Khoảng 8 giờ tối, Lý Đại Tranh đưa Phùng Sướng quay về khách sạn.

Trên đường đi Lý Đại Tranh cố ý không nói câu nào, Phùng Sướng cũng không hề tỏ ra mất tự nhiên, cô đặt khuỷu tay ở trên cửa xe, chống đầu hóng gió.

Lý Đại Tranh đã biết rồi, cô không hề có hứng thú gì với mình. Anh ta hỏi cô:

– Phùng Sướng, có phải em không được yêu sớm không?

– Hỏi chậm rồi. Em mười tám rồi.

– Vậy chính là có bạn trai rồi.

Phùng Sướng không phủ nhận.

– Có thì cứ nói đi. – Lý Đại Tranh  lái xe vào ga ra dưới đất, – Nhưng mà nên dừng ở mức độ, đừng có nghiêm túc quá.

Phùng Sướng cười nói:

– Thế thì không công bằng.

Lý Đại Tranh:

– Em so với ai đấy?

– Với anh đó.

– Vậy thì hết cách, anh đành phải chịu thiệt thôi.

– Cho chút mặt mũi đi, anh trai.

– Nghe gọi anh trai cũng đáng giá. – Lý Đại Tranh dừng xe ổn định, lại ngồi yên, không hề có ý mở khóa xe. Anh ta nói:

– Anh trai đưa em đi chơi cả một ngày, dù sao cũng phải lấy chút thù lao chứ…

Lý Đại Tranh cởi dây an toàn, cúi người kề sát gần Phùng Sướng.

Phùng Sướng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Lý Đại Tranh phải nói là rất khiêu khích.

Lý Đại Tranh trong lòng muốn cười. Anh ta nhớ rõ bố mình có nói Phùng Sướng lúc nhỏ bị bắt cóc, muốn anh ta ổn định. Anh ta làm sao có thể để cho cô phát huy cơ hội.

Huống chi, dù cho Phùng Sướng hợp khẩu vị anh ta, hiện tại làm gì cũng còn quá sớm.

Cuối cùng Lý Đại Tranh chỉ khẽ chạm nhẹ lên mũi Phùng Sướng, sau đó phất tay chào tạm biệt với cô.

Buổi sáng ngày hôm sau, trên bàn cơm Phùng Nhất Đường hỏi Phùng Sướng ấn tượng với Lý Đại Tranh thế nào.

Phùng Sướng nói:

– Bình thường. Hình thức khá giống bố nuôi, không khác với tưởng tượng của con là mấy.

Phùng Nhất Đường không hề ngạc nhiên:

– Con không thích à?

– Không có cảm giác ạ.

Phùng Nhất Đường buồn cười nhìn con gái:

– Thế nào gọi là có cảm giác? Kiểu giống như Giang Nguyên à?

Phùng Sướng cũng không hề bất ngờ khi Phùng Nhất Đường biết về Giang Nguyên, cô hỏi lại:

– Bố cảm thấy Giang Nguyên thế nào ạ?

Phùng Nhất Đường thong thả nói:

– Cái khác không rõ lắm, nhưng định lực rất tốt. Con gái bố lần đầu tiên động lòng, thế mà cậu ta lại chẳng hề ngoắc ngón tay là tới. Còn khiến cho con tức giận đến mức đập vỡ cửa kính nhà người ta nữa. Khá lắm.

Phùng Sướng:

- …

Phùng Sướng:

– Con cho người sửa luôn rồi ạ.

Phùng Nhất Đường dạy dỗ con gái:

– Thả lỏng rồi nắm chặt, dần dần theo đuổi.

– Con biết rồi ạ.

Ngày đó Phùng Sướng cố ý ném cục đá, một mặt là muốn dọa Túc Văn Tây, mặt khác nhắm vào Giang Nguyên. Bởi vì sắp phải đi Hải thành, cô mới bằng lòng dưới cái nắng chói chang kia mà chờ anh. Tuy rằng không trông mong vào việc Giang Nguyên có thái độ tốt gì, nhưng mà bởi vì sự có mặt của Túc Văn Tây mà anh đối xử với cô lạnh nhạt gấp bội, khiến cho cô cực kỳ khó chịu.

Phùng Sướng chẳng muốn nhớ lại, cô hỏi:

– Sao bố nuôi lại cho Lý Đại Tranh quay về vậy ạ, là có tính toán dẫn dắt anh ta tiến vào tập đoàn ạ?

