Thương Trăn sắc mặt khó coi.

Nếu như không có Vạn Thiệu Luân, Lâm Tuyết Hàm cũng được, Thương Thanh Thanh cũng được, đã bị cô ấn một lần là chết! Cô cũng coi như báo thù thành công, còn phần chuyện về sau, về sau sẽ nói.

Nhưng Vạn Thiệu Luân lại tới, hơn nữa thủ đoạn nham hiểm tàn nhẫn, không chỉ có giúp Thương Thanh Thanh bịt kín miệng những người đó, còn giúp Lâm Tuyết Hàm tìm kẻ chết thay, giúp bọn chúng tránh được một kiếp, về sau bọn chúng có phòng bị, sẽ không dễ dàng đối phó rồi.

Nhưng mà nghĩ lại, cô có thể đả kích bọn chúng một lần, thì có thể có lần thứ hai, ngày tháng còn dài, cô có thể từ, từ, chơi!
Tâm tư vừa xoay chuyển, cô nhàn nhạt nói với Lâm Tuyết Hàm.

“Là người khác hãm hại, hay là kẻ trộm hô kẻ trộm, trong lòng dì hiểu rõ.


Cô lạnh nhạt nói, làm một nhà vốn xấu hổ gặp lại nhau càng thêm xấu hổ hơn.

“Còn có, đừng luôn tự nguyền rủa mình, mẹ tôi đã chết mười mấy năm.



Thương Trăn nói xong, cười quỷ dị, không thèm nhìn sắc mặt méo mó vặn vẹo của Lâm Tuyết Hàm, lập tức lên đi lầu.

Thương Bách Tề không nói gì, Lâm Tuyết Hàm liền bắt đầu kêu oan, “Ông xã…… Anh nhìn nó xem……”
“Nhìn cái gì?” Thương Bách Tề không vui liếc mắt nhìn bà ta một cái, nhưng giữ mặt mũi Thương Thanh Thanh đang ở bên cạnh, mới đè thấp giọng, “Ai bảo cô mang Lê Kính Dân chiêu tới đây? Trăn Trăn chán ghét cô cũng là cô tự làm tự chịu!”
Thương Bách Tề còn muốn nói cái gì, Thương Thanh Thanh suy yếu ho khan vài tiếng, sắc mặt Thương Bách Tề lập tức liền thay đổi, chuyện này nói tới nói lui, chịu khổ nhất vẫn là Thanh Thanh, Lâm Tuyết Hàm bị thế nào ông cũng không đau lòng, rốt cục tuy rằng ông đối với biểu hiện trước kia của bà ta có hài lòng, nhưng cũng không có quá nhiều tình cảm, hiện tại sự hài lòng suy giảm lớn, ông càng thêm không ưa.

Nhưng Thanh Thanh là con gái ruột của ông, yêu thương từ nhỏ đến lớn, bởi vì việc này mà phát bệnh, làm ông hận không thể đem teeb gây tội ác đó chém thành nghìn mảnh!
“Thanh Thanh, con đừng lo lắng…… Ba vẫn là rất thương con, chuyện kia con hãy quên đi, sẽ không có ai dám nói bậy.


Thương Thanh Thanh khó hiểu tại sao Thương Bách Tề tự tin như vậy, còn tưởng rằng là Lâm Tuyết Hàm nói cái gì với ông , lập tức tủi thân khóc ròng nói.

“Ba, lúc ấy con quá nóng vội, không phải cố ý bôi nhọ chị, nhưng mà dường như chị không để ý tới con.


“Không thể nào!” Thương Bách Tề thấy Thương Thanh Thanh hoàn toàn không có cuồng loạn như mấy ngày trước, càng thêm đau lòng cô ta nhu thuận, vội vàng nói.


“Kẻ hại con, ba nhất định sẽ bắt hắn trả giá đắt! Về chị của con, ba sẽ nói chuyện, con về sau a…… Đừng bị một số người lôi kéo không đứng đắn là được!”
Một số người này, tất nhiên chính là Lâm Tuyết Hàm.

Lâm Tuyết Hàm nghe được, lại không dám phản bác, trong lòng hận đến túa máu! Thương Bách Tề lại dám ghét bỏ mình? Chờ xem, về sau cho ông ta dễ chịu thế nào!
Người một nhà tâm tư khác nhau cũng không phải một ngày hai ngày, Thương Trăn xác định trong phòng không có cameras, mới an tâm đi ngủ, nhưng căn hộ cô thuê cái cũng không định trả lại, có lẽ vẫn còn dùng đến.

Ngày hôm sau, một trận phong ba thổi quét toàn bộ Trung Hẩi!
Hóa ra miếng đất mà mua với giá cao, bị phát hiện phía dưới đều là rác rưởi! Hơn nữa những cái đó rác rưởi không giống rác bình thường, có rất nhiều chất hóa học lưu lại, dẫn tới toàn bộ miếng đất đó đều bị ô nhiễm, bởi vì chôn rất sâu, muốn làm sạch rất khó khăn, nhưng không làm sạch, khối đất này sẽ hỏng trong tay nhà họ Vạn.

Tuy rằng ông Vạn đại nghiệp lớn, nhưng càng là doanh nghiệp nghiệp lớn, dòng tiền lưu động càng phải nhanh, nếu như bỗng chốc lỗ sạch bốn tỷ mấy trăm triệu, trong thời gian ngắn không cách nào bổ sung vào, nhất định sẽ là một nguy cơ!
Vạn Thiệu Luân muốn tìm bán đất người gây rắc rối, nhưng hắn ta đã sớm cao chạy xa bay, nhà đấu giá cũng không cần gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì, cuối cùng thì nó cũng chỉ là một cách trao đổi hàng hóa.

