Thoáng cái đã đến chiều tối, Thế Hoa vậy mà cũng chỉ đi hết được 1/10 Tinh La Đế Đô, thế mới nói nơi đây có bao nhiêu rộng lớn.
Buổi tối nơi này so với buổi sáng còn có vẻ đông đúc hơn, mà Thế Hoa lúc này đang đi về chỗ của Hắc Nguyên thương hội.

Hắn cũng không thực sự vội vã trở về mà là đang cùng Mã Tiểu Đào đi dạo.
Mã Tiểu Đào cũng đã hoá trang bản thân thành một cô gái bình thường, mặc dù mái tóc đỏ kia có chút nổi bật, nhưng gương mặt bình thường vẫn không khiến cho người khác đánh lên chủ ý xấu gì.
Cái này tình cảnh cũng là Thế Hoa chủ ý, hắn biết những nơi như này với nữ tính có bao nhiêu thu hút, mà Mã Tiểu Đào đã bảo vệ hắn cũng có chút lâu, bây giờ cho nàng đi dạo phố cũng coi như cho nàng nghỉ ngơi một chút.
Mà bảo vệ việc này cũng không quá ảnh hưởng, trên đại lục cũng không mấy ai phái ra một Siêu Cấp Đấu La đi giết Thế Hoa cả.

Mà cho dù có thì qua tay được Mã Tiểu Đào cũng không có mấy người.
Trên đường đi Thế Hoa theo Mã Tiểu Đào yêu cầu mà cũng mua cho nàng nhiều thứ món đồ, có món Thế Hoa còn hiểu công dụng, còn có những món hắn nhìn còn thực sự không hiểu dùng để làm gì.

Nhưng mua là vẫn mua, dù sao hắn không biết không quan trọng, Mã Tiểu Đào biết là được rồi.
Lúc này Mã Tiểu Đào đang cầm một cái đầu kẹo hồ lô vừa đi vừa vui vẻ ăn, Thế Hoa bản thân nhìn vậy cũng cười mỉm, tay thì cầm lấy một số túi đồ.
Đây là không phải là những món hắn không để được bên trong Tử Hà Dung Mặc Lệ, mà là vì không muốn phiền phức.

Dù sao Hồn Đạo Khí ở Đấu La Đại Lục cũng là một loại đồ quý hiếm, nếu có người có ý đồ xấu biết được cũng sẽ gây ra phiền phức không cần thiết.
"Tỷ tỷ, ngươi mua cho ta cái kẹo hồ lô như vị tỷ tỷ kia được chứ." Một giọng nữ hài vang lên.
"Trúc Thanh, ngươi bây giờ còn nhỏ, hơn nữa còn là buổi tối, không nên ăn đường nhiều, nếu không răng sẽ rụng hết mất." Một giọng nói khác vang lên khuyên bảo, bên trong ngữ khí cũng không có một chút tức giận mà là khuyên bảo ý tứ.
"Trúc Thanh? Là Chu Trúc Thanh sao?" Thế Hoa nghe được "Trúc Thanh" hai chữ này thì có chút tò mò.

Nhưng mặt ngoài cũng chỉ là bình thường, giả vờ lơ đãng quay đầu, nhưng thực ra là tìm kiếm nguồn gốc của hai âm thanh.
"Tỷ tỷ, chỉ là một viên thôi, một viên thôi được không?" Giọng nói trẻ hơn lại vang lên nài nỉ.
Thế Hoa theo giọng nói cũng bắt được hai thân ảnh.

Một thân ảnh thì cao khoảng 1m4, đôi mắt màu cùng mái tóc dài có màu đen tuyền, khuôn mặt trắng nõn non nớt gần 8 tuổi, tu vi theo Thế Hoa cảm nhận thì vẫn là Hồn Sư.
Mà thân ảnh còn lại thì nhỏ hơn nhiều, cũng chỉ có khoảng 1m, gương mặt so với người kế bên giống đến 8 phần.
"Thật sự là Chu gia hai đại tiểu thư sao?" Thế Hoa ánh mắt hơi lấp loé.

Trong nguyên tác thì niên linh của Chu gia hai tỷ muội cách nhau khoảng 6 tuổi, kết hợp với các manh mối hiện có thì hẳn hai người này là Chu Trúc Thanh cùng Chu Trúc Vân.
"Thiếu gia đệ đệ, hai người đó có bảo tiêu đi theo." Lúc này Mã Tiểu Đào truyền âm cho Thế Hoa.
"Ân, ta biết." Thế Hoa cũng cảm nhận được, tổng cộng có hai tên Hồn Vương đi theo bảo vệ cho hai tỷ muội này.

Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng Thế Hoa, vì Thế Hoa hiện tại cũng không có ý định làm gì với hai tỷ muội này, dù sao cũng không có lý do cũng không mang lại bất kỳ lợi ích nào.
"Có cần tru diệt không?" Mã Tiểu Đào hỏi.
"Không cần, dù sao ta cũng đang sử dụng một khuôn mặt khác, bọn hắn không có phát hiện ra ta đâu." Thế Hoa lắc đầu nói.

Dù sao trên đời này không có một bức tường nào mà không lọt gió, tuy tai mắt của các thế lực đã bị Vũ Hồn Điện trừ bỏ từ lâu, nhưng vẫn không thể tránh được dòng người ra vào Vũ Hồn Thành khiến chân dung của Thế Hoa bị tuồn ra ngoài.
Nhưng mặt giả quy cho cùng vẫn là mặt giả, Thế Hoa muốn giả bao nhiêu cái cũng được, mà lúc đi dạo quanh Tinh La Đế Đô cũng là một cái mặt mới, nên liền Hứa Tư Vũ cũng nhận không ra hắn là Thiên Đố.
Còn Hắc Nguyên thương đoàn nhân viên mỗi một cái đều không biết Thế Hoa là Thiên Đố.

Cái này một phần là danh sách người thực hiện nhiệm vụ chỉ lưu hành nội bộ Hoả Sư Đoàn, sẽ không đem danh sách công khai.

Thêm một yếu tố nữa là Thế Hoa trên đường họ tống cực kỳ ít tiếp xúc với thương đoàn thành viên, chỉ giao tiếp với Càn Hàm Phong đám người.

Mà những người đi làm nhiệm vụ chung với Thế Hoa cũng là người có đầu óc, biết hắn là thiên tài có bối cảnh lớn, cũng sẽ không to tiếng mở miệng danh xưng "Thiên Đố" của hắn ở chốn người đông.
"Xin làm phiền vị ca ca này, không biết ngươi là dẫn vị tỷ tỷ trước mặt mua kẹo hồ lô ở đâu a?" Lúc này Chu Trúc Vân cũng đã thoả hiệp với muội muội của mình, đến hỏi Thế Hoa.
Cái này cũng là do Thế Hoa tổ hai người màu tóc quá hút mắt người nhìn, thêm nữa Mã Tiểu Đào vẻ mặt khi ăn kẹo hồ lô rất ngon, kết hợp với trên thân hai người trang phục rất bình thường khiến Chu Trúc Vân theo bản năng coi đây là mục tiêu hỏi đường thích hợp nhất.

Mà sở dĩ hỏi Thế Hoa cũng là do nàng ẩn ẩn cảm giác thấy Mã Tiểu Đào lấy Thế Hoa làm chủ, cái cảm giác này có chút giống nàng với tôi tớ trong nhà, mặc dù bên ngoài không rõ nhưng có chút cảm giác đồng điệu.
Thế Hoa thấy Chu Trúc Vân kéo Chu Trúc Thanh hai người lại tới tiếp xúc với hắn thì cũng không hốt hoảng mà trả lời.
"Ở góc đường chỗ Hắc Nguyên Điếm có một quầy bán hồ lô, ngươi cứ tới đó là được."
Dù sao ở cả khu vực này chỉ có một cái Hắc Nguyên Điếm nên Thế Hoa nghĩ rằng mình chỉ thì nàng sẽ biết.
Thế nhưng người tình không bằng trời tính.
"Hắc Nguyên Điếm? Đây là ở đâu a?" Chu Trúc Vân mi tâm cau nhẹ mà tự hỏi, mà kế bên Chu Trúc Thanh cũng học theo tỷ tỷ mà đặt tay lên cằm tự hỏi.
Chu Trúc Vân giọng nói tuy nhỏ, Thế Hoa thính lực mà nói thì không khác bình thường là bao, cái này cũng khiến nét mặt bình tĩnh hắn có chút co lại nhẹ.
Cái này cũng không trách Chu Trúc Vân, mặc dù bản thân nàng sống ở Tinh La Đế Đô nhưng do ở Chu gia nên lối sống có chút khác biệt.
Cái này cũng phải kể từ lúc Chu gia tiên tổ cùng Đái gia tiên tổ cùng nhau ký kết một hiệp ước khi Đái gia thành vương thì Chu gia phải thành tướng, để tránh Đái gia hậu đại về sau muốn đánh giết Chu gia cũng phải dè chừng cân nhắc.
Hiệp ước này giúp cho các đời gia chủ của Chu gia nắm giữ vững chắc vai trò tướng quân của Tinh La Đế Quốc.
Nhưng cũng khiến cho hệ thống giáo dục thể hệ trẻ của Chu gia khắc nghiệt giống như quân đội, khi mà các yếu tố như học tập, tu luyện, nghỉ ngơi,...!của đám hậu bối đều được hệ thống rành mạch, bọn họ sẽ sống nghiêm ngặt như vậy từ năm 6 tuổi đến năm 12 tuổi.

