Buổi chiều ngày hôm sau, Giang Nguyên ra khỏi phòng thay đồ, sau khi bơi bốn mươi phút như thường lệ, anh ngồi ở bậc thềm, nửa người nhúng ở trong nước, lau mặt.

Tiếp theo anh nên đi tắm và thay quần áo, rồi đi văn phòng của Lưu Cạnh Phàm.

Trước khi đứng lên, ánh mắt Giang Nguyên xẹt qua, đảo một vòng quanh bể bơi.

Kim Lang cùng Kỳ Khải Kinh ở bên ngoài chơi hơn nửa tháng, chuyện đầu tiên khi trở về chính là hỏi tình hình tiến triển với Phùng Sướng.

Phùng Sướng ngồi trên sô pha xem tài liệu, nghe hỏi cũng không buồn ngẩng đầu lên, chỉ nói không tiến triển.

– Còn chưa theo đuổi được á?

Kim Lang như nghe truyện kinh dị kêu toáng lên,

– Vậy sao trông cậu chẳng chút sốt ruột thế, cậu cần phải thiết lập chiến lược chứ!

Phùng Sướng thong dong nói:

– Chờ thời tiết mát mẻ rồi tính sau. Anh ấy cũng chẳng chạy đi đâu cả.

– Như vậy sao được. Sướng Sướng, cậu phải cẩn thận kẻo người khác lại nhanh chân đến trước đấy.

Phùng Sướng phớt lờ không quan tâm. Kim Lang rút tài liệu trong tay cô, ném sang một bên.

– Cậu có nghe tớ nói gì không hả.

Phùng Sướng ngồi thẳng dậy.

– Có đói không? Dẫn cậu đi ăn gì đó.

***

Khi Giang Nguyên lại lần nữa nhìn thấy Phùng Sướng thì đã vào giữa tháng Mười. Lúc ấy, chỉ còn vài phút nữa là tiếng chuông báo hết giờ tan học, cả giảng đường chật cứng người không tránh khỏi một làn sóng bàn tán nhỏ về việc “lát nữa ăn gì”.

Phùng Sướng vào lúc này xuất hiện ngay ở cửa lớp học, cô mặc một chiếc áo trễ vai, váy ngắn bất quy tắc, mái tóc dài được búi lên, lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng nõn, vóc dáng cao ráo.

Giang Nguyên ngồi ở hàng phía sau, bạn cùng phòng chọc chọc vào tay anh, ra hiệu anh nhìn ra cửa

– Có người đẹp cậu ơi.

Giang Nguyên liếc một cái là nhận ra Phùng Sướng. Anh xoay bút vài vòng trong tay, mọi người đi gần hết rồi anh mới thong thả cầm ba lô đứng lên.

Phùng Sướng tiến lên đón, Giang Nguyên nhìn thẳng phía trước, làm như không thấy, Phùng Sướng cũng không hề nhìn anh. Cô và anh đi sượt qua nhau. Bước chân Giang Nguyên hơi khựng lại, tiếp tục bước đi, lúc đến cửa khi quay người đi, anh quay đầu lại nhìn thoáng qua, Phùng Sướng đứng bên bục giảng, đang nói chuyện với giáo sư Dương.

Ở trong ấn tượng của Giang Nguyên, Phùng Sướng chỉ là một tiểu thư nhà giàu ham chơi học hành chẳng đâu vào đâu, vì sao lại xuất hiện ở Nhạn đại? Tự nhận đã chứng kiến đủ tiền án của cô, Giang Nguyên liên tưởng liên quan đến bản thân mình, nhưng cô đã rất lâu chưa xuất hiện rồi, mới vừa nãy còn coi anh như không khí. Lẽ nào anh đã suy nghĩ nhiều rồi.

Sự thật chứng minh anh nghĩ quá ít mới đúng.

Tối đó, Giang Nguyên từ thư viện quay về ký túc xá, khi đi qua con đường cây xanh mờ tối, người ngồi trên ghế dài bỗng nhiên cất tiếng ——

– Giang Nguyên.

Giang Nguyên đứng lại, quay đầu lại nhìn cô, Phùng Sướng đi về phía anh,

– Đã lâu không gặp.

Thực ra thì vừa rẽ vào con đường nhỏ thì Giang Nguyên đã trông thấy cô rồi, anh phát hiện bản thân mình không hề thấy bất ngờ chút nào, bởi vậy âm điệu rất bình thường:

– Có chuyện gì?

