Tài xế mang tên ‘Trần Ninh’ rốt cuộc phải bỏ tài liệu đến đón cô và anh về.

Nhà hai người cách cũng không phải gần, về nhà họ Trương chính là quyết định sáng suốt.

Trương Khê ngắm nhìn bầu trời không sao không trăng, cảm giác buồn man mác lại vấy lên.

“Cậu ta đỡ rượu cho chị à?”
Cô khẽ “ừm” nhẹ.

“Cũng phải, chị là bảo bối của cậu ta mà”
“…Nói bậy cái gì vậy?” Cô ngại ngùng quay đi.

“Nói cho chị biết, Trình Dịch từng đến nơi chị ở trước đây”
Cô khuôn mặt khó hiểu nhìn Trần Ninh.

“Là năm đó, nghiên cứu sinh có cuộc thi ở nước ngoài, Trình Dịch cũng tham gia”
“Trùng hợp lại ở gần chỗ chị”
“Đó là bí mật của cậu ta bấy lâu nay”
Không thấy cô lên tiếng, Trần Ninh còn tưởng cô không quan tâm nhưng nhìn vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt cô qua gương cậu ta lại càng chắc chắn Trương Khê vẫn có điều uẩn khúc.

“Khê Khê”
“Khê Khê”
Môi anh lắp bắp gọi.


Cô an tĩnh nhìn anh thật lâu: “Sao thế?”
“Em đừng đi”
Lòng cô như có dòng nước ấm chảy qua, miệng khô nhỏ giọng: “Ừm, không đi”
Anh nghe được điều muốn nghe ngoan ngoãn tựa đầu vào kính xe, giữ khoảng cách an toàn với cô.

Trần Ninh trong lúc lái xe có đôi khi liếc mắt, nhưng ngoài đôi lần nói chuyện cũng chẳng nhìn ra được cái gì lạ từ chỗ họ.

Thẩm Nguyệt cùng với Trương Bình còn chưa ngủ, ông bà hay xem phim đến tối muộn, hôm nào Trần Ninh từ công ty về cũng sẽ kết thúc thời gian xem phim của họ, cậu ta ngay phàn nàn vì sao người lớn tuổi đều coi trọng giấc ngủ còn bố mẹ cậu ta lại coi thường như thế.

Anh say đến có hơi không ý thức được làm Trần Ninh vác trên vai mà tức giận: “Con mẹ nó, cậu ra vẻ cái gì chứ!”
“Đừng lớn tiếng” Cô lườm cậu ta.

“Chị bênh à? Sớm muộn hai người cũng ức chết em”
“…”
Ông bà nghe được tiếng cãi vã liền chạy ra mở cửa, thấy người say mèm đang như có như không lảo đảo ông bà vẫn là lo lắnh, người thì phụ Trần Ninh đỡ anh người thì chạy vào bếp chuẩn bị nước ấm.

“Rốt cuộc cậu ta uống bao nhiêu thế?”
“B-Ba…” Cô rung giọng
“Ba ly hay ba mươi ly?”
Trương Khê thở dài: “Ba chai rượu trắng”
“…”
“…”
???
Ba chai.

Hay là cậu ta lấy dao cắt dạ dày anh vứt đi luôn nhỉ?
Để lại thật đáng thương cho nó!
Không phải Trương Khê không cản mà là lúc cô đang say sưa trò chuyện, mấy bạn học nam nói trước đây anh cản rượu vậy thì trả lại cả vốn cả lời mới được cùng ‘mỹ nữ’ của bọn họ hẹn hò.

Anh đương nhiên không từ chối.

“Khê Khê” Giọng nói Trình Dịch có chút ngọt ngào.

Anh còn cười nhẹ khiến ai nấy đều hơi nhướng mày.

“Chọc cậu ta” Trương Bình nhếch môi.

Trần Ninh cười khổ để anh nằm xuống sopha sau đó giọng nói từ từ cất lên bên tai anh: “Có yêu Khê Khê không?”
“Trần Ninh…” Cô đỏ mặt liếc cậu ta.

