*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cảnh Nhược Đông tay cầm đũa hơi khựng lại, nghe dì Tần nói tiếp “Vừa rồi tôi có ghé qua, Thẩm
Giai Hàm đang nổi giận, nói con bé lén học chụp ảnh”
Từ Chân Ni “Chụp ảnh?”
“Đúng vậy, Thẩm Giai Hàm bởi vì chuyện chồng bà ấy nên rất ghét chụp ảnh, ngay cả sách và máy ảnh đều ném đi rồi.”
Từ Chân Ni “Con bé thật sự thích học chụp ảnh, học cái này cũng tốt mà, sao lại ném máy ảnh đi chứ.”
Dì Tần “Có thể do ảnh hưởng bởi chuyện kia quá sâu....Dù sao bây giờ cũng tức giận, nói là Giai Giai đã giấu bà ấy lén học chụp ảnh”
“Tôi cũng không biết.” Cảnh Nhược Hành nói “Nhược Đông, con mau gọi điện thoại cho con bé.”
Kỳ thật không cần đợi Cảnh Nhược Hành nói, Cảnh Nhược Đông đã đứng lên, anh thuận tay lấy chìa khoá xe “Con đi tìm em ấy”
Di Tần “A, vậy sớm trở về một chút, đem Giai Giai về ăn cơm, trời đã tối rồi con bé còn đi lung tung”
“Vâng.” Ra cửa, Cảnh Nhược Đông liền gọi điện thoại
đi về phía gara, anh đã gọi vài cuộc nhưng cô không nghe máy.

Trong lòng rối bời, Cảnh Nhược Đông nhanh chóng lái xe ra đại viện.

Ở một nơi khác, Ninh Giai Kỳ đang ngồi trong một tiệm sửa máy ảnh, cô đem máy ảnh đưa cho chủ tiệm xem.


Cô đã đi đến nhiều tiệm sửa máy ảnh, nhưng đáp án đều là không sửa được.

“Có thể sửa được không?” “Hừm....tôi nhìn thử xem.” Trong lòng Ninh Giai Kỳ tràn đầy chờ mong.

“Haiz cô gái nhỏ, máy ảnh này lâu lắm rồi đúng không?”
“Đúng vậy”.

“Linh kiện của nó hỏng rồi không thể sửa được, hơn nữa cháu nhìn này ống kính đã bị bể, phí sửa chữa sẽ rất cao, chi bằng mua cái mới.”
Đáp án cũng giống như những cửa tiệm trước, Ninh Giai Kỳ kiên trì nói “Cháu rất muốn sửa nó, chú có cách nào không ạ?
“Nhưng dù có sửa được thì cũng không thể dùng được như trước nữa, rất dễ bị hỏng” Chủ tiệm nói “Cô gái nhỏ, chú cũng không lựa cháu, vậy nên chú nói thật cho cháu biết, đã bị vỡ thành như vậy, nếu chú là cháu thì sẽ không đi sửa đâu.”
“Nhưng đối với cháu nó rất quan trọng.” “Chuyện này ...”
“Chú cố gắng hết sức được không ạ” Sắc mặt Ninh Giai Kỳ tái nhợt “Cháu có mang theo tiền.”
Chủ tiệm dở khóc dở cười “Vấn đề ở đây không phải là tiền, haiz, thôi vậy, chú giúp cháu thử xem, cháu qua kia đợi một lát”
“Vâng! Cám ơn chú!”.

Ninh Giai Kỳ đi đến ghế ngồi xuống, vì chuyện máy ảnh mà thở phào một hơi đồng thời trong lòng ẩn ẩn đau, cô nhớ tới vẻ mặt giận giữ của Thẩm Giai Hàm, khổ sở mà ôm mặt.


Cô trước đây chưa từng cãi nhau với Thẩm Giai Hàm, cô không nghĩ, cũng không dám..

Hôm nay xảy ra chuyện này, cho đến bây giờ cô vẫn thấy hoảng loạn.

Cô cam thấy thật sự uỷ khuất, cô không rõ, vì cái gì mà mẹ cô không làm rõ ràng đã ném máy ảnh của cô, việc này so với trực tiếp mắng cô còn khó chịu hơn.

“Cô gái nhỏ” Ninh Giai Kỳ “Thế nào rồi ạ?”.

“Chú sẽ cố hết sức sửa cho cháu, bất quá mấy ngày sau cháu hẳn đến lấy, cháu để lại số điện thoại, đến lúc đó chú sẽ gọi cho cháu.”
“Vâng!”
Để lại số điện thoại sau đó thanh toán tiền, Ninh Giai Kỳ từ cửa tiệm đi ra.

Quả thật phí sửa chữa rất cao, may mắn tiền lượng lúc đi làm Ninh Giai Kỳ cũng cao, tuy rằng có đáng tiếc, nhưng có thật sự không hối hận.

Trời đã tối, Ninh Giai Kỳ đột nhiên không biết nên đi đâu.

Lấy điện thoại ra, vốn định gọi điện thoại cho Trương Nhất Manh đã có người gọi đến.

.