Hoàng thượng ngã bệnh, triều thần đều lo sợ.
Tĩnh vương gia hôm đó đã đến xem Hoàng thượng như thế nào, tuy người phụ hoàng này đa nghi thành tính cũng như luôn đề phòng hắn ở khắp mọi nơi, nhưng Tĩnh vương gia cũng không quá lạnh tâm đối với Tề Đế.
Khiêm vương gia thấy đây là một cơ hội tốt, lập tức muốn ám sát luôn cả Nghiêm Dật Trì, như vậy thì đời sau này gã sống mà không cần lo nghĩ bất cứ điều chi nữa.
Hoàng thượng chỉ có hai người nhi tử duy nhất, lại không lập thái tử.

Huynh đệ của bệ hạ cũng đã vì bản tính đa nghĩ của ông ta mà bị điều ra khỏi Kinh thành, có người thậm chí còn không được trở lại đây.

Thế nên Nghiêm Tuấn Vĩ không cần phải xử lí đám người đó.
Người duy nhất mà Nghiêm Tuấn Vĩ vẫn luôn coi là đối thủ cũng chỉ có Nghiêm Dật Trì.
Thời gian gần đây, Lục quý phi cũng nhân cơ hội Hoàng thượng ngã bệnh mà bắt đầu làm vài chuyện không an phận ở hậu cung vốn đã ngập tràn sóng gió này.
Lục quý phi cười cười, hộ giáp bằng vàng trên tay lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nghiêm Tuấn Vĩ ngồi trước mặt bà, nói khẽ.

“Mẫu phi, có phải hơi vội vàng rồi không?”
Lục quý phi lắm mưu nhiều kế như vậy, đương nhiên phải biết cách để cho không dấu đầu lòi đuôi.

Bà ta sống trong hậu cung ngần ấy năm, những thủ đoạn mà bà ta dùng tới chưa bao giờ để cho người thứ ba biết được.
“Con không cần lo lắng, ta làm chuyện này rất sạch sẽ.

Nếu bị phát giác, người ngã xuống cũng là Ngọc phi chứ không phải là ta.”
Ngọc phi trong miệng bà ta là người mà Hoàng đế đang cất nhắc lên ngôi Hoàng hậu.

Tuy Lục quý phi là người độc sủng, nhưng những năm gần đây sủng ái của Hoàng đế với bà cũng không nồng nhiệt như xưa.
Thêm vào đó Lục quý phi không có mẫu tộc, không giống với Ngọc phi xuất thân là danh gia vọng tộc.
Tiên Hoàng hậu đã quy thiên gần chục năm, hậu vị không thể để trống.

Tuy hậu cung được Lục quý phi quản chế cũng không tồi nhưng ngần ấy năm cũng đủ để Hoàng thượng cất nhắc một người cho hậu vị mới.
Ngọc phi xuất thân từ gia tộc Ngọc gia Ngọc thừa tướng.

Không chỉ xuất thân cao, ngay cả nhan sắc và tài năng của Ngọc phi cũng không phải ai cũng theo được.
Trước khi được đưa vào hậu cung, Ngọc phi còn được mọi người gọi là đệ nhất tài nữ.
Thế nên Lục quý phi vốn đã chướng mắt nữ nhân này, sao có thể bỏ qua một cơ hội cực tốt để vu khống.
Nghiêm Tuấn Vĩ cảm giác mọi chuyện đang dần trở nên dễ dàng hơn, chỉ cần tìm một mưu kế nữa thôi là gã có thể xử Nghiêm Dật Trì.
“Nếu mẫu phi đã nói như vậy thì con cũng yên tâm rồi, người yên tâm, con nhất định sẽ hoàn thành đại nghiệp này, tôn người lên làm Mẫu hậu Hoàng Thái Hậu.”
Lục quý phi sinh ra không phải là quá phú quý, nhưng bà ta luôn ao ước được sống cuộc sống dưới một người, nhưng Hoàng thượng lại không thỏa mãn được bà ta.


Ngôi vị Hoàng hậu ngày một ngày hai cứ thế để trống, dù bà ta có cố gắng đến thế nào, Hoàng thượng cũng không bao giờ nghĩ tới chuyện đưa bà ta lên làm Hoàng hậu.
Nếu mọi chuyện đã như vậy, bà ta đành phải tự mình lên làm Thái hậu mà thôi, Hoàng thượng cũng không nên trách bà ta, tất cả là do ông mà ra.
Lục quý phi cười cười, sau đấy mới nói Nghiêm Tuấn Vĩ dù đã đến bước cuối rồi nhưng vẫn nên hành động cẩn mật, tránh để mọi chuyện đổ sông đổ biển.
“Con đã hiểu rồi thưa Mẫu phi.”
“Tốt, con mau đi làm chuyện của con đi, cứ quanh quẩn mãi ở hậu cung làm gì.

Sau này lên làm Hoàng đế rồi, con muốn đến hậu cung lúc nào mà không được kia chứ.”
- ------
Nghiêm Dật Trì đang ngồi đùa giỡn với Lạc Lạc ở trong thư phòng, càng đến gần ngày thành thân lòng hắn lại càng rạo rực.
“Lạc Lạc, nàng thích nhi tử hơn hay nhi nữ hơn?”
Mấy ngày nay Lạc Lạc bị hắn quấn đến nỗi phiền.

Rõ ràng là một vương gia tay cầm trọng binh trăm công nghìn việc, thế mà không có khi nào hắn không tìm cách quấn lấy cô.
“Thích thì ngươi tự đi mà sinh.”
Lạc Lạc đẩy hắn ra, nào ngờ lại bị Nghiêm Dật Trì thuận thế hôn lên má mấy cái.
“Nghiêm Dật Trì!!!”

“Ơi…”
“Cái đồ không biết xấu hổ!” Giống như là đánh một quyền lớn lên bông, dù có làm gì cũng không được.
Lạc Lạc bực bội ngồi xuống, tiếp tục xem thoại bản trong tay.
Dạo này không còn tin tức của Liêu Lâm Đan, nghe nói nữ chính nguyên tác đã bị người nhà họ Liêu đưa về quê để tránh ánh mắt của người trong kinh thành.
Trong khoảng thời gian này, tổ mẫu của nàng ta cũng liên tục tìm kiếm những nhà ưng ý để gả Liêu Lâm Đan đi, còn Nghiêm Tuấn Vĩ từng âm thầm nói sẽ chịu trách nhiệm với Liêu tiểu thư kia lại chẳng thấy tăm hơi đâu.
Không biết liệu lần này có giải quyết được triệt để nữ chính nguyên tác hay không.
“Lạc Nhi, nàng còn chưa trả lời ta.”
“Trả lời cái gì?”
“Nàng thích nữ nhi hơn hay nhi tử hơn?”
“Không thích!”
“Ta lại thích nữ nhi hơn, nhất định là sẽ xinh đẹp và dễ thương giống Lạc Nhi vậy.”.