Bất luận như thế nào, chung quy hắn không tới chính là chuyện tốt, Cố Tích Cửu chỉ mong hắn cả đời cũng đừng tìm tới.

Đối với vị Đế Phất Y âm hồn bất tán kia, từ sau khi thí nghiệm xong, hắn cũng không còn bất ngờ xuất hiện trước mắt Cố Tích Cửu nữa.

Sau đó, nàng nghe Dung Triệt nói Tả thiên sư đã mất tích, rời khỏi Phù Thương Cung, không ai biết hắn đã đi đâu. Tuyên Đế từng có việc muốn tìm hắn cũng không thể tìm thấy......

Còn có vị Hữu thiên sư cũng chưa trở về. Nhưng thật ra đồng tử trong phủ đệ của hắn có nhắn lại, nói rằng nửa tháng sau hắn sẽ quay lại.

Tuyên Đế biết rằng Cố Tích Cửu muốn tăng thời gian luyện công, vì thế ba ngày sau liền ra lệnh rõ ràng, cấm quan viên trong triều cùng với gia quyến tới thăm tướng quân phủ.

Cố Tích Cửu cuối cùng tạm thời trở lại cuộc sống bình yên.

Trong bất tri bất giác, một tháng đã trôi qua. Trong một tháng qua, Cố Tích Cửu ngoại trừ luyện công vẫn là luyện công, linh lực đã tăng lên đáng kể. Bởi vì nàng cũng tự mình chăm sóc bản thân, vì thế người cũng cao hơn một chút.

Ban đầu nàng cao chưa đầy 1 mét 5, hiện tại nàng đã cao 1 mét 55, càng đáng mừng hơn chính là, nàng cuối cùng cũng bắt đầu phát dục, không còn là vùng đất bằng phẳng nữa, có chút phập phồng nho nhỏ......

Đối với đốm đỏ trên mặt, nó vẫn liên tục mờ dần, mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng cũng đủ khiến Cố Tích Cửu vui sướng.

Các mảng màu đỏ đã biến thành màu hồng phấn nhàng nhạt như cánh hoa đào, dùng một chút phấn là có thể che dấu.

Một tháng này, Cố Tích Cửu sống khá thoải mái, không bị người nào quấy rầy, muốn ăn gì thì ăn, muốn làm gì thì làm.

Điều duy nhất không vui chính là, Thương Khung Ngọc vẫn chưa tỉnh lại!

Thứ này giống như bị nghiện ngủ, nếu như không phải nó thường xuyên sáng một chút để chứng minh mình vẫn ổn khi Cố Tích Cửu nói chuyện với nó, nàng gần như cho rằng nó đã bị điện cao thế đánh hỏng rồi!

Thương Khung Ngọc không tỉnh lại nên nàng không thể chân chính tu luyện linh lực phong hệ. Một tháng qua nàng đã tìm rất nhiều nơi, thậm chí cũng tới chỗ của Hữu thiên sư một chuyến, nhưng đều không có kết quả. Mặc dù trong lòng nàng lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp nào.

Một đêm, nàng dường như đi vào giấc mộng.

Trong mộng, nàng đang đi dạo quanh một ngọn núi, sau đó đi vào một sơn động. Sau khi đi vào sơn động, nàng mới mơ hồ cảm thấy nơi này có chút quen mắt, vì thế nhìn kỹ và nhớ lại.

Đây là sơn động khi nàng mới xuyên qua đã từng ẩn thân để tránh né mưa to, cũng là nơi nàng đã đụng phải "tượng ngọc" kia, lột quần áo của nhân gia——

Nàng không ngờ sẽ quay lại chốn cũ, vì thế thuận chân đi vào, muốn nhìn xem tượng ngọc kia còn ở đây hay không.

Nàng cuối cùng lại đi vào bên trong, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bức tượng chạm ngọc đó!

Vẫn là một thân quần áo trắng như mây, mái tóc dài giống như thác nước, quanh thân giống như được bao phủ bởi sương mù. Sự khác biệt chính là, giờ phút này gương mặt của nó có một chiếc mặt nạ quỷ che khuất. Mặt nạ kia cũng được chế tạo giống như băng hàn, mơ hồ có khí lạnh phát ra. Nó ngồi ở chỗ kia trông giống như phật đà.

Cố Tích Cửu vẫn có ký ức dù đang ở trong mộng, giờ phút này nhìn thấy tượng ngọc thì cảm thấy vui vẻ trong lòng. Thì ra nó vẫn còn ở đây!

Thân hình nàng chợt lóe đã tới gần tượng ngọc. Nàng nhìn nhìn mặt nạ trước, nó được làm bằng chất liệu mà nàng chưa từng thấy trước đây, rất lung linh.

Trong sơn động chỉ có một mình nàng, vì thế Cố Tích Cửu không hề cố kỵ, giơ tay muốn tháo mặt nạ xuống để xem.

Ngón tay nàng còn chưa đụng tới rìa mặt nạ, bất chợt nàng cảm thấy ớn lạnh, uy áp cường đại phát ra từ bức tượng ngọc, ép tới nỗi trái tim nàng đập mạnh liên hồi. Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn lên, vừa lúc đối diện với đôi mắt mở to của bức tượng ngọc!

Cố Tích Cửu: "!!!"

Cái gì! Tượng ngọc còn sống!

Không, hắn căn bản không phải là tượng ngọc, hắn chính là người sống!