Khí thế của cậu Phong vốn dĩ đã rất lớn mạnh, lúc nóng giận càng làm cho người ta có cảm giác không khí cũng bị thiêu cháy!
Nhưng đó là với đàn ông, còn phụ nữ ở đây lại rất thất vọng, đó chính là nhẫn mà nữ chủ nhân nhà họ Phong mới có nhẫn đó!
Lúc này, có người liếc mắt nhìn Vạn Thiệu Luân một cái, nhịn không được cười.

Một câu nói đó của Phong, anh quá xấu, tôi không cưới, tuyệt đối có thể trở thành lịch sử đen tối nhất của nhà họ Vạn, đêm nay Vạn Thiệu Luân thật đúng là vừa mất phu nhân mà lại thiệt quân nha!
Thương Trăn bị Phong Hành Diễm kéo đi, cô đã chuẩn bị tốt công tác đón nhận lửa giận.

Tùy ý, nếu cô đã làm thì cũng sẽ không sợ gánh vác hậu quả, dù sao kiếp này cô đã sớm quyết định muốn tùy ý làm bậy rồi, sợ cái gì?
Bàng Thất đi theo ở phía sau, cậu sợ Phong thiếu sẽ kích động, giá trị vũ lực của thiếu gia còn cao hơn hẳn bọn họ, nếu thật sự ra tay, cô Thương sẽ thảm mất, nhưng mà thiếu gia cũng không đánh phụ nữ, chắc là sẽ không có việc gì đâu……
Hiển nhiên lo lắng của anh là thừa, ra ngoài đại sảnh, bên ngoài là một con đường trải đá cuội, Phong Hành Diễm chợt nhớ ra Thương Trăn mang giày cao gót, anh kìm lòng không được bước chậm lại.

Nhưng mà anh vẫn còn đang tức giận! Đừng tưởng rằng anh đi chậm tốc độ chính là tha thứ cô!
Thương Trăn nhẹ nhàng thở ra, nếu như mang giày cao gót bước nhanh trên đường đá như vậy, nhất định sẽ bị trẹo chân.

Lúc này tâm tình cô đã bình tĩnh lại.

Vừa rồi đúng là cô đã kích động, nhưng dù có lặp lại một lần nữa, có lẽ cô vẫn sẽ làm như vậy.


Một lần không được thì hai lần, thẳng đến khi Phong Hành Diễm xua tan ý niệm cưới cô mới thôi.

Sau khi lên xe, Phong Hành Diễm lạnh mặt không nói chuyện, không khí xung quanh người anh xao động, giống như chỉ cần đốm lửa nhỏ là có thể nổ mạnh, khiến Bàng Thất im như ve sầu mùa đông.

Cậu ta đột nhiên có chút ghen tị với những anh em trên xe khác…… Bọn họ có khoảng cách xa bảo vệ, mà cậu lại phải ở bên cạnh……
Thương Trăn liếc mắt nhìn Phong Hành Diễm một cái, đột nhiên thở dài.

Kỳ thật từ khi tái sinh đến nay, cô tiếp xúc với Phong Hành Diễm nhiều nhất, nhưng đối với tình cảm của anh cô trái lại còn rất lạnh nhạt.

Tình yêu sùng bái hai mươi mấy năm đã sớm chết, và giày vò hóa thành bộ xương khô, trong linh hồn của cô chỉ còn có hận, và khát vọng được sống, ngoài ra không còn cái gì khác.

Những người đó, đều là kẻ thù của cô, cô hận! Thậm chí lúc trước, cô cũng hận luôn cả Phong Hành Diễm.

Nhưng từ lúc Phong Hành Diễm nói cho cô chân tướng anh vì sao phân biệt đối xử cô, cô đột nhiên không hận, chỉ cảm thấy tức cười.

Không hận thì cũng sẽ không yêu, cô chỉ cần báo thù, còn đâu cái gì không cần.


Thương Trăn im lặng, làm Phong Hành Diễm càng tức giận! Hắn muốn xem khi nào Thương Trăn mới tới dỗ dành anh! Cô làm chuyện quá đáng như vậy, không nói xin lỗi, chẳng lẽ một câu êm dịu cũng không định nói sao? Cô không sợ anh sẽ không bao giờ để ý cô ư? Không sợ nếu không có nhà họ Phong che chở, Vạn Thiệu Luân sẽ không bỏ qua cô ư?!
Nhưng đợi một lúc, mắt thấy đã sắp đến nhà họ Thương, anh nhịn không được trộm liếc Thương Trăn một cái, lại thấy trong ánh mắt lạnh nhạt lộ ra một tia bi thương, tim anh đột nhiên nhảy lên, thoáng cái liền quên ý nghĩ giận dỗi trước đó, mở miệng hỏi.

“Em làm sao vậy?”
Thương Trăn nghe vậy mở mắt nhìn, sắc mặt bi thương chưa kịp đè nén, làm Phong Hành Diễm đột nhiên đau lòng!
Anh nhịn không được ngồi gần lại một chút, im lặng một lát, rồi không có cốt khí nói, “Anh không giận, em đừng lo lắng, nhưng về sau không được như vậy nữa, biết không?”
Tài xế Bàng Thất lập tức hộc máu, thiếu gia à, con mắt nào của cậu nhìn thấy cô Thương sợ anh tức giận mà lo lắng chứ?
Phong Hành Diễm cảm thán trong lòng, anh đàn ông đi so đo với phụ nữ làm gì chứ? Thương Trăn là người phụ nữ của anh, tuy rằng có càn quấy một chút…… Nhưng anh chịu là được.

