CHƯƠNG 1305

Ấn vào nút phát, giọng nói của Sở Thu Khánh vang vọng rõ ràng trong thang bộ.

Mặt Sở Thu Khánh lập tức biến sắc.

Mộ Kiều Dung ấn tạm dừng ghi âm, vẻ bình tĩnh trên mặt nứt toác, trong mắt lộ ra vẻ hung ác dữ tợn.

Bà ta từng bước ép sát Sở Thu Khánh, ép cô ta lùi tới tận chỗ tay vịn mới dừng lại: “Có phải người cô liên lạc là Khải Chính không!”

Mộ Kiều Dung túm lấy vai Sở Thu Khánh, hung hăng ép hỏi: “Không phải ông ta chết rồi sao? Vì sao còn có thể gọi điện với cô? Rốt cuộc hai người có quan hệ gì? Rồi làm gì với Tử Hàn! Chip? Nó bị thương ở nước ngoài, mấy người cấy chip cho nó, muốn khống chế nó!”

Trái tim Sở Thu Khánh trầm xuống, đáy mắt lóe lên sát ý.

Không ngờ mụ đàn bà ngu xuẩn cả một đời này, đến hôm nay lại đột nhiên trở nên thông minh như vậy.

Chỉ dựa vào nghe lén một đoạn nói chuyện của cô ta là đã suy diễn được ra tất cả mọi chuyện.

Sở Thu Khánh dịu dàng trấn an với vẻ cực kỳ vô hại: “Dì à, dì đừng kích động, bình tĩnh chút đã, nghe cháu nói này.”

Cô ta thở dài một hơi, khổ não nói: “Dì à, cháu xin lỗi, không phải cháu muốn giấu dì đâu, mà là cháu cũng có nỗi khổ tâm của cháu. Đúng thật là bác Tưởng chưa chết, nhưng bác ấy không cho cháu nói.”

Mộ Kiều Dung khiếp sợ đến nỗi ngây ra tại chỗ!

Bà ta buông Sở Thu Khánh ra.

Sở Thu Khánh nói tiếp: “Dì à, chỗ này không phải là chỗ để nói chuyện, đợi khi về nhà rồi, dì muốn biết gì cháu đều nói hết. Cháu biết dì yêu bác Tưởng sâu đậm, đợi sau khi về rồi cháu sẽ gọi video với bác Tưởng, để bác ấy nói hết tất cả với dì. Nhưng những gì hôm nay dì nghe thấy được, vẫn mong dì hãy giữ bí mật cho bác Tưởng, bởi vì những điều này đều là kế hoạch của bác ấy. Một khi tiết lộ bí mật, có thể kế hoạch của bác Tưởng sẽ đổ sông đổ biển. Mất không trước đây phải giả chết đó ạ.”

Mộ Kiều Dung chịu đả kích quá lớn, thành ra đầu óc bà ta loạn hết cả lên.

Bà ta nhìn chằm chằm Sở Thu Khánh, thấy vẻ mặt cô ta chân thành đầy thiết tha, cũng không giống như đang nói dối, liền gật đầu.

“Được, buổi tối về rồi nói. Nhưng mà…”

Ánh mắt Mộ Kiều Dung trở nên lạnh lẽo: “Thu Khánh, tốt nhất là cháu đừng để dì biết được cháu đang lừa dì, nếu không, đừng trách dì không nể mặt.”

Sở Thu Khánh thở phào một hơi, vội vàng cười nói: “Đương nhiên rồi ạ. Chỉ dựa vào việc cháu thật lòng với Tử Hàn, cháu cũng tuyệt đối sẽ không lừa dì đâu.”

Mộ Kiều Dung nhìn cô ta một cái thật sâu, quay người đi ra ngoài.

Vẻ nịnh nọt vốn có trong mắt Sở Thu Khánh lập tức bay biến vào ngay lúc này, sát khí nổi dậy khắp nơi.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi thang bộ, về phòng bệnh của Tưởng Tử Hàn như không có chuyện gì xảy ra.

Cố Vũ Tùng đưa Tưởng Tử Hàn đã làm xong kiểm tra về phòng bệnh, sau khi giao lại cho hai người liền nhận được tin nhắn văn bản của Chúc Minh Đức.

“Cậu Cố, mẹ tôi bị bệnh nặng, phải về một thời gian. Phiền anh giúp tôi báo cho sếp tôi một tiếng nhé. Với tính tình của anh ấy bây giờ, tôi không dám xin nghỉ ngay trước mặt anh ấy.”