Câu trả lời là có, Phong Hành Diễm vốn chính là người lúc thương thì muốn nó sống, lúc ghét thì muốn nó chết! Chỉ có vô cùng thích và chán ghét, không có mức ở giữa.

Anh không nói, nhưng Thương Trăn vẫn chưa xong!
Đột nhiên cô đè lên Phong Hành Diễm, quỳ gối bên cạnh người anh, từ cao nhìn xuống anh.

“Anh trêu chọc tôi, rốt cuộc là muốn cái gì? Thể xác? Cũng cũng chỉ có thể xác, một lần vào năm tháng trước kia cũng là lần đầu tiên của nhỉ? Bị người ta bỏ thuốc, sau đó lại bị người anh chán đáng ghét nhất nhúng chàm, dám chắc anh tránh phụ nữ như tránh tránh như rắn rết! Cho nên nhịn lâu rồi, lại nhớ tới tôi? Trong tiềm thức của anh có phải vẫn cảm thấy, tôi là đồ chơi anh vẫy tay thì tới, xua tay thì đi?”
Thương Trăn cười lạnh một tiếng, đột nhiên cúi đầu khều khều chiếc cằm của Phong Hành Diễm.

“Nếu anh muốn? Tôi cho anh, phiền anh đừng nói với tôi cái gì mà thích hay không thích, hôn ước hay không hôn ước, làm tôi thấy phiền!”
Một chữ cuối cùng nhả ra.

Thương Trăn có chút suy nghĩ điên rồi, Phong Hành Diễm tuy rằng rất đáng ghét, nhưng dáng người và hương vị lại không tồi, nếu anh muốn, cho anh cũng được! Dù sao bị người ta lột sạch nghiên cứu ba năm, cô đã sớm không còn cảm giác xấu hổ!
Người ta đã chủ động, không phản kích thì không phải tính cách Phong Hành Diễm, nhưng khi anh vừa định chuyển động, liền nghe thấy Thương Trăn hừ lạnh một câu.

“Đừng nhúc nhích!”
Giọng nói tức giận và lạnh băng, làm đầu quả tim Phong Hành Diễm xoắn lại, cậu Phong không sợ trời không sợ đất Phong, thế nhưng lúc này lại ý nghĩ không dám lại chọc giận cô, ngộ nhỡ cô tức giận, càng nhớ thêm nhiều chuyện cũ thì phải làm sao?
Thương Trăn thuận theo ý nghĩ, cúi đầu càn rỡ hôn môi Phong Hành Diễm, phác họa từng tấc môi anh, cực kỳ chủ động tiến công!
Cũng may chiếc xe này rất lớn, bằng không Phong Hành Diễm thân thể cao gần một mét tám tám đúng là không nằm vừa được.


Nụ hôn của Thương Trăn làm Phong Hành Diễm nhiệt huyết sôi trào, hơn nữa lại trong không gian u tối chật chội, thị lực không rõ, những giác quan khác càng thêm mãnh liệt!
Nhưng anh không dám cử động, anh chỉ cần nghĩ đến đến trước đây anh nói nhiều lời quá đáng với Thương Trăn, liền cảm thấy chột dạ, nếu Thương Trăn phát tiết như vậy một lúc, có thể quên đi một chút thì tốt quá.

Nhưng không dám phản công, không có nghĩa anh không thể nhân cơ hội chiếm nhiều tiện nghi, anh cẩn thận ôm lấy eo Thương Trăn, sau đó tỉnh bơ đáp lại nụ hôn của cô, ngày thường Thương Trăn quá nặng nề, nếu có thể phát tiết như vậy nhiều thêm vài lần cũng không tồi……
Anh có chút suy nghĩ được một tấc lại muốn tiến một thước.

Sau khi Thương Trăn phát tiết trên người anh một phen, trong lòng thoải mái hơn nhiều, cô lạnh lùng liếc mắt Phong Hành Diễm một cái, đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống, kêu Bàng Thất cách đó không xa.

