“<Nội Tình> thu về gần 400 triệu trong ngày công chiếu đầu tiên!”

“Huhuhu, xem ra ba tỷ đã nằm trong tầm tay, tết đến tôi phải đi tìm một ngôi chùa để bái lạy mới được, sắp phá vỡ rồi!”

Đàm Tụng giống như con chim truyền tin, điên cuồng lướt điện thoại di động, thỉnh thoảng còn chụp màn hình rồi ném vào nhóm công tác của bộ phận quản lý Tinh Kỷ khoe khoang, nhìn các đồng nghiệp nói mấy lời nịnh hót trái lương tâm, sau đó, lại giống như Lâm Đại Ngọc* ngồi xổm trong góc khóc sướt mướt.

(*Lâm Đại Ngọc là nhân vật hư cấu, một trong ba nhân vật chính của tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, nàng hay buồn giận vô cớ và tự hành hạ mình bằng những tâm tư buồn bã, cũng rất hay ngồi khóc một mình.)

Tang Lạc phụ trách ngồi xổm bên cạnh, hợp thời đưa ra một tờ khăn giấy.

Chờ Đàm Tụng kích động xong, muốn kể cho Hạ Nam Chi nghe một đoạn lịch sử cay đắng, vừa ngẩng đầu, lại thấy cô ôm gối cuộn mình trên sô pha, vẫn chưa tẩy trang, làn váy dài như ánh trăng rủ xuống thảm, cứ thế nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

Tang Lạc nhẹ giọng nói: “Bé cưng Nam Chi gần đây theo đoàn phim Dương Dực lưu diễn khắp các thành mệt muốn chết rồi.” Gần cuối năm, cô lại có phim phải công chiếu, đương nhiên sẽ không có lúc nhàn nhã.

Vất vả lắm mới trở lại Tứ Thành, lại bị Dương Dực kéo lên thảm đỏ liên hoan phim.

Đàm Tụng vẫn chưa đánh mất lương tâm, thấy thế cũng không đành lòng đánh thức Hạ Nam Chi nữa.

“Cô ấy chưa tẩy trang đã đi ngủ, liệu có hại cho da không?”

Tang Lạc tháo khăn giấy ướt ra: “Vậy tôi lau nhé?”

Ai ngờ còn chưa bước qua, Hạ Nam Chi đã tỉnh lại, đôi mắt như sóng nước đờ đẫn nhìn hai người họ: “Lại phải đi thảm đỏ à?”

Thấy cô loạng choạng ngồi dậy khỏi sofa, Đàm Tụng giống như thái giám chủ quản chạy tới đỡ: “Tổ tông ơi, thảm đỏ tối nay kết thúc rồi, em quên rồi sao? Bây giờ có thể đi tẩy trang, tắm qua nước nóng rồi đi ngủ.”

Hạ Nam Chi cởi giày cao gót trên chân ra, màu da mắt cá chân trắng như tuyết càng thêm nổi bật trên tấm thảm cổ điển: “Ồ, kế tiếp em còn lịch trình gì nữa không?”

Trước khi đi tắm.

Cô uể oải hỏi.

Đàm Tụng đều ghi tạc đáy lòng: “Mấy lịch trình tránh được anh đã tránh cho em, nhưng lời mời của một số đài truyền hình không dễ từ chối nên chỉ có thể nhận. Về phần đoàn làm phim, cuối năm cũng sẽ tổ chức tiệc mừng công.”

Hạ Nam Chi rũ mắt suy nghĩ một lát: “Tết Âm lịch giúp em để trống nửa tháng nhé.”

“Em muốn làm gì?”

“Kết hôn.”

Biểu cảm của Đàm Tụng như nổ tung, thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Hạ Nam Chi chưa tỉnh ngủ, đột nhiên vươn ba ngón tay ra hỏi cô: “Đây là mấy ngón?”

Hạ Nam Chi thản nhiên liếc anh ấy: “Em đâu phải đứa ngốc.”

Không muốn nghe Đàm Tụng liên miên cằn nhằn nữa, trước khi anh ấy mở miệng, cô đã chầm chậm nở nụ cười đầy ý vị: “Hôn sự của em và Tạ Thầm Ngạn đã ấn định từ hai năm trước, phụ huynh hai bên cũng đã bàn xong chuyện liên hôn, nếu anh muốn khuyên em hủy hôn, chi bằng bắt xe đến nhà họ Hạ khuyên bố em trước đi?”

Đàm Tụng chậm rãi nuốt lời muốn nói xuống: “Anh nào dám khuyên em hủy hôn.”

Đầu óc anh ấy lập tức tỉnh táo lại.

Hôn sự của Hạ Nam Chi không giống với những nữ minh tinh khác trong giới, tìm một người bạn trai bí mật yêu đương, lúc nào thấy khó chịu thì gửi tin nhắn chia tay là có thể cắt đứt sạch sẽ.