– Có chút ý tứ này. – Phùng Nhất Đường nói – Nhưng bố thấy có vẻ hơi chậm chút, Lãnh Kỳ mấy năm nay bắt kịp xu hướng, nên vẫn chưa muộn để tiếp quản.

– Chắc là bố nuôi muốn ổn định nội bộ, trải sẵn đường, rồi sau đó để Lý Đại Tranh lên nắm quyền.

– Trong phong ba không ngồi vững, cuộc sống thái bình làm sao mà phục chúng. Huống chi thành phần hội đồng quản trị của Lãnh Kỳ phức tạp hơn nhiều, nếu Thái Tử không chống đỡ nổi, rất dễ bị hai anh em họ Dương lật đổ.

Phùng Sướng trêu:

– Nguy cơ như thế, thế mà bố vẫn còn tính nhận người ta làm con rể à?

Cô đương nhiên biết vì sao. Bố cô Phùng Nhất Đường cùng với bố nuôi Lý Nhuận Dương năm xưa cùng nhau đấu tranh tạo nên giang sơn, hình thành một tình bạn gần như chí mạng. Tuy nói sau khi thành công từng người đều thành vương một cõi, nhưng sâu trong nội tâm chỉ có hai người là tin tưởng lẫn nhau.

Phùng Sướng biết đến sự tồn tại của Lý Đại Tranh từ rất sớm, cho nên cô từng nghi hoặc không rõ vì sao người bố nuôi có quan hệ rất thân thiết với nhà mình này chưa từng dẫn Lý Đại Tranh đến cho cô gặp mặt. Hai ngày này thì cô đã hiểu rồi. Đoán chừng hai người đàn ông lớn tướng già đầu kia đều có cùng một tính toán, chính là từ đầu đã muốn gán ghép hai đứa con nhỏ nhà mình thành một đôi, lại sợ quen biết nhau từ nhỏ sẽ nảy sinh ra tình anh em trong nhà, cho nên mới rất ăn ý mà không cho hai người gặp nhau từ khi còn bé.

Nhưng mà gì mà “không chống đỡ nổi” gì đó, Lý Nhuận Dương trải qua mưa gió máu tanh mấy chục năm cũng không phải là ăn chay, chỉ cần ông ấy còn một ngày là có thể đảm bảo quá trình chuyển giao quyền lực trong tay suôn sẻ. Cho nên trong lòng người bố ruột của cô thực ra cũng không có lo lắng thật sự gì cả.

Quả nhiên Phùng Nhất Đường nói như vui đùa:

– Này thì có gì, nếu thằng nhóc đó thật sự gọi được bố là bố vợ, bố còn không giúp nó à?

Phùng Sướng cười cười:

– Nằm mơ đi, bố à, thế kỷ 21 rồi, không có chuyện ép duyên đâu nhá.

Phùng Nhất Đường nói:

– Con cứ thoải mái đi, bố với bố nuôi của con chỉ tùy tiện kéo dây tơ hồng, cũng không làm trì hoãn đến chuyện tự do yêu đương của con đâu.

Phùng Sướng không hề sốt ruột, bàn về “sự cởi mở và bao dung”, cô mà không thành công thì đúng là phụ người bố ruột xuất thân hoa hoa công tử của mình.

***

Liên tiếp vài ngày, Phùng Sướng cũng không xuất hiện, Diêu Chính Hạo đoán là cô đã lặng lẽ rút lui trong thất bại rồi.

Anh ta hơi chút thất vọng:

– Sao còn chẳng kiên trì bằng tôi thế.

La Duệ nói:

– Ai mà kiên trì bằng cậu được.

Diêu Chính Hạo buồn rười rượi:

– Làm sao mà Thôi Chỉ Nghi không thể học tập em ấy một chút, nói rút lui là rút lui luôn.

Anh ta nhìn Giang Nguyên với dáng vẻ chuyện chẳng liên quan mình, cố ý nói,

– Có thể thấy rõ em ấy cũng không thích cậu nhiều đâu.

Giang Nguyên không tiếp lời.

Anh đứng trên thành bể, giơ tay lên cao nhảy vào trong bể.

