Rất nhanh, tiếng sột sột soạt soạt rất nhỏ truyền ra, sau đó đã thấy Liễu Ti Vũ mặc quần áo chỉnh tề, chậm rãi đi ra. Lúc này vẻ mặt nàng đã khôi phục bình tĩnh, không còn nhìn ra sự hoảng loạn vừa rồi.

“Cảm ơn.” Liễu Ti Vũ khẽ nhếch môi đỏ, khóe miệng cong lên một ý cười nhợt nhạt. Nhưng trong nụ cười này vẫn có chút xấu hổ khó có thể che giấu.

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Lâm Lăng mỉm cười đáp lại, cũng không có ý tranh công.

Nhìn thấy phản ứng của Lâm Lăng, trong lòng Liễu Ti Vũ nao nao, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.

Bất tri bất giác, ấn tượng của nàng đối với Lâm Lăng cũng càng ngày càng tốt. Hắn có thể không dao động trước sắc đẹp trong tình huống kia, thử hỏi trên đời này có bao nhiêu đàn ông làm được chuyện đó?

Lúc này Lâm Lăng lại không có tâm trạng cân nhắc suy nghĩ của Liễu Ti Vũ, hắn chuyển sự chú ý vào lốc xoáy màu đen trong lòng bàn tay.

Hắn có thể cảm ứng được, trong lốc xoáy màu đen ẩn chứa hai luồng dao động năng lượng mạnh mẽ cực đoan.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là khí dương cương và khí âm sát mà hắn đã cắn nuốt. Nếu như hoàn toàn hấp thu luyện hóa chúng thì thực lực của hắn nhất định lại tăng lên một cấp bậc.


Nhưng hình như tình hình hiện giờ lại không thích hợp làm vậy.

Trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động, lốc xoáy màu đen lập tức ẩn vào lòng bàn tay, phong ấn trong đan điền huyệt hải.

“Xin hỏi loại sức mạnh Âm Dương này có tác dụng gì?” Sau khi bảo quản thích đáng, Lâm Lăng chuyển mắt về hướng Liễu Ti Vũ, tò mò hỏi.

Nghe vậy, Liễu Ti Vũ hơi kinh ngạc, hình như cảm thấy khá bất ngờ vì Lâm Lăng không biết vấn đề này. Vừa rồi Lâm Lăng liều mạng tranh đoạt như vậy mà thật ra cũng không biết công hiệu của nó là gì.

“Con đường võ tu chia thành chiến sĩ và pháp sư.” Liễu Ti Vũ cũng không giấu diếm, lập tức giải thích: “Chiến sĩ chuyên tu luyện linh lực, pháp sư thì tu luyện sức mạnh tinh thần.”

“Hai dạng năng lượng này tách ra tu luyện thì tương đối nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ quan trọng khi đánh sâu vào cảnh giới thứ hai của Thánh Vực sau này.”

Vừa nghe lời này, vẻ mặt Lâm Lăng lập tức hơi rung động.


Cảnh giới thứ hai của Thánh Vực?

Chẳng lẽ trong Thánh Vực còn tồn tại không ít phân chia cấp bậc võ tu?

Lâm Lăng cảm thấy thật khó hiểu, lập tức nhịn không được mà hỏi: “Xin chỉ giáo cho?”

Nhìn vẻ mặt hoang mang cái biết cái không của Lâm Lăng, khóe miệng Liễu Ti Vũ hiện ra một nụ cười, nhưng cũng không có ý chế nhạo.

“Mọi người đều biết, cho dù là chiến sĩ hay pháp sư đều chia tu vi thành chín cấp.” Nàng hơi trầm ngâm một hồi, sau đó tiếp tục nói: “Vượt qua cấp 9 chính là Thánh Vực.”

“Nhưng ở giới võ tu, chỉ khi nào đột phá Thánh Vực thì mới xem như thật sự bước vào ngạch cửa thế giới võ đạo.”

“Mà võ giả chúng ta không phải luôn chăm chăm tu luyện muốn mạnh lên, đường về thật sự là nhìn trộm pháp tắc thiên địa, tranh mệnh với trời.”

Nói đến này, tiếng nói của Liễu Ti Vũ hơi tạm dừng, hình như đang cho Lâm Lăng thời gian tiêu hóa.

Tranh mệnh với trời?!

Nghe thấy câu sau cùng, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, mơ hồ đã lần mò ra được cái gì. Cảm giác mông lung này rất kỳ lạ, nhưng lại khó ngộ ra ngay được.