Nghĩ như vậy, thiên đại vũ nhục vừa phải chịu đã bị quên sạch còn một mảnh, anh kéo tay Thương Trăn, đột nhiên liền hiểu tâm tình của Thương Trăn.

“Có phải bởi vì trước đây anh không đối xử tốt với em, bây giờ đột nhiên thay đổi, làm em cảm thấy rất khó tiếp nhận không?”
Thương Trăn lúc này mới nghiêm túc nhìn anh một cái, muốn nói chuyện, môi đỏ gắt gao mím chặt lại.

Dáng điệu này của cô ở trong mắt Phong Hành Diễm lại cảm thấy ngạo kiều đáng yêu, đôi mắt đen ánh tím đào hoa của anh khẽ nheo lại, lộ một ý cười.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn thái dương Thương Trăn một chút.


“Là anh sơ sót.


Thương Trăn cả kinh, Phong Hành Diễm là đang xin lỗi ư?
Nhưng muộn rồi.

Thương Trăn nhắm mắt lại, trong lòng chợt trở nên chua xót, nếu là kiếp trước khi cô yêu anh nhất, có thể nhận được của anh một cái hôn, thì tốt biết mấy?
“Không sao, chuyện đêm nay không liên quan gì đến anh, là tôi không cách nào chấp nhận anh nên mới làm ra chuyện như vậy để bày tỏ thái độ, nếu như anh còn u mê không chịu tỉnh, tôi có thể bảo đảm chuyện đêm nay sẽ còn xảy ra nữa.


Giọng nói lạnh băng của Thương Trăn làm nụ cười của Phong Hành Diễm cứng lại ở trên mặt, ngay sau đó, lửa giận trên người anh lại một lần cuồn cuộn, làm Bàng Thất bắt đầu ướt đẫm mồ hôi!
Cô Thương! Tổ tông ơi! Cô đã duy trì im lặng rồi thì cứ duy trì im lặng đi! Tại sao lại đi nói?!
“Cút!!”
Phong Hành Diễm đột nhiên rống giận một câu!
Thương Trăn cho rằng những lời này là nói cô, ai ngờ Phong Hành Diễm túm lấy tay cô, ánh mắt sắc bén của anh bắn về phía Bàng Thất!
Bàng Thất như là có mắt đằng sau lưng! Cậu nhanh chóng đánh xe sang bên, vội vàng tông cửa xông ra, một phút cũng không dám lâu la!
Mấy chiếc xe còn lại thấy thế còn tưởng rằng đã xảy chuyện gì, đều dừng lại, nhưng Bàng Thất kịp thời ngăn cản bọn họ, còn chưa định thần nói, “Đừng qua đó, thiếu gia có chút việc riêng muốn xử lý……”
Đám cận vệ đều lộ ra biểu tình ái muội, rõ ràng đang hiểu sai, nhưng Bàng Thất cũng không dám nói, cậu lại không thể nói là thiếu gia và phu nhân cãi nhau đi?
Những người này nghe theo không qua đó, tất nhiên không biết cô Thương làm cái gì, cậu vẫn là không nên nói, miễn cho đồn đại không hay.


Bị Phong Hành Diễm bao vây lại, Thương Trăn cũng có vài phần tức giận.

“Anh buông tay!”
“Không!” Phong Hành Diễm trái lại còn kéo cô lại gần hơn một chút, hai tròng mắt hung hăng nhìn cô!
“Em có ý gì? Anh khiến em ngươi chán ghét như vậy ư? Khiến em phải nghĩ mọi cách rời đi?!”
Thương Trăn giãy vài cái, nhưng giãy không ra, liền dứt khoát không giãy nữa, cười lạnh nói.

“Anh hiểu đúng rồi, bây giờ có thể buông tay chưa? Hay là nói Phong đại thiếu gia, còn cần lại một người phụ nữ?”
Nếu như là khác bất luận một người nào khác nói những lời này, Phong Hành Diễm đều sẽ xé cô ta! Nhưng đối với Thương Trăn, cho dù anh tức giận đến không còn lý trí, cũng không muốn động đến cô dù chỉ một ngón tay.

“Thương Trăn! Rốt cuộc em có trái tim không!”
Phong Hành Diễm nghiến răng nghiến lợi, trong xe u tối, hai mắt anh sáng kinh người!
“Anh đối tốt với em, em làm như không thấy, mà cứ phải nhớ rõ những chuyện không hay trước đây?”
Anh không nhắc đến còn tốt, nhắc đến Thương Trăn lai phát hỏa.

Khuôn mặt nhỏ của cô phủ kín băng sương, lạnh lùng nói, “Phải! Tôi tính toán chi li đấy, tôi nhớ rõ những chuyện không hay trước đây đấy! Tôi nhớ rõ anh hờ hững đối với tôi, nhớ rõ anh ngàn theo trăm thuận đối với Nhạc Mộng Như! Nhớ rõ anh mười phần bất mãn đối với hôn sự này! Nhớ rõ anh không chỉ một lần chán ghét nói với tôi —— đừng tiếp tục xuất hiện ở trước mắt anh nữa!”
Mỗi chữ Thương Trăn nõi, ngọn lửa trên người Phong Hành Diễm lại lại một tấc, không nói tới lửa giận trên người hoàn toàn bị dập tắt, mà còn có thêm vài phần chột dạ……
Trước đây, anh từng nói như vậy sao?.