"Tích Cửu, ta biết nàng vô tình đối với Dung Sở, nhưng nếu như bệ hạ trực tiếp tứ hôn cho nàng, nàng là thần tử tất nhiên không thể thoái thác. Ta có một chủ ý này, không biết nàng có muốn nghe hay không?"
"Chủ ý gì?" Cố Tích Cửu nhướng mày.
"Thật ra ta cũng bị phụ hoàng thúc giục bức hôn, nhưng ta cũng giống như nàng, đều vô tình đối với hôn nhân. Không bằng nàng và ta hãy diễn một vở kịch. Nếu trong tiệc rượu phụ hoàng thật sự muốn tứ hôn cho nàng, ta sẽ cầu xin ông ấy tứ hôn nàng cho ta......"
Dung Già La ngẩng đầu chăm chú nhìn vào cặp mắt sáng ngời của Cố Tích Cửu: "Yên tâm, mặc dù nàng và ta đính hôn cũng chỉ là để cho người ngoài nhìn xem. Nàng sẽ vẫn tự do như cũ, ta cũng sẽ không miễn cưỡng nàng điều gì. Sau này nếu nàng có người mình thích, ta tất nhiên sẽ buông tay thành toàn, cũng sẽ nghĩ cách giải trừ hôn ước này."
Cố Tích Cửu: "......"
Cố Tích Cửu trầm mặc một lát. Trên đại lục này, trừ phi ngươi có cấp bậc địa vị giống như Đế Phất Y, nếu không ở dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử, ở trên mảnh đất này, người nào không phải là người dân của Thiên tử. Hoàng quyền lớn như trời, một khi thánh chỉ hạ xuống, không có người nào dám kháng chỉ không tuân.
Nếu như Tuyên Đế thật sự tứ hôn cho nàng ở trong tiệc rượu, chỉ sợ nàng không thể trực tiếp phản kháng ——
Nhưng dù sao nàng cũng là môn nhân của thánh tôn, Tuyên Đế dù tức giận, cũng không thể xử tử nàng, đúng không?
Hơn nữa, nàng sắp phải đi tới rừng rậm hắc ám, lúc trở ra sẽ không phải là thân phận này, vậy nàng còn sợ cái gì?
Dung Già La dường như đoán được một chút suy nghĩ của nàng, thở dài: "Tích Cửu, nàng là môn nhân của thánh tôn, nếu kháng chỉ không tuân thì phụ hoàng sẽ không thật sự lấy mạng của nàng, nhưng sẽ gây khó dễ cho người nhà của nàng, nghiêm trọng hơn có lẽ sẽ xử trảm cả nhà......"
Cố Tích Cửu trầm mặc.
Chỉ vì một mình nàng mà khiến mấy trăm người của tướng quân phủ bỏ mạng......
Mua bán này không lời chút nào!
Cố Tích Cửu nhớ tới những thị nữ đã tận tâm hầu hạ mình, các nàng trung thành và tận tâm đối với nàng, nàng không thể tổn hại tới mạng sống của những người này!
Không bằng đồng ý diễn vở kịch này với Dung Già La......
Cuối cùng nàng cũng đồng ý, nhưng nàng cũng tuyên bố rõ ràng: "Điện hạ, ta chỉ xem điện hạ là bằng hữu, sau này bất luận ta có thể ra khỏi rừng rậm hắc ám hay không, hôn ước vẫn phải giải trừ."
Ánh mắt Dung Già La có chút buồn bã, ngay sau đó gật đầu: "Đó là đương nhiên. Ta nói sẽ không trói buộc nàng, hôn ước này có thể giải trừ bất cứ lúc nào. Nếu nàng không tin, hiện tại ta có thể viết công văn giải trừ hôn ước cho nàng, nàng có thể sử dụng nó bất cứ lúc nào."
Hắn đã nói đến mức như vậy, Cố Tích Cửu không có lý do nào mà không đồng ý: "Được! Vậy ở trên tiệc rượu, hãy hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Vì cần phải diễn cho thật một chút, Dung Già La lấy ra một chiếc vòng ngọc đưa cho Cố Tích Cửu: "Tích Cửu, đây là tín vật."
Vòng tay kia vừa nhìn là biết không phải vật bình thường, nước ngọc cực tốt, giống như một dòng nước trong lòng bàn tay, còn có linh lực lấp lánh trên đó.
Thương Khung Ngọc vẫn luôn trầm mặc lập tức phấn chấn cung cấp thông tin cho Cố Tích Cửu: "Chủ nhân, đây là vòng linh lực! Đeo nó vào có thể gia tăng linh lực, còn có thể dưỡng dung, giữ mãi thanh xuân. Đây là vật từ xưa tới nay đều do Hoàng hậu truyền cho Thái tử phi...... Toàn Phi Tinh Quốc chỉ có một chiếc này! Ngươi có thể có được nó, rất có lợi cho vết đốm trên mặt của ngươi. Nó có khả năng khiến vết đốm biến mất hoàn toàn ——"
Nó đang không ngừng lải nhải ở trong đầu Cố Tích Cửu. Cố Tích Cửu nghe nó lải nhải xong, cho nó một câu: "Ừ, ít nhất nó đẹp hơn ngươi nhiều."
Thương Khung Ngọc: "......!!!"
Nguyên thân của nó đẹp hơn chiếc vòng linh lực này nhiều! Lúc này nó xấu như vậy không phải do nàng yêu cầu hay sao?!
Nó đang cực kỳ buồn bực, Cố Tích Cửu lại bổ cho nó một đao: "Tới, vòng tay quý giá như vậy, thả vào trong không gian của ngươi đi. Các ngươi có thể cùng nhau nuôi dưỡng tình cảm."