Cô còn dính líu đến lợi ích sâu xa giữa hai gia tộc, nếu phải chọn một trong hai thân phận: nữ minh tinh và bà chủ tương lai của nhà họ Tạ.

Đàm Tụng nghĩ thầm, Hạ Nam Chi có thể so sánh với công chúa tôn quý của hoàng thất cổ đại, lớn lên trong nhung gấm lụa là, tận hưởng hết vinh hoa phú quý mà gia tộc cho, thế nên quyền lên tiếng với hôn nhân của bản thân đương nhiên cũng sẽ ít đi.

“Ánh mắt này của anh là có ý gì?”

Hạ Nam Chi gần đây phát hiện nội tâm Đàm Tụng ngày càng phong phú đa dạng, thỉnh thoảng hai mắt đẫm lệ, hoặc là muốn nói lại thôi nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ nhân này của cô.

Đàm Tụng còn đang đắm chìm trong thế giới của mình: “Sau khi kết hôn, sếp Tạ sẽ đối xử tốt với em đúng không?”

Hạ Nam Chi vươn tay sờ trán anh ấy, có chút hoang mang: “Không sốt tới hỏng đầu chứ?”

Cô cảm thấy chắc chắn là Đàm Tụng bị lượng công việc cường độ cao cộng với cả ngày lo tăng doanh thu phòng vé đến mức mất ăn mất ngủ, cứ tiếp tục như vậy sợ là tẩu hỏa nhập ma, vì thế trước tiên cho anh ấy nghỉ ba ngày, còn tự bỏ tiền túi mua vé du lịch Maldives ba ngày cho anh ấy.

Cưỡng ép tiễn người quản lý loạn thần kinh đi.

Vào thời điểm doanh thu phòng vé đột phá một tỷ, Weibo chính thức của <Nội Tình> đăng bài chúc mừng: [Hôm nay là một ngày tốt lành, thích hợp xem phim, hãy cho tôi thấy các khuôn mặt xinh đẹp thời thượng nào.]

Đính kèm hình ảnh bộ phim.

Hạ Nam Chi đóng vai thiếu nữ ung thư lúc sắp chết, suy yếu tựa vào vai Thương Tuyển, cùng anh ấy ngồi ở ngoài ban công lầu các cũ nát bên bờ biển chờ mặt trời mọc. Theo ánh sáng hơi hồng nhạt từ từ dâng lên, cô im lặng nhìn biển rộng gợn sóng lăn tăn, đôi mắt dưới hàng lông mi cong cong đã biến thành màu trắng nhạt giống như hạt thủy tinh.

Phía dưới bên trái, còn kèm theo một đoạn văn rất nhỏ:

[Cô gái hoa sơn chi năm 21 tuổi đã trở thành gông cùm xiềng xích cả đời tôi.

—— Thẩm Phất, trời sáng rồi, em thấy không?]

Bức ảnh trong bộ phim này được các fan chia sẻ rộng rãi, chỉ cần lên mạng là lướt tới đâu cũng thấy, cho dù đi tới phố lớn ngõ nhỏ cũng có thể nghe được các fan lâu năm đang thảo luận nhân vật Thẩm Phất này.

Nói cách khác.

Sau bộ phim này, Hạ Nam Chi đã hoàn toàn nổi tiếng trong giới giải trí, thậm chí còn được truyền thông công khai bình luận là nữ diễn viên có nhan sắc tiên nữ trăm năm khó gặp một lần, toàn cõi mạng không người thay thế, sau này trong giới giải trí e là cũng không có ai có ngoại hình xinh đẹp cổ điển như cô.

Theo doanh thu phòng vé tăng nhanh, Hạ Nam Chi không quên lúc tuyên truyền đã đồng ý phúc lợi của fan.

Tranh thủ lúc nghỉ giải lao, cô ngồi trong hậu trường, đầu ngón tay mảnh khảnh nhấp nhẹ, nhắn tin cho Tạ Thầm Ngạn gần cuối năm cũng bận rộn đến mất dạng: [Chưa tới vài ngày nữa em phải về nhà họ Hạ làm linh vật rồi.. Có muốn hẹn nhau ‘ấy ấy’ một đêm không?]

Gửi qua chưa đến hai giây.

Cô ngẫm nghĩ, hình như như vậy hơi không được dè dặt, đột nhiên thu hồi tin nhắn Wechat này về.

Ai biết được.

Tạ Thầm Ngạn trả lời ngắn gọn: [Anh thấy rồi.]

Vành tai Hạ Nam cháy thành màu son đỏ, vô thức muốn giải thích là gửi nhầm người.

Kết quả Tạ Thầm Ngạn lại học được cách chụp màn hình, gửi lại lời vừa rồi của cô: [Đùa với anh à?]