Hơn nữa trong một đêm, tất cả mọi người đều đã biết chuyện này, Vạn Thiệu Luân cho dù có muốn trộm bán ra, cũng không có người chịu tiếp nhận, chẳng lẽ hắn cầm miếng đất này, tiếp tục không sống không chết mở sân gôn?!
Trợ lý Vạn Thiệu Luân xót xa nói, “Chuyện này chủ nhân đã biết rồi, ông ấy rất tức giận!”
Hắn không nói những lời này còn tốt, vừa nói, Vạn Thiệu Luân trực tiếp lấy họng súng nhắm ngay hắn!

“Anh có phải đã quên ai là chủ nhân không? Anh chỉ là một con chó mà thôi.


Ai ngờ người trợ lý căn bản không sợ Vạn Thiệu Luân, hắn ta là người Vạn Hằng tự mình đưa cho Vạn Thiệu Luân , Vạn Thiệu Luân không dám động đến hắn.

“Hừ, tôi cũng là chó của chủ nhân! Anh làm ra chuyện như vậy, hãy chờ bị chủ nhân vứt bỏ……”
Lời nói của hắn còn chưa nói xong, một viên đạn xuyên qua giữa lông mày! Lúc chết cũng còn mang theo nét mặt khinh thường!
Rất nhanh chosnh liền có người nơm nớp lo sợ tới kéo thi thể kéo xuống, mà Vạn Thiệu Luân giết người lại không một chút suy nghĩ, mặt anh ta u ám, giọt nước chảy ra tích tích!
Phong Hành Diễm! Thương Trăn!
Dám hại tôi, chúng ta chờ xem!
Nhà họ Thương mấy ngày nay thực yên bình, Thương Trăn theo thường lệ không nghe điện thoại của Phong Hành Diễm, hơn nữa Phong Hành Diễm cũng không phải cái người rảnh rỗi gì, không có thời gian dây dưa cô, có lẽ đoạn thời gian nữa sẽ không kiên trì nữa.

Thương Trăn một bên xoay nhẫn ngọc thạch một bên suy nghĩ.

Đột nhiên, dưới lầu truyền đến một trận reo hò!
Hóa ra là yêu cầu chỉ tiêu đi học của Thương Thanh Thanh đã được xác định, cô ta có thể trực tiếp học lên, không cần tham gia thi đại học!
Thương Trăn cười ảm đạm, xem ra người thi hộ Lâm Tuyết Hàm tìm cho Thương Thanh Thanh không tồi, lại có thể giúp cô ta thông qua kỳ thi chuẩn đoán y học quốc gia, đạt đủddusoos lượng chỉ tiêu, khó trách Thương Thanh Thanh cao hứng như vậy, bởi vì để cô ta thi bằng năng lực thật, cô ta chết cũng không thể vào được trường cao đẳng trực thuộc đại học Hải Bác, trực tiếp thi đậu đại học Hải Bác, xem ra bọn họ còn cùng thỉnh giáo một thời gian dài đây……
Có điều đạt thi cử cũng không có gì, Hải Bác cạnh tranh rất tàn nhẫn, Thương Thanh Thanh không có khả năng liên tục làm giả được, hơn nữa không tạo ra được thành tích học thuật, Thương Thanh Thanh căn bản sẽ không tìm được một người thầy ưu tú ưu tú, cô chờ xem chuyện chê cười của Thương Thanh Thanh.

Đang lúc Thương Trăn thần trí bay khắp nơi, phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.


Người hầu mở cửa, Bàng Thất đi đến.

Cậu ta đi thẳng vào vấn đề, “Thiếu gia đang ở ngoài, cậu ấy muốn gặp cô Thương!”
Thương Thanh Thanh thấy người tới mặc đồng phụ chuyên biệt của cận vệ nhà họ Phong, mắt cô ta sáng ngời!
“Là cậu Phong muốn gặp tôi sao?!”
Bàng Thất khóe miệng vừa kéo, người da mặt dày này chính là em gái cùng cha khác mẹ của phu nhân sao?
“…… Là muốn gặp Thiếu phu nhân!”
Thương Trăn từ bậc thang đi bước một xuống lầu, “Tìm tôi làm cái gì?”
Bàng Thất mở mắt nhìn lại, chỉ cảm thấy người phụ nữ đang bước trên bậc thang gỗ đỏ kia hết sức lóa mắt, nhìn trông rất đại dịu dàng, kỳ thật ẩn giấu sự sắc sảo, ánh mắt của thiếu gia đúng là tốt mà!
Bàng Thất khom mình hành lễ, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt cô, “Cô Thương, thiếu gia nói hôm nay thời tiết tốt, muốn mang cô đi trang viên rượu vang đỏ ở vùng ngoại ô , thưởng thức rượu ngon mà cậu ấy cất.


Thương Trăn thấy Bàng Thất nói là nói như vậy, khẩu hình miệng lại hoàn toàn không đồng nhất, cậu ta rõ ràng nói chính là: Thiếu gia nói nhà Tư Không gặp nguy hiểm, nhưng cô đáp ứng chữa bệnh cho đối phương, cho nên hôm nay cậu ấy đưa cô đi.

Thương Trăn vốn định cự tuyệt, nhưng Phong Hành Diễm mời làm cô không cách nào cự tuyệt cự tuyệt, cô vừa định nói chuyện, Thương Thanh Thanh liền vội vàng nói.

“Thưởng thức rượu? Chị, em có thể đi không?”.