Phùng Sướng chìa tay với anh:

– Chào anh, em là Phùng Sướng, sinh viên năm nhất chuyên ngành tài chính.

– Cậu lại chơi trò gì nữa đây?

– Chẳng phải anh có ý kiến với em à, chúng ta làm quen với nhau lại đi.

– Không cần thiết.

Phùng Sướng thở dài.

–  Giang Nguyên, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học với nhau, sao anh lại không hề thân thiện gì với em vậy?

– Không có chuyện gì tôi đi đây.

– Khoan đã.

– Lại chuyện gì nữa.

Phùng Sướng thong thả nói:

– Cũng không có chuyện gì mấy, chỉ là…làm người không thể bỏ dở giữa chừng, anh nói xem có đúng không?

– Chả phải cậu đã bỏ dở giữa chừng từ lâu rồi đó à?

– Cái gì cơ?

– Tôi nói là bỏ dở giữa chừng cũng tốt, rất hợp với cậu.

– Anh còn không hỏi em gì à?

– Tôi không có hứng thú. – Giang Nguyên đi vòng qua cô.

Giọng Phùng Sướng mang theo tiếng cười:

– Lần sau gặp, Giang Nguyên.

“Lần sau gặp” của Phùng Sướng là chỉ tiết tự học trên giảng đường vào ngày hôm sau. Giang Nguyên đang gửi email từ điện thoại di động của mình thì xung quanh đột nhiên náo động, anh ngẩng đầu lên, trông thấy Phùng Sướng từ bậc thềm đi về phía anh.

Mái tóc dài của cô được uốn xoăn, mặc một chiếc áo len dệt kim sáng màu và một chiếc váy ngắn hoa, là phong cách khác hoàn toàn với ngày hôm qua, anh nhìn vài giây, những người chung quanh cũng nhìn cô chằm chằm vài giây. Cho đến khi Phùng Sướng ngồi xuống bên cạnh anh.

Phùng Sướng nhìn thẳng vào anh, mu bàn tay uốn cong, tại hàm dưới vẽ ra một đường vòng cung,

– Nhìn lâu như thế à? Thì ra anh thích phong cách này.

Giang Nguyên phớt lờ nó,

– Chỗ này có người rồi.

– Ai vậy, – Phùng Sướng mở sách giáo khoa ra, trên trang đầu tiên viết tên người ấy, – Đổng Nguyên Chương – ở đâu cơ? Sao em không thấy.

– Là tôi.

Phùng Sướng ngước lên, một nam sinh viên cao ráo mang kính đen đứng trước mặt cô, anh ta cười thân thiện với Phùng Sướng, cầm sách của mình đặt ở hàng phía trước.

Phùng Sướng:

– Cảm ơn cậu.

– Không có gì.

Đổng Nguyên Chương là bạn cùng phòng với Giang Nguyên, chuyện như này đã thấy nhiều rồi nên không hề ngại chút nào.

Phùng Sướng nói:

– Bạn anh tốt thật đó.

Giang Nguyên:

– Cần giới thiệu cho cậu không?

Phùng Sướng nói:

– Em thích ai anh còn không rõ à.

Giang Nguyên:

- …

Tiếng chuông kịp thời vang lên, Giang Nguyên nhìn thẳng về phía trước, không muốn hao tâm tốn sức nữa.

Phùng Sướng lại nhìn chằm chằm vào anh trong sự chú ý của cả giảng đường.

Giang Nguyên vốn cho rằng mình học hành ở trong phố xá sầm uất, là người không hề bị ảnh hưởng của lực tác động bên ngoài, nhưng trong tiết học này anh lại phát hiện ra mình đã đánh giá cao bản thân, anh không thể nào tập trung được, không thể làm gì khác hơn đành phải giả bộ không để lộ ra sơ hở gì.

Phùng Sướng thì thầm với anh:

– Giang Nguyên, giờ tự học mà anh cứ nghiêm túc như vậy à.

Anh nghe ra chút chế nhạo trong đó, trong lòng hơi chút tức giận. Phùng Sướng còn đang nói:

– Anh nhìn em một cái đi.