Hạ Nam Chi tìm một lý do hoàn mỹ cho hành vi hẹn hò của mình: [Em thấy gần đây trời đông giá rét, muốn tìm anh làm ấm giường thôi.]

Chờ một lát.

Tạ Thầm Ngạn gửi lại một tin nhắn thoại rất ngắn, mở ra nghe, giọng nói êm ái nhẹ nhàng vang lên: [Chờ anh đi công tác về.]

Hạ Nam Chi cũng không biết mình bị ai nhập mà lại đường hoàng hẹn anh đi đâu để ‘hành sự’, còn cả thời gian mấy giờ rõ ràng. Từ trong lịch trình làm việc bận rộn của ngôi sao nổi tiếng, cô bớt ra một chút thời gian ngọt ngào khiến người ta vui vẻ không thôi.



“Gần đây tôi đã xem không dưới mười lần bộ phim Nội Tình này rồi, trùng hợp thật… cô cũng là fans của nữ chính Thẩm Phất sao?”

Ban đêm lúc thành phố lên đèn.

Ở một câu lạc bộ cao cấp nào đó, phí vào cửa chính là sáu con số, Lam Anh mặc một bộ váy dài tơ lụa màu xanh lượn lờ trước quầy bar, diện mạo xinh đẹp khiến cô ấy đi tới đâu cũng được rất nhiều người thành đạt thuộc tầng lớp thượng lưu và một số thiếu gia ăn chơi nhiệt tình theo đuổi.

Lúc này, ngón tay trắng nõn của cô ấy bưng ly rượu vang đỏ lên nếm thử, thỉnh thoảng thờ ơ tán gẫu với người đàn ông tuấn tú đến bắt chuyện vài câu.

Nhắc đến phim ảnh.

Đối phương bèn thuận thế nhắc tới chuyện anh ta có một căn biệt thự lớn với diện tích hai ngàn mét vuông đứng tên mình, bình thường muốn xem phim đều xem ở rạp chiếu phim trong nhà, thỉnh thoảng cũng sẽ theo đuổi các minh tinh, đầu tư phim ảnh lại càng nhiều không đếm xuể, còn tuyên bố rất xem trọng sự phát triển của nữ chính trong bộ phim kia, sau tết Âm lịch dự định đầu tư cho cô một bộ phim điện ảnh.

Lam Anh giống như nghe diễn, ngay cả rượu cũng nếm ra một loại tư vị khác.

Sau đó.

Anh ta rút một tấm danh thiếp màu vàng đen trong túi quần tây ra, ánh mắt nhìn cô ấy giống như đang nhìn con cừu nhỏ sắp chui vào miệng hổ: “Cô Lam, không biết là tôi có vinh hạnh mời cô cùng đi…”

Đột nhiên, tấm danh thiếp mỏng đang lơ lửng giữa không trung bị ngón tay thon dài rút đi.

“Cảm ơn…”

Không đợi đối phương nói hết.

Vòng eo của Lam Anh đột nhiên bị nắm lấy, cô ấy cảm nhận được có một mùi thuốc lá bạc hà nồng nặc đang lởn vởn quanh mình, cánh tay đối phương còn mạnh mẽ ma sát với chất liệu váy, nhiệt độ nóng bỏng tựa như đang bám vào lớp váy trên người cô ấy.

Ngắn ngủi mấy giây.

Bên tai vang lên một giọng điệu lười biếng: “Ninh Cao?”

Tầm mắt người nọ lướt qua hàng chữ in trên danh thiếp: “Nhiều năm không gặp mà vẫn khách sáo cảm ơn tôi như trước nhỉ. Nhớ hồi học tiểu học, ngay cả tên mình cậu cũng không biết viết, ngày nào cũng lem luốc nước mắt nộp giấy trắng rồi về nhà bị đánh, cuối cùng là tôi tốt bụng dạy cậu trộm mực đóng dấu bảo bối của ông cụ nhà cậu, sau này không viết tên được thì đóng dấu tay…”

Nhìn thấy Ninh Thuận giống như nuốt phải thuốc độc, ấn đường bắt đầu biến thành màu đen.

Đầu ngón tay Lam Anh đỡ trán, cũng sớm điều chỉnh lại hô hấp, trên mặt nở một nụ cười tiêu chuẩn, đồng thời xoay người lại.

Hai năm bặt vô âm tín.

Lúc cô ấy đang nghĩ khuôn mặt quá mức xinh đẹp của Tạ Thầm Thời liệu có phải bị tàn phá rồi không, ai ngờ vẫn là dáng vẻ công tử quý tộc đắm chìm trong vàng son kia, cô ấy có hơi tiếc hận, đôi môi đỏ mọng dùng sức mỉm cười: “Anh Tạ, hình như anh Ninh không muốn ôn chuyện cũ với anh lắm đâu.”

Thừa dịp này, Ninh