Editor: Yyan

Beta: LinhNhi

“Kỷ đội, mẹ của Hà Yểu đã đến rồi.” Dư Hiểu Dao đang muốn đi tìm Kỷ Y Bắc thì đúng lúc ở chỗ ngoặt gặp phải anh, vẻ mặt có chút khác thường.

Lúc Dư Hiểu Dao học đại học môn tâm lý tội phạm luôn luôn được điểm tối đa, tuy rằng lúc này không phải dùng đến tâm lý tội phạm, nhưng vẫn nhạy cảm nhận ra được Kỷ Y Bắc không bình thường.

Cô hạ giọng: “Đội trưởng, anh không thoải mái sao?”

“Ừm? Ồ, không sao.” Kỷ Y Bắc tùy ý xua tay, áp xuống đáy lòng bị trêu chọc đến ngứa ngáy: “Vừa rồi gặp được một tên khốn nạn… Mẹ cô ấy ở đâu?”

“Ở phòng làm việc.”

Kỷ Y Bắc tăng tốc bước chân, đẩy của văn phòng ra.

Mẹ Hà đang ngồi ở trước bàn làm việc của anh, lưng đối diện với anh, người hơi hơi cúi, giống như ngồi trên đống lửa mà ngồi ở đấy, tóc mềm mại buộc kiểu đuôi ngựa, trên cổ có vài sợi tóc rối bù, xen lẫn mấy sợi tóc trắng.

Kỷ Y Bắc im lặng thở dài, một người mẹ, trái tim tan nát vì con gái mất tích, bây giờ lại phải nói với bà về chuyện con gái của bà với người chồng trước có khả năng tồn tại một tình cảm biến thái nào đó.

“Cảnh sát Kỷ! Cậu đến rồi, có manh mối về Yểu Yểu của chúng tôi rồi sao?”

Mẹ Hà nghe thấy đằng sau có tiếng động, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm cuối cùng.

“Ừ, bà đừng quá kích động, trước mắt có thể cơ bản phán đoán là Hà Yểu không có nguy hiểm, cũng không có bị thương nghiêm trọng gì.”

“Cái gì mà không có bị thương nghiêm trọng! Cậu nói là Yểu Yểu bị thương rồi sao! Bị thương ở chỗ nào?” Mẹ Hà vừa nghe thấy chữ ‘bị thương’, ‘nguy hiểm’ toàn thân liền căng thẳng, đọc rõ từng chữ.

Kỷ Y Bắc vỗ trán, vẫn rất kiên nhẫn giải thích nói: “Không phải, trước mắt không thể xác định có bị thương hay không, nhưng theo kết quả kiểm tra mà chúng tôi đi quán cà phê để xem, ít nhất Hà Yểu không bị thương nặng, cô bé là một đứa trẻ thông minh, biết làm thế nào để bảo vệ bản thân.”

Một học sinh cấp ba, có thể bình tĩnh đến sau khi bị bắt cóc, ngày thứ tư mới gửi một tin nhắn xin giúp đỡ, rồi sau đó sau 24 giờ lại mới gửi tin nhắn thứ hai, đã không thể tưởng tượng được rồi.

“Chẳng qua, vụ bắt cóc này không phải là vụ bắt cóc bình thường, từ bọn bắt cóc không có vơ vét tài sản, dọa dẫm bà cũng có thể biết, bọn họ có một loại mục đích nào đó không phù hợp với bình thường không thể nói cho người khác biết, hai lần gửi tin nhắn tín hiệu đều xuất hiện ở khu vực tiêu thụ cao.”

Kỷ Y Bắc chỉ là nhắc đến một chút mà thôi, chứ không có trực tiếp nói thẳng ra hoài nghi của mình.

Ví dụ như nói, đó là một nơi chuyên cung cấp đồ ăn cho một đám người tầng lớp cao có tính tiêu khiển ‘tổ chức giao dịch’

Mà Hà Yểu vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mà bị bắt vào cái tổ chức kia, cũng rất có khả năng với Hà Chí Cương có quan hệ.

“Ngoài ra trong quá trình điều tra chúng tôi còn phát hiện một điểm đáng ngờ.” Kỷ Y Bắc dừng lại một chút, quan sát biểu cảm của mẹ Hà: “Bà thật sự không biết Hà Chí Cương ở nơi nào sao?”

Trong nháy mắt mẹ Hà mở to mắt, ở tại chỗ sửng sốt vài giây, mới cứng nhắc mà lắc đầu.

“Chúng tôi phát hiện xe của Hà Chí Cương mặc dù dừng ở ga ra sân bay, cũng đã mua vé máy bay ngày hôm đó, nhưng lại không lên máy bay, rất có khả năng là chạy trốn rồi, không thể không hoài nghi ông ta với vụ án của Hà Yểu có liên quan.”