Âm thanh dưới nước vừa âm ỉ vừa ùng ục vang lên bên tai, Giang Nguyên bơi một lúc trong đường bơi 100 mét, không biết vì sao lại nghĩ đến những câu nói nhảm không có chuẩn bị lúc nói ra lại y như thật lòng của Phùng Sướng, hiện tại ở trong miệng Diêu Chính Hạo lại thành một câu “có thể thấy không thích nhiều đâu”.

Hay lắm. Giang Nguyên nghĩ, rất hợp ý anh.

Anh giãn tứ chi, sau khi bơi thỏa thích anh ngóc đầu lên trong làn nước sâu, bên cạnh có người cũng trồi lên mặt nước theo.

Giang Nguyên nghiêng đầu nhìn, ngay giây phút vừa mở mắt ra thì thu vội tầm mắt về.

Phùng Sướng hất nước đến:

– Giả bộ gì thế, thấy anh nhìn em rồi nhé.

Lần đầu tiên Giang Nguyên cảm thấy có người nói chuyện không thể ưa nổi, vừa rồi đáng lẽ ra anh không nên thất thần hai giây đó.

Phùng Sướng lướt tới, tới ngay trước mặt anh:

– Giang Nguyên, mấy ngày qua anh có nhớ em không?

– Không. – Giang Nguyên đáp lại rất nhanh.

– Thế là có nhớ rồi. – Phùng Sướng lại được nước lấn tới, – Nhớ em cái gì?

Giang Nguyên lạnh nhạt nói:

– Cậu nghĩ nhiều rồi.

Phùng Sướng vẫn rất bình thản:

– Chiều này anh không bình thường.

Anh không bình thường, không biết là vì cô hùng hổ mạnh miệng, hay là do không thích ứng với sự xuất hiện đột ngột của cô sau mấy ngày bặt tăm, toàn bộ phản ứng của Giang Nguyên như là bị chậm một nhịp, lời nói ra miệng lại nhanh hơn cả não.

Anh trấn tĩnh hỏi lại:

– Chỗ nào không bình thường?

– Vì sao anh không dám nhìn em? – Phùng Sướng gần như ép anh ở một góc, – Có phải anh đã thích em rồi không?

Sao có thể. Giang Nguyên sao có thể bảo cô đừng dùng những lời lẽ như vậy nữa, anh nhìn cô, không nể tình nói:

– Tôi không thích cậu.

– Tôi không thích cậu.

Phùng Sướng nhắc lại lời anh, nhắc lại xong, cô cất tiếng cười,

– Làm ơn đi Giang Nguyên, em nghe đến chán ngấy rồi, có thể đổi câu khác được không?

– Không đổi.

– Không được rồi. – Phùng Sướng khẽ khàng tự nói.

Giang Nguyên không hiểu hỏi lại:

– Cái gì cơ?

Phùng Sướng nhìn anh, từ tốn nói:

– Em nói, tiếp tục như này nữa thì không được rồi.

Vừa dứt lời, Phùng Sướng ôm cổ anh, hai chân quấn lên eo anh, ấn anh vào tường bơi.

Đầu óc Giang Nguyên trống rỗng trong chốc lát, khi anh kịp phản ứng lại, Phùng Sướng đã đặt tay lên ngực anh rồi.

Anh lúng túng:

– Cậu làm gì thế, đi xuống đi!

– Có vẻ như anh không phải không có cảm giác, Giang Nguyên.

Giang Nguyên đương nhiên biết giờ phút này trái tim của mình đập nhanh như nào, nhưng điều này đại diện cho gì nào, anh bắt lấy tay cô muốn đẩy cô ra, hai chân dưới nước của cô lại càng quấn chặt. Quần bơi cô mặc đủ ngắn, da đùi trong ép vào bụng anh. Huyệt Thái Dương của Giang Nguyên đập mạnh, bất chấp mọi cái, bóp lấy eo cô kéo ra, lại quên mất hai người đang trong trạng thái dập dềnh, làm cho cả hai cùng chìm xuống dưới nước.

Nước vừa ngập đỉnh đầu, Phùng Sướng ở trong tay anh như con cá bơi thoát ra ngoài.

Nước bể bơi bình tĩnh trở lại, nơi hai lòng bàn tay của anh vẫn còn cảm giác đường cong nơi eo thon của cô. Giang Nguyên phớt lờ sự khác thường trong lòng, bám vào thang cuốn đi lên bờ.

Hết chương 10