“Lại đây lái xe!”
Những người còn lại đều sợ ngây người, nhanh như vậy đã xong việc rồi ư? Nhưng lại thấy sắc mặt Thương Trăn lạnh băng, như là không thỏa mãn dục vọng, đột nhiên bản thân cảm giác như có chuyện gì đó nguy hiểm……
Thương Trăn đột nhiên rút lui, Phong Hành Diễm chỉ cảm thấy trên người bỗng nhẹ đi, sau đó không khí lạnh xuyên thấu qua cửa sổ cô vừa hạ xuống, làm tim anh cũng trống trải theo, giống như thiếu một mảnh!
Sao lại chỉ hôn một lúc…… Kỳ thật có thể tiến thêm một bước nữa.

Nhưng mà thấy Thương Trăn sắc mặt không vui, Phong Hành Diễm lần đầu tiên học được nhẫn nại, nên để lần sau lại hôn nhiều hơn đi……
Bàng Thất nghe được mệnh lệnh của Thương Trăn, cẩn thận quay lại lái xe, thấy cậu Phong không phản đối, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu coi như đã nhìn ra, thiếu gia hoàn toàn không phải đối thủ của phu nhân.

Phu nhân làm chuyện như vậy, vừa nãy lại còn nói như thế, vậy nhưng thiếu gia lại không tưc giận, thậm chí mơ hồ còn có ý lấy lòng.


Xem ra phu nhân mới là người cần kính trọng nhất! Bàng Thất tự tán thưởng cho sự thông minh của minh.

Kế tiếp rất yên lặng, Phong Hành Diễm đưa Thương Trăn cửa nhà họ Thương, anh vốn là muốn nói, nhà họ Thương căn bản không có gì đáng giá để lưu luyến, hơn nữa hiện tại anh và nhà họ Vạn trở mặt, Vạn Thiệu Luân bởi vì Lâm Tuyết Hàm, sẽ không làm gì những người khác ở nhà họ Thương, nhưng mà lại không chắc chắn anh ta sẽ không đối phó Thương Trăn.

Vẫn là đến chỗ anh sẽ tương đối an toàn……
Phong Hành Diễm tìm cho mình một cái lý do đường hoàng, sau đó khụ một tiếng, chuẩn bị nói chuyện.

Thương Trăn lại mở miệng trước.

“Cảm ơn anh đưa tôi về.

” Sau đó liền dứt khoát xuống xe.

Phong Hành Diễm theo bản năng giữ chặt người lại, nhìn ánh mắt lạnh nhạt của cô, anh buồn bã nói, “Vạn Thiệu Luân có thù tất báo, em không sợ hắn ta sẽ âm thầm đối phó nhà họ Thương sao?”
Thương Trăn rất rõ ràng hiện tại Vạn Thiệu Luân sẽ không làm gì nhà họ Thương, cho nên không sợ hãi.

“Không có việc gì, hắn ta sẽ không đụng đến nhà tôi.



“Vậy còn em?” Phong Hành Diễm vừa mở miệng, đem trong lo lắng lòng nói ra.

Thương Trăn khẽ rút tay về.

“Tôi không sợ anh ta.


Nói xong, cô trực tiếp rời đi, tấm lưng kia căn bản không chút có chút lưu luyến.

Phong Hành Diễm cảm thấy thất bại sâu sắc.

Thương Trăn vừa đi, sắc mặt Phong Hành Diễm liền trở nên ác nghiệt, anh phân phó nói, “Phái người theo dõi chỗ này, có chuyện gì lập tức hồi bẩm!”
Bàng Thất gật gật đầu, sau đó liền nghe thấy Phong Hành Diễm nói nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu không phải Vạn Thiệu Luân, Trăn Trăn sẽ không dùng tới đài quyên góp, cô ấy cũng sẽ không nhất thời xúc động làm ra chuyện như vậy, người nhà họ Vạn thật sự là đáng chết!”
Bàng Thất thấy thiếu gia đem mọi chuyện đêm nay đổ hết lên trên người Vạn Thiệu Luân, trong lòng không khỏi vì hắn ta mà châm nến.