Giang Nguyên liếc cô một cái, cảnh cáo cô đừng có gây chuyện. Mà khi ánh mắt anh quay lại giáo trình lần nữa, anh thấy gương mặt muốn cười mà không thể cười của Phùng Sướng. Giang Nguyên cảm thấy khó hiểu, anh không nên dễ dàng bị cô ảnh hưởng như vậy. Trước kia anh cũng không dễ dàng bị cô ảnh hưởng như vậy.

Anh đã quên rằng trước đây mỗi khi gây chiến, cách kết thúc của anh luôn là bỏ đi. Tình thế chưa bao giờ phát triển thành khiến anh đứng ngồi không yên như thế này cả.

Giang Nguyên cầm bút, ngả lưng dựa vào ghế, kéo khoảng cách với cô, bày ra dáng vẻ hờ hững, môi khẽ nhúc nhích,

– Cậu nhìn đủ chưa.

– Chưa. – Phùng Sướng nói, – Ba tháng không gặp, phải nhìn cho đủ mới được.

Giang Nguyên đưa tay ra che mắt cô lại.

Phùng Sướng không nói gì, khóe miệng cô hơi nhướng lên, lông mi chớp chớp trong lòng bàn tay anh, nhưng lại không hề kéo tay anh xuống.

Cả hai cứ yên lặng như thế một lúc, mỗi một giây Giang Nguyên đều thấy giây sau hối hận nhiều hơn so với giây trước, anh hoàn toàn không rõ vì sao mình lại có hành động theo bản năng như vậy.

45 phút dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, Giang Nguyên như được giải thoát đứng dậy, rời đi từ bên kia mà không thèm nhìn lại.

Phùng Sướng không đuổi theo kịp.

Đổng Nguyên Chương chạy đuổi theo Giang Nguyên một mạch theo đến tận hồ hoa sen.

– Cậu chạy nhanh như thế là gì vậy?

Dư vị nơi lồng ngực Giang Nguyên vẫn chưa bình ổn, anh nói:

– Là cậu quá chậm thôi.

Đổng Nguyên Chương hỏi:

– Người hôm nay là ai vậy?

– Không quen.

Đổng Nguyên Chương không tin:

– Thật hay giả thế?

Giang Nguyên không trả lời.

Mấy ngày tiếp theo, Phùng Sướng không ngày nào là không xuất hiện bên cạnh Giang Nguyên cả.

Cô vốn là người có gương mặt bất kể người nào gặp một lần là khó quên, còn nhiều lần đổi phong cách ăn mặc nổi bật để tham dự, vô cùng thu hút trong đám sinh viên năm nhất mộc mạc giản dị.

Chẳng mấy chốc toàn bộ sinh viên khoa sinh đều biết đến sự tồn tại của Phùng Sướng, thậm chí những nam sinh viên khác hệ thường chơi bóng với Giang Nguyên cũng đều nghe thấy.

Tưởng Dương Đào cùng Giang Nguyên đánh xong một trận, khi ngồi nghỉ ngơi, đã lấy chuyện không ít người biết đến này để trêu anh.

– Giang Nguyên này, nghe nói dạo gần đây có người đang theo đuổi cậu, sao tôi không thấy nhỉ?

Một nam sinh viên khác đáp lời:

– Ấy, tôi cũng nghe nói đến, sao cô ấy không theo đuổi tới sân bóng nhể?

Sân bóng? Phùng Sướng chỉ thích xuất hiện chớp nhoáng vào giờ giải lao của khóa học với những tiếng ồn ào, đánh cho anh trở tay không kịp rồi lại thong thả ung dung bỏ đi, ở một nơi ít khán giả như sân bóng, Giang Nguyên cho rằng mình có thể được thoải mái rồi.

Bây giờ mỗi ngày cô xuất hiện ở trước mặt anh tạo cảm giác tồn tại, chẳng qua là trò cũ lặp lại không khác gì thời gian nghỉ hè lần trước mà thôi, chỉ là càng khoa trương phách lối hơn, khoa trương phách lối đến mức không một ai có thể phớt lờ được sự tồn tại của cô. Trước mắt Giang Nguyên thoáng hiện ra hình ảnh Phùng Sướng mỗi ngày một khác biệt trong tuần qua, phiền muộn phát hiện mỗi một sự thay đổi của cô đều để lại ấn tượng khắc sâu trong lòng anh.

Dù sao thì anh cũng chẳng phải người mù.

Hết chương 11