Nói sẽ về nhà nhưng cô vừa ăn no đã về phòng đánh một giấc.

Giấc ngủ của cô không mấy ngon, bầu trời đen như mực đêm ấy, cánh cửa ô tô chẳng thể nào mở ra được, người con trai như hoà vào bóng tối bước đến gần hơn.
Mọi thứ ngày đó, đã như vết đen đối với cuộc đời cô.

Vết đen khiến cô cứ mãi nhớ đến.
“Trương Khê”
“Khê Khê”
Cô nghe thấy tiếng gọi liền chậm rãi ngồi dậy, miệng khô, trán đã đầy mồ hôi.
“Sao thế?” Thẩm Nguyệt lo lắng xoa vai cô.
“Ác mộng sao?”
Cô lắc đầu không trả lời.
Người đó, rốt cuộc là vì sao mãi xuất hiện.
“Kí ức cũ thì đừng nhớ nữa”
Cô gật đầu: “Mẹ đừng lo, con không sao”
“Vậy được, có hẹn với bạn đúng không? Mau chuẩn bị đi”
Cô vội vàng nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ.
Bầu trời cũng đã hơi tối, nhưng cái tối của trời âm u còn nhiều, làm cô càng nhớ đến giấc mơ, đến ngày hôm đó.
Là người đó cứu cô hay đã nhốt cô?
Lòng cô mãi không buông, không thể quên được.

Trương Khê mặc một chiếc váy đơn giản còn không tủ quần áo, trời dạo này không quá ấm cô liền khoác thêm áo dạ, đi đến trước gương quan sát một chút…Hình như có hơi béo lên.
Cũng phải.
Thức ăn khuya Trình Dịch mang đến ăn không thiếu bữa nào, không béo mới lạ!
Nhưng anh chọn quán rất khéo, món nào cũng ngon làm sao mà không ăn? Người ta đã nói thà béo chứ không được bỏ thức ăn.
Trần Ninh vào nhà nhìn xung quanh, tìm mãi chẳng thấy Thẩm Nguyệt mới nhìn người ngồi ở sopha, dáng vẻ ‘chủ nhà’ này thật không vừa mắt.
“Dì vừa ra tiệm may rồi”
Cậu ta hất mặt: “Chị tôi về rồi? Cậu bám theo chị ấy thế à?
“…” Anh vẫn nghiêm túc đọc tài liệu trên tay.
“Cậu đừng quên, cậu vẫn còn điều giấu chị ấy”
Anh ngừng lại một chút sau đó vẫn điềm tĩnh đảo mắt: “Tôi biết”
Trần Ninh định nói thêm một câu nhưng đúng lúc giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cầu thang.
“Hai người đang nói gì vậy? Công việc căng thẳng thế sao?”
Trương Khê đi xuống lầu, vừa hay bắt gặp cảnh tượng căng thẳng kia.
“Cậu ta…cậu ta dạo này cứ vắng mặt, ông chủ Trương sắp đuổi cậu ta mất rồi”
Cô nheo mắt: “Thế sao?”
“Ừm, bố em sắp đuổi rồi”
“Vậy nên nhanh chân một chút, tôi đưa em đi gặp bạn”
???
Cảm giác có đuổi hay không cũng không ảnh hưởng đến anh nhỉ?
“Tôi gọi Hứa Nam đến đón tiện đường hơn”
Anh không đồng ý, giọng có hơi khàn: “Tôi đi gặp đối tác, cho em đi nhờ”
“Nói dối trắng trợn, cậu sắp bị đuổi rồi, đối tác đâu ra?” Trần Ninh nhếch môi.
“…”
Trình Dịch liếc cậu: “Không nói thêm một câu cậu sẽ chết hả?”
“Được được được, anh Trình đi thong thả”
Trình Dịch đi trước, cô ở đằng sau lườm Trần Ninh đang thảnh thơi tựa ghế: “Cẩn thận cái miệng của em”
“…”
Hứa Nam chọn một nhà hàng cách nhà cô hơn mười phút chạy xe, nhưng nhìn chung cũng không quá xa.

