Không, hắn căn bản không phải là bức tượng ngọc, hắn là người sống!

Nàng lui về phía sau vài bước, đột nhiên nhanh trí: "Ngài...... Ngài là thánh tôn?!"

Mãi cho tới lúc này, nàng mới phát hiện ra, mặc dù người này đầu tóc trắng bạc giống như bức tượng ngọc, nhưng lại là người thật.

Chẳng qua nàng hơi định kiến, trực tiếp xem hắn là bức tượng chạm ngọc......

Người nọ có một đôi mắt xanh nhạt, khó lường như biển sâu, bên trong có thần quang quy tụ, khi người nhìn vào có cảm giác ngột ngạt, khiến người muốn quỳ bái hắn.

Người này giống như một vị thần ngồi ở giữa đám mây, cho dù không nói lời nào, chỉ nhìn như vậy cũng khiến người nhũn chân.

Nếu là những người khác, khi chịu uy áp trên người hắn như vậy, có lẽ đã trực tiếp quỳ xuống dập đầu.

Nhưng cả đời Cố Tích Cửu chưa từng lạy người. Nếu như không xuyên qua đây, ngay cả quỷ thần nàng cũng không tin. Mặc dù lúc này tim nàng đập rất mạnh, thậm chí trên trán thấm ra mồ hôi, nàng cũng không có ý quỳ xuống. Nàng chỉ theo bản năng lui về phía sau vài bước nữa.

Người nọ vẫn luôn nhìn nàng, không thể nhìn ra được cảm xúc ở trong mắt hắn.

Tái tim Cố Tích Cửu lại nhảy lên, rõ ràng khoảng cách giữa nàng và người này rất gần, chỉ cách nhau tầm ba bốn mét, nhưng nàng mở to hai mắt cũng không thể nhìn rõ khuôn mặt đối phương, thậm chí ngay cả hoa văn trên mặt nạ của hắn cũng nhìn không rõ, giống như quanh thân thân có thứ gì đó ẩn thân.

"Ta xin lỗi vì xâm nhập vào đây." Dù sao nàng cũng vào địa bàn của người ta, Cố Tích Cửu cảm thấy mình vẫn nên xin lỗi.

"Bổn tọa triệu ngươi tới." Người nọ rốt cuộc mở miệng, giọng nói giống như tảng băng chảy xuôi ở trong hồ băng, cực kỳ từ tính dễ nghe.

Cố Tích Cửu hiếm khi ngẩn ngơ: "A?"

Người nọ rũ mắt nhìn nàng: "Rất ngạc nhiên?"

"Có chút ngạc nhiên." Cố Tích Cửu dứt khoát gật đầu thừa nhận.

"Nếu tự xưng là môn nhân của bản tôn, nhìn thấy bản tôn vì sao không bái?" Giọng nói của người nọ càng thêm lạnh lẽo.

Cố Tích Cửu ngừng lại một chút: "Xin lỗi, ta không tự xưng là môn nhân của thánh tôn, đó là người khác đánh giá như thế. Ta không biết......"

"Ai đánh giá?" Người nọ lạnh lùng hỏi, hơi thở quanh thân như băng như tuyết.

Hình ảnh Đế Phất Y chợt loé lên ở trong đầu Cố Tích Cửu, nàng hơi cúi đầu nói: "Chuyện này không liên quan tới những người khác, có lẽ ta đã hiểu lầm. Thánh tôn muốn trách tội, vậy cứ trách tội ta là được."

Đế Phất Y cũng vì muốn tốt cho nàng, nàng tất nhiên không muốn bán đứng hắn ——

"Ngươi hiểu lầm như thế nào?" Người nọ vẫn không buông tha.

Trái tim Cố Tích Cửu càng đập mạnh hơn, nhưng trên mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh: "Ta hấp thu tất cả điện quang xà, phát ra ánh sáng bảy màu. Nghe nói nó rất giống công phu của thánh tôn."

"Nghe nói ngươi được bản tôn truyền thụ công phu ở trong mộng? Đó là sự thật?" Hắn nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trên toà hoa sen bên cạnh, giọng nói càng nhẹ: "Bản tôn muốn nghe lời nói thật."

Cố Tích Cửu suy nghĩ rất nhanh, hiểu rằng tất cả mọi chuyện xảy ra trên Khải Thiên Đài đều đã truyền tới tai vị thánh tôn này. Người này có thể trở thành đệ nhất nhân trên đại lục này, không, phải là đệ nhất thần, hiển nhiên không dễ bị lừa. Người như vậy, chỉ cần một giây là có thể lấy mạng nàng!

Cố Tích Cửu rũ đôi mắt xuống, trả lời rất dứt khoát: "Trong mộng hỗn loạn, ta mơ hồ nhớ rõ có người truyền công phu cho ta, nhưng không nhớ rõ có phải là thánh tôn hay không."

"Nhưng lúc ấy ngươi nói ra quần áo bản tôn, không sai chút nào! Ngươi đã từng gặp qua bản tôn?"

Cố Tích Cửu cảm thấy đau đầu, câu hỏi của người này càng ngày càng sắc bén.

Nàng mím môi, dứt khoát nói nửa thật nửa giả: "Đã từng gặp. Ta từng tới sơn động này trong mộng, nhìn thấy một bức tượng ngọc. Lúc ấy ta không biết đó là thánh tôn, sau này mới biết được."

"Tượng ngọc? Ngươi chắc chắn đó là tượng ngọc?" Người nọ dường như rất hứng thú.