Sau đó sẽ tuỳ theo thiên phú cùng địa vị mà sẽ được phân đến các nhánh khác nhau trong sản nghiệp của Chu gia.
Bởi vì thời gian biểu được sắp xếp như thế nên Chu Trúc Vân nói riêng hay Chu gia thế hệ mới nói chung đều rất ít thời gian nghỉ ngơi, chứ nói gì đến là đi ra ngoài dạo phố.

Mà dù cho lúc nhỏ như Chu Trúc Thanh có được dẫn đi dạo thì chưa chắc về sau lớn lên sẽ nhớ rõ.
Bởi những yếu tố trên nên Chu Trúc Vân không hiểu rõ là chuyện bình thường, không quá kỳ lạ.
"Ngạch, ngươi cả Hắc Nguyên Điếm đều không biết, thế thì tại sao lại dẫn muội muội của ngươi đi theo a." Thế Hoa không khỏi khoé miệng run rẩy.
"Cái này..." Chu Trúc Vân cũng có chút mắc cỡ cùng bất đắc dĩ.

Cái này là muội muội muốn nàng dẫn đi, nài nỉ nàng mãi nên nàng cũng thấy tội nghiệp mà đồng ý, chứ làm gì nghĩ đến việc này.
Thấy nàng vẻ mặt khó xử, Thế Hoa cũng không hỏi tới cùng.


Ánh mắt nhìn về phía Mã Tiểu Đào, rõ ràng ý tứ là muốn xem nàng có muốn giúp hay không.

Dù sao cũng đang cùng nàng dạo phố, tự nhiên đột phát ra sự xuất hiện Chu gia hai tỷ muội tính ra cũng không đến mức nào quan trọng.
Mã Tiểu Đào cũng lĩnh ý, ánh mắt nhìn về phía Chu Trúc Thanh đang mong chờ nhìn về Thế Hoa, sau đó là lúng túng Chu Trúc Vân, sau đó là nhìn về trên tay đã không còn bao nhiêu kẹp hồ lô.

Nghĩ một hồi thì nàng với Thế Hoa nhẹ cái gật đầu, truyền âm nói.
"Thiếu gia ngươi dù sao giúp người giúp đến cùng a, coi như cũng là làm một chút việc tốt."
"Được rồi, ta dẫn các ngươi đi." Thế Hoa nghe vậy thì cũng không nghi ngờ gì, nói với với Chu gia hai tỷ muội.
Chu Trúc Vân nghe vậy thì vui mừng quá đỗi, vội vàng cùng Chu Trúc Thanh cảm ơn.

Nàng cũng không sợ Thế Hoa lừa nàng, mặc dù nàng không rõ Tinh La Đế Đô, nhưng Tinh La Đế Đô cư dân lại hiểu rõ về Chu gia, nếu nàng kêu cứu khi gặp nạn thì cũng sẽ có người ra tay cứu giúp.

Mà hơn hết nàng không cảm giác được trên người Thế Hoa nguy hiểm, chỉ có cảm giác rất là tự nhiên như vậy.
...
Sau khoảng 15 phút thì cả một đoàn 4 ngươi đi đến một chỗ ngã tư sầm uất, xe ngựa cùng hàng người nối đuôi nhau mà di chuyển trên đường, nườm nượp từ lớp này đến lớp khác.
Mà ở một góc ngã tư có một toà kiến trúc cực kỳ lớn, được xây dựng hoa lệ bằng các loại gạch men bóng loáng sặc sỡ kết hợp với các khối ngọc óng oánh láng mịn, làm nơi đây trở thành điểm nhấn khiến các kiến trúc xung quanh đều bị lu mờ.
Bên trên đỉnh kiến trúc có một lá cờ có một chữ "Hắc" lớn, tượng trưng cho đây là sản nghiệp của Hắc Nguyên thương hội, mà kiến trúc này cũng tự nhiên là Hắc Nguyên Điếm.
Kế bên Hắc Nguyên Điếm có một quầy hàng nhỏ bán đồ ngọt.