Phong Hành Diễm cười lạnh nói, “Phái người đem chuyện miếng đất kia có vấn đề sự lan truyền ra ngoài, ngày mai mọi người đều phải biết! Còn có cái người bán đất hôm nay, bảo trợ cho hắn chạy thoát, không được để cho hắn ta bị Vạn Thiệu Luân bắt.


Bán đấu giá vốn là tốt, tiền bạc và hàng hóa đều đã thanh toán ngay tại, nhiều người như vậy, nhà họ Vạn là một một đại gia tộc, Vạn Thiệu Luân thế nào cũng làm ra chuyện thiếu nợ.


Mà cái người bán đất trong lòng có mưu đồ, được một khoản tiền không chính đáng như vậy nhất định sẽ bỏ chạy mất dáng!
Chờ đến ngày mai mọi người đều biết miếng đất đó có vấn đề, thì cho dù Vạn Thiệu Luân phát hiện cũng đã chậm, anh ta muốn bán ra, cũng phải coi liệu có người tiêu tiền như rác bằng lòng tiếp nhận hay không!
Phong Hành Diễm cười ác nghiệt.

Bàng Thất lau mồ hôi, cái này tốt quá, miếng đất kia sẽ hỏng ở trong tay nhà họ Vạn! Trừ bỏ tiếp tục mở sân gôn, căn bản không dám thay đổi!
Thế nhưng sân gôn có thể kiếm bao nhiêu tiền? Người chơi golf chân chính khẳng định sẽ đến bãi sân rộng, có thể đoán được vào ngày mai, Vạn Thiệu Luân sẽ hộc máu rất nhiều !
Cũng trách anh ta, đắc tội ai không được, thế nhưng lại đi đắc tội với phu nhân, lại không biết nhà họ Vạn và Lâm Tuyết Hàm có quan hệ gì, đáng để anh ta che chở như vậy.

Thương Trăn về tới nhà, lại phát hiện Lâm Tuyết Hàm và Thương Thanh Thanh đã trở lại.

Thương Bách Tề sắc mặt đang không vui, nhưng sau khi nhìn thấy Thương Trăn, không khỏi mạnh mẽ đánh lên gương mặt tươi cười.

“Trăn Trăn, con trở về đến vừa đúng lúc, sự việc tra ra manh mối, chuyện Lê Kính Dân đó, là đối thủ một mất một còn của giở trò quỷ! Bây giờ hắn đã ngồi tù, đừng sợ……”
Không cần phải nói, đây là bút tích của Vạn Thiệu Luân.

Thương Trăn cười lạnh, thấy ba tuy là cười trấn an cô, nhưng là sắc mặt rất do dự, hiển nhiên là rất hoài nghi đối với chuyện này, dù sao thì Lâm Tuyết Hàm lúc đó nhảy lên nhảy xuống, lộ ra không ít dấu vết, hơn nữa chuyện Lâm Tuyết Hàm và Lê Kính Dân bị ba bắt ggian được, thì cho dù hiện tại có một lời giải thích, nhưng vẫn rất cách ứng.

Mặc dù cho phép Lâm Tuyết Hàm trở về, chỉ sợ bà ta cũng “Thất sủng”.

Lâm Tuyết Hàm thấy Thương Trăn đã trở lại, đèn nén toàn bộ không cam lòng, vẻ mặt áy náy thò đến, “Trăn Trăn…… Lúc trước mẹ đúng là hồ đô, oan uổng con, không ngờ những người đó độc ác như vậy, lại có thể nghĩ ra cách như vậy làm nhà của chúng ta chia năm xẻ bảy! Trăn Trăn con đừng nóng giận, về sau mẹ nhất định sẽ bù đắp cho con……”.