“Có yêu”
“Yêu…Yêu Khê Khê”
Ông Trương ho mấy tiếng lại trêu: “Vậy thì yêu từ khi nào?”
“Y-Yêu rất lâu rồi” Anh cười mãn nguyện lại có hơi ngây ngốc.


Khuôn mặt cô từ ngại ngùng lại chuyển sang lắng nghe, nhìn anh ngây ngốc trong lòng muốn cười lại vô cùng ấm áp.

Con người của Trình Dịch không thật thế đâu, anh không nói ra lời yêu thương cũng chẳng dám thể hiện nhưng thật ra lại nặng lòng nhất.

“Nhưng mà hình như Khê Khê không yêu cậu” Ông trầm giọng
“…”
“K-Không yêu sao?”
“Nói dối”
Trương Bình vô tình bị mắng có chút oan ức.

Bà Thẩm mang khăn đến lau mặt cho anh, cảm giác như chăm sóc Trần Ninh mỗi khi cậu ta say.

Mà Trần Ninh nói đây không phải lần đầu cậu ta say mà được bà Thẩm chăm sóc, cũng có vài lần nhưng lúc ấy một câu cũng không nói.

Ông Trương cầm khăn trên tay Thẩm Nguyệt vứt cho cô: “Là hoạ của con”
“…Con cũng đi ngủ” Trần Ninh vờ vươn vai.

Trương Khê lặng lẽ ngồi cạnh anh, đầu tiên là giúp anh gỡ kính ra, sau đó lại nhẹ nhàng lau từng đường nét trên khuôn mặt, nét nhẹ nhàng khi ngủ quả thật ấn tượng, trông ngoan ngoãn hơn ngày thường nhiều.

Cô giúp anh cởi cúc áo đầu, dịu dàng như người vợ chăm sóc cho chồng, khung cảnh cũng giống chỉ là mối quan hệ của bọn họ không phải.

“Có nhớ tôi không?”
“Tôi thật sự rất nhớ cậu”
Đôi mắt cô đỏ hoe, dường như sẽ khóc.

Tình cảm quá lớn sẽ trở thành chấp niệm, mà Trình Dịch chính là nỗi vấn vương lớn nhất trong cô.

Cũng là ngày đó, chỉ cần một câu đừng đi của anh cô sẽ không đến nơi xa lạ đó lâu như vậy.

Chỉ cần một câu thích của anh, cô sẽ chẳng màn sau này.


Chỉ cần tình cảm của anh, trái tim cô sẽ ấm áp.

Nhưng kết quả vẫn chẳng như mong đợi, nhưng chẳng như mong đợi thì có trời mới kêu cô vứt đi tình cảm ấy.


Buổi sáng Trương Khê vẫn còn đang ngủ nhưng giờ giấc sinh hoạt của mọi người vẫn như cũ, rất đúng quy tắc.

“Xin lỗi dì, lại làm phiền dì rồi” Anh trầm giọng.

Thẩm Nguyệt bật cười: “Không phải dì, là Khê Khê, tối qua con bé chăm sóc con”
“Này cậu Trình…”
“Đàn ông nói được làm được, nói yêu thì phải chứng minh bằng hành động”
???
Hôm qua anh quấy lắm sao?
Thật mất mặt.

“Trương Khê được nuông chiều, cậu có thể không chịu được nhưng không được đối xử tệ với con bé”
Anh gật đầu: “Đương nhiền rồi ạ”
“Con người của cậu rất tốt, giao con gái cho cậu, tôi không hối hận”
Giọng nói có hơi chua chát của ông khiến Trần Ninh ngồi cạnh còn tưởng sắp gả cô đi.

Thật khoa trương!!!
Cậu ta còn chưa từng được quan tâm như thế, sau này gả cậu ta đi rồi có lo lắng như vậy không chứ?.