Cậu ta nói nhà hàng này vừa mở cách đây không lâu, hương vị rất được.
“Nếu có đến bar thì nhắn tôi địa chỉ quán, buổi tối rất nguy hiểm”
“Ồ”
Cô không phản đối.
Đúng là rất nguy hiểm.
Hứa Nam đợi cô trước cửa, nhìn thấy Trình Dịch đưa cô đến cũng có hơi bất ngờ.
“Hai người đang yêu đương à?”


“H-Hả…?” Cô ngớ ngẩn nhìn Hứa Nam.
Cậu ta lại bày ra điệu bộ thắc mắc: “Yêu đương thì yêu đương, giấu làm gì chứ?”
“Buổi sáng ai chẳng thấy hai người nắm tay thân mật” Giọng nói mang chút chế giễu.
“…”
Trình Dịch muốn nói nhưng lại bị Trương Khê cướp lời: “ Cậu đi đi, có gì nói sau”
“Hay là học bá vào với chúng tôi đi” Hứa Nam nghiêng đầu.
Người kia không ngại ngùng gật đầu: “Được”
“…”
Bây giờ…Là hoàn cảnh gì nữa đây?
“V-Vào thật à?” Cô nhíu mày.

Trông có vẻ Trình Dịch vẫn có thể hoà hợp với mọi người cô đành yên tâm.

Bọn họ bây giờ đã xem cô và anh như một cặp, như Trương Khê vẫn lắc đầu chối.
Nhìn anh trên bàn rượu lại khiến cô nhớ đến lần ngoại khoá, anh không cho bọn cô uống nhưng bây giờ đã ngồi cùng bàn với họ.
“Cậu Trình bây giờ chức vụ không nhỏ, kính một ly” Ai đó gật đầu mỉm cười.
“Này, trên bàn nhậu không nhắc đến” Cô liếc người kia.
“Được được, đã nói hôm nay ép chết cậu”
“Không thể để cậu học bá chịu thay”
“…”
Trương Khê kính họ vài ly, Trình Dịch cũng lo lắng về tửu lượng của cô nhưng xem ra người này vài ba ly cũng không khó.
Anh ho vài tiếng lại cầm lấy ly của cô: “Uống với mọi người vài ly, cô ấy…”
“Tửu lượng rất không ổn”
Hứa Nam lắc đầu: “Ai da, phát cơm gì đấy?”

Cậu ta ôm lấy Trịnh Nhu bên cạnh kiêu ngạo: “Bọn tôi cũng có nhé”
“Không được, cô ấy một ly…Cậu ba ly”
Trình Dịch không ngần ngại uống cạn ba ly còn rất tự tin nhìn người nọ.

Thấy khí thế rất khá, anh liền bị ép đến có hơi choáng.
Trương Khê thấy anh không ổn, cô cúi đầu ngả sát tai nhỏ giọng: “Hay là đừng uống nữa”
“Không sao, còn hơn để em say xỉn”
“Dạ dày tôi có khi tốt hơn em”
Cô cau có: “Tốt cái nỗi gì?”
“…Lo lắng à? Lo lắng thì đưa tôi về đến nhà là được rồi”
Khuôn mặt anh có hơi đỏ, chắc là đỏ vì men.

Nhưng họ tụ tập đến hơn chín giờ nhà hàng đã thông báo đóng cửa, Hứa Nam đặt sẵn bàn ở quán bar nhưng cô lại từ chối không đi.
“Đi đi, lâu lắm mới mới có dịp”
Cô vẫn từ chối nhìn anh đang gục trên bàn: “Hôm khác, tôi vẫn còn ở đây”
“Hứa Nam, thanh toán hết bao nhiêu vậy?” Cô ngước mặt nhìn Hứa Nam đi từ ngoài vào.
“Không biết, người ta nói Trình Tiên Sinh thanh toán rồi”
“…”
Nhanh tay thế à? Đợi anh tỉnh phải trả lại anh sau..