Mặc dù quy mô nhỏ, nhưng khách vãng lai hoặc dân giàu có nơi Tinh La Đế Đô vẫn cứ đều đều tới mua, bởi quầy hàng này không chỉ có thâm niên, mà chất lượng cũng gọi là nhất lưu.
"Hai tiểu ni tử, tới rồi." Thế Hoa nhìn thấy đã đến nơi này thì nói với Chu gia hai tỷ muội.
Chu Trúc Thanh ánh mắt không ngừng mà nhìn về phía quầy đồ ngọt khổng lồ, mà Chu Trúc Vân thì hướng về Thế Hoa cảm ơn.
Thế Hoa biểu thị không cần khách khí, định quay nói với Mã Tiểu Đào đi thôi thì không còn thấy người đâu nữa.
Bỗng nhìn lại về phía quầy hàng thì thấy Mã Tiểu Đào đang nhìn lại quầy đồ ngọt, ánh mắt như hận không thể ăn hết tất cả bọn chúng khiến Thế Hoa không khỏi không tự nghĩ là giúp Chu gia hai tỷ muội chỉ là cái cớ, còn bản thân nàng là muốn quay lại cái quầy đồ này.
"Thiếu gia, ngươi đợi ta một chút." Mã Tiểu Đào nói xong thì cũng không đợi Thế Hoa trả lời mà liền nói với lão bản mua đồ ngọt.
Chu Trúc Thanh thấy vậy thì kéo kéo tỷ tỷ cánh tay, đôi mắt long lanh ý nói là muốn nàng nhanh tới mua.

Mà Chu Trúc Vân cũng nhìn về phía chỗ của đám kẹo hồ lô, có điều giá cả làm nàng mắt đều nhanh lồi ra.
"Kẹo hồ lô tận đến 1 Kim Hồn Tệ???"
Chu Trúc Vân do thân phận đặc thù nên không đăng ký tiền chu cấp mỗi tháng của Vũ Hồn Điện, nhưng Chu gia mỗi tháng vẫn giao cho nàng 2 Kim Hồn Tệ.
Từ lúc thức tỉnh Vũ Hồn đến bây giờ, nàng vẫn cố gắng chỉ sử dụng 1 Kim Hồn Tệ mỗi tháng, còn lại thì để dành.

Đức tính tiết kiệm này bên cạnh gia tộc giáo dục ra thì mẫu thân của nàng cũng đóng một vai trò rất lớn.

Dù sao thân là Chu gia đệ nhất phu nhân, mẫu thân nàng cũng phải cân nhắc rất nhiều cho gia tộc.
Mà bây giờ phải chi ra 1 Kim Hồn Tệ cho một món đồ ngọt, với một người tiết kiệm như nàng mà nói thì không khỏi có chút thoái ý.
"Tiểu muội muội, cái này ngươi cũng không nên quá bất ngờ.

Kẹo hồ lô này làm từ một loại hiếm có táo gai chỉ mọc ở phía cực nam của Tinh La Đế Quốc, hơn nữa mỗi năm chỉ có một ngày kết trái.

Số lượng ít, hương vị lại rất độc đáo nên giá rất cao.

Mà lão bản bán giá này cũng gọi là rất lương tâm rồi." Mã Tiểu Đào nghe vậy thì cũng thuận miệng giải thích, đây cũng là một trong những loại ăn vặt mà nàng rất thích.

Ở Vũ Hồn Thành bán món này nhưng là đến tận 5 Kim Hồn Tệ một cây, đúng là gian thương.
"Tiểu thư quả là hiểu biết rộng rãi." Lão bản tay mặt dù đang điên cuồng gói hàng, nhưng vẫn không quên khen Mã Tiểu Đào lấy lòng.

Khách hàng lớn như nàng hắn thấy cũng không nhiều, phục vụ tốt có khi lại nhận được thêm chút tiền boa.
Chu Trúc Vân nghe vậy thì cũng hơi động dung, nhìn muội muội như thế mong chờ, nàng cũng hạ quyết tâm mà hạ thủ với tiền của mình.
Bản thân nàng cũng không phải kẻ hà tiện keo kiệt, hơn nữa đây là cho muội muội của mình.
"Lão bản, cho ta một cây kẹo hồ lô." Chu Trúc Vân nhìn về phía đang bận rộn gói đồ cho Mã Tiểu Đào.
"Hảo, hảo, đợi ta một chút." Lão bản mặc dù tay luôn bận bịu, nhưng vẫn có thời gian quay đầu hoà ái nói với Chu Trúc Vân.