Hô hấp của mẹ Hà bỗng chốc dồn dập, bộ dáng luống cuống tay chân, nhưng cũng không phủ nhận suy đoán này.

Kỷ Y Bắc nhìn ở trong mắt, vẻ mặt không chút thay đổi mà lật xem hồ sơ vụ án, mở miệng cân nhắc: “Lần trước bà nói quan hệ cha con của Hà Yểu và Hà Chí Cương không tệ, đúng rồi, trừ lần đó ra, bà có hay không phát hiện quan hệ của hai người có gì đó không bình thường không?”

“Cái gì…” Tay mẹ Hà run rẩy cầm cốc lên uống một ngụm nước, cơ hồ muốn đem nước ở trong đổ ra ngoài: “Là, là quan hệ gì?”

Kỷ Y Bắc nghiêm mặt: “Có phải bà biết cái gì đó hay không?”

Mẹ Hà không lên tiếng.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Điều này đối với phá án rất nghiêm trọng, bà biết cái gì đều nói cho chúng tôi mới có thể nhanh chóng cứu Hà Yểu ra.”

Mẹ Hà chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt không có phương hướng, dừng lại một lúc mới mở miệng.

Âm thanh giống như là từ trong con ngõ nhỏ hẹp tối đen truyền ra.

“Tôi với ông ta ly hôn không chỉ là vì ông ta đánh tôi. Kết hôn nhiều năm như vậy đánh tôi, tôi cũng nhịn rồi… Cuối cùng khiến tôi kiên quyết ly hôn là vì tôi phát hiện, phát hiện ông ta… muốn đối với Yểu Yểu làm loại chuyện đó, còn may là tôi phát hiện kịp thời… Còn may là tôi phát hiện kịp thời…”

Nói được mấy câu, mẹ Hà đã khóc không thành tiếng, đào ra vết sẹo kết vảy nhiều năm như vậy thật không dễ dàng, lại một lần nữa chảy máu.

Kỷ Y Bắc và Dư Hiểu Dao liếc nhau.

Điều này với kết quả điều tra của bọn họ không giống nhau!

Dư Hiểu Dao đứng ở một bên: “Nếu đã như vậy, vì sao bà vẫn đồng ý để Hà Yểu thường xuyên đi tìm cha cô bé?”

“Hà Chí Cương đã từng đọc sách, có văn hóa, Yểu Yểu thích chơi cùng cha nó. Với lại sau đó cha con bé cũng không có, không có lại làm cái loại chuyện kia nữa, tôi có hỏi qua Yểu Yểu rồi.”

Nói đến đây, cũng đều hiểu rồi. Hai cha con lừa gạt vợ trước và mẹ việc xảy ra quan hệ trái ngược luân lý.

Kỷ Y Bắc vẫy vẫy tay với Dư Hiểu Dao, vỗ vỗ bức ảnh chụp vừa mới được sao chép từ trong máy tính của Hà Chí Cương: “Cô đến nói đi”

Dư Hiểu Dao: …

Bước chân cô nặng nề kéo dài, oán hận mà liếc mắt trừng Kỷ Y Bắc một cái, sau đó liền căm giận mà ngồi lên ‘ngai vàng’ của đội trưởng đội hình sự.

Chuỗi hoạt động tâm lý này được hoàn thành trong vài giây, Dư Hiểu Dao mở máy tính ra, trầm ngâm một lúc, nhanh chóng áp chế cơn giận trong lòng.

“Kế tiếp chuyện này có thể bà rất khó tiếp nhận.” Cuối cùng Dư Hiểu Dao chọn dùng thuật ngữ chuyên ngành tương đối không thuận miệng để nói ra sự thật mà bà ấy khó có thể chấp nhận này: “Hà Yểu và Hà Chí Cương tồn tại một mối quan hệ yêu đương.”

“Cái gì… Quan hệ?”

Mẹ Hà phút chốc nhướng lông mày lên, âm lượng đột nhiên nâng cao, mặt bỗng chốc đỏ lên, giống như là Dư Hiểu Dao lại nói lại một lần nữa liền đem bà ấy xé ra.

Dư Hiểu Dao click mở folder, chọn ra tấm ảnh chụp tương đối ‘bảo thủ’, xoay máy tính qua, màn hình máy tính đối diện với tầm mắt của mẹ Hà.

“Đây là chúng tôi phát hiện ở trong máy tính của Hà Chí Cương.”

Kỷ Y Bắc đi ra khỏi văn phòng, lúc đóng cửa từ trong giữa khe cửa lọt ra âm thanh sắc nhọn của mẹ Hà: “Không thể nào! Đây… Làm sao có thể!”

Bước chân của anh dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn một cái, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.

Những loại chuyện như này giao cho một mình Dư Hiểu Dao tương đối thỏa đáng.

Kỷ Y Bắc dựa lên tường, lấy ra một bao thuốc lá, ngón trỏ đẩy ra xe xe điếu thuốc rồi bỏ vào miệng, đột nhiên lại thấy mình đang ở khu vực cấm hút thuốc, buông lỏng chiếc bật lửa ở trong tay ra, chỉ nhẹ nhàng cắn thuốc ở trong miệng nếm hương vị.

“Kỷ đội, Chu đội ở đội phòng chống ma túy huyện bên cạnh đến rồi.” Chu Đông Hâm đi theo sau một hình cảnh nghênh ngang đi đến.

Chu Đông Hâm vừa nhìn thấy Kỷ Y Bắc liền ôm lấy cổ anh đánh một quyền: “Yo, Kỷ đội, dám hút thuốc ở khu vực cấm hút thuốc.”

Hai người là bạn đại học, còn ở cùng một kí túc xá, cho đến nay quan hệ vẫn rất tốt, chẳng qua sau này lại phân đến khu vực quản lý khác nhau nên mới ít liên lạc, nhưng tình cảm bốn năm đại học cãi nhau ầm ĩ vẫn không thay đổi.

Chu Đông Hâm rất cường tráng, bởi vì thường xuyên đi ra ngoài làm việc nên làn da phơi nắng đến ngăm đen, nhìn liền thấy một khuôn mặt có tướng mạo hung ác, nhưng lúc cười lên lại có hai cái má lúm đồng tiền, chẳng ra cái gì cả.

Kỷ Y Bắc cũng đánh lại một quyền, cười mắng: “Bốn năm học đánh nhau kịch liệt cậu thắng nổi tôi sao hả, vừa lên liền đánh… Ày, hôm nay cậu đến huyện bọn tôi làm gì?”

“Đến tìm cậu đấy, trong tay các cậu có một vụ án bắt cóc.” Chu Đông Hâm nghiêm nghị: “Vụ án bắt cóc đó có thể là đội buôn bán ma túy mà trước kia bọn tôi theo dõi, đến để nói chút tình huống cho các cậu.”

Kỷ Y Bắc sửng sốt.

“Trước tiên nói tình huống bên kia của các cậu đi.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Chu Đông Hâm: “Đây không phải là một đội buôn bán ma túy bình thường, nước ở trong này rất sâu, chúng tôi cử mấy người đi nằm vùng đều bị bại lộ hoặc hy sinh, trước mắt có được một chút tin tức, chính là bối cảnh và lai lịch của đội buôn bán ma túy này rất lớn, giao dịch bất hợp pháp ở trong tay không chỉ giới hạn ở buôn bán ma túy, còn có quân, hỏa lực, buôn bán, mại dâm, vv…, ngày 11 tháng 5 năm ngoái chúng tôi căn cứ theo báo cáo của người cung cấp thông tin cuối cùng giết được một người mà bọn chúng trở tay không kịp, bắt được một tiểu lâu la*, trước mắt đây chính là thông tin mà thành viên của tổ chức thu được.”

*tiểu lâu la: Chỉ những người chạy vặt hay đi theo kẻ ác.

Kỷ Y Bắc tiếp nhận hồ sơ, nhìn kỹ bức ảnh chụp ở trên văn kiện và vài thông tin cơ bản.

“Đây không phải là ảnh chụp của nhân viên cấp trên của tổ chức sao?” Kỷ Y Bắc vừa nhìn vừa hỏi.

“Đương nhiên, kỷ luật bên trong tổ chức này rất nghiêm khắc, người mà chúng tôi bắt được kia căn bản chưa từng gặp qua cấp trên, ngay cả một chút thông tin cũng không biết, đây chỉ là mấy người bình thường thay bọn họ ra mặt làm việc, cũng chính là cấp trên tầng một của tiểu lâu la kia thôi.”

Kỷ Y Bắc gật gật đầu, tiếp tục lật.

Đột nhiên, ánh mắt dừng lại, khóa ở trên góc phải của người đàn ông.

Người trong ảnh chụp nghiêm túc, đeo một cặp kính gọng đen, trên cổ có một cái khăn quàng cổ màu xám đậm.

“Người này sao lại không có thông tin cụ thể?”

Chu Đông Hâm thò đầu qua nhìn, ‘ồ’ lên một tiếng: “Chỉ có ảnh chụp được xác nhận thôi, nói là chụp qua mặt, nhưng người này giống như hoàn toàn không phải là thành viên của tổ chức, không có lộ ra tên họ thật, lúc đó chỉ nghe nó được người khác gọi ông ta một chữ ‘Hà’.”

Hà.

Hà Chí Cương.

“Đội trưởng!” Dư Hiểu Dao hô lên một tiếng đẩy cửa đi vào, cau mày, ánh mắt hơi phóng đại.

—-

Cũng cùng lúc đó, hình sự còn đang ở trong nhà Hà Chí Cương tiến hành thêm một bước điều tra cũng có tiến triển mới.

Một thực tập sinh mới vừa tốt nghiệp từ trường đại học cảnh sát chưa lâu đột nhiên mắc tiểu, tiểu khu lại không có nhà vệ sinh công cộng, nghĩ chắc là không có vấn đề bèn chuồn vào nhà vệ sinh của nhà Hà Chí Cương để đi vệ sinh.

“A!”

Thực tập sinh lại là một cô gái, lại không có nhiều kinh nghiệm, đột nhiên hét lên một tiếng làm cho hình cảnh ở phòng bên cạnh đều qua lại đây.

“Tiểu Triệu, làm sao vậy?”

Tiểu Triệu che miệng, sợ hãi mà nhìn về phía sau, chỉ chỉ vào ống thoát nước ở dưới bồn nước.

Xuôi theo lõm gạch men sứ của bồn nước chảy xuôi đến bên chân cô ấy.

“Tôn Kiểm! Mau đến đây!” Có một hình cảnh có vài năm kinh nghiệm vững vàng mà thò đầu ra ngoài hét.

Tôn Kiểm đẩy đám người ra đi vào trong, ngồi xổm xuống bên cạnh ống thoát nước lấy mẫu, kiểm tra, vài giây sau nói: “Rất có thể là máu, tôi lấy lên xe đi kiểm nghiệm.”

“Vừa rồi có kiểm tra phòng vệ sinh rồi, không phát hiện ra manh mối rõ ràng như vậy.”

Tổ trưởng phụ trách đội ngũ hỏi: “Tiểu Triệu, sao lại thế này?”

Lúc này Tiểu Triệu mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, quay đầu nhìn bồn cầu, nói: “Ban nãy tôi muốn đến để đi WC, sau đó, sau đó tôi xả một nước, phát hiện nước ở bên dưới đi rất chậm…Tôi vừa quay đầu, liền phát hiện chỗ ống thoát nước đó bắt đầu phun nước…”

Tổ trưởng vẫy tay, phát mệnh lệnh: “Hai người đến đây, đem nắp bồn cầu gỡ ra.”

Qua một lúc sau, có kết quả kiểm nghiệm, nắp bồn cầu cũng được gỡ ra.

Nước phun ra từ trong ống thoát nước thật sự là máu, chẳng qua là bị pha loãng mà thôi, hơn nữa còn có chứa thành phần thuốc thông bồn cầu.

Mà theo dưới đường ống nước tắc nghẽn với trong đường ống bồn cầu cũng phát hiện vật tắc nghẽn.

Đội trưởng đeo bao tay lên đẩy ra vật tắc nghẽn tỏa ra mùi tanh hôi, trầm mặc một lúc lâu, nói: “Bồn cầu và ống thoát nước của nhà trọ dùng chính là cùng một đường cống thoát nước, cho nên bồn cầu tắc nghẽn sẽ tràn lại về đến ống thoát nước.”

Cẩn thận mấy cũng có sơ sót.

Điện thoại của Kỷ Y Bắc đúng lúc vang lên, anh giơ tay chỉ điện thoại, Dư Hiểu Dao đành phải đem lời nghẹn ở trong cổ nuốt vào trong bụng lần nữa.

“Alô?”

Kỷ Y Bắc nghe báo cáo ở trong điện thoại, sắc mặt càng ngày càng trầm.

Chờ đến lúc anh ngắt điện thoại, còn chưa nói chuyện, Dư Hiểu Dao liền không chờ đợi được mà há mồm: “Đội trưởng, mẹ Hà vừa nãy nói Hà Chí Cương không phải là mất tích, là…”

Kỷ Y Bắc xiết chặt điện thoại, nối tiếp lời cô ấy vừa nói một nửa: “Là chết rồi.”

Dư Hiểu Dao sửng sốt: “Anh làm sao biết?”

“Đội điều tra đã tìm được chứng cứ rồi.” Anh giơ điện thoại: “Từ vật tắc nghẽn trong ống thoát nước của bồn cầu phát hiện có một đôi tay bị cắt thành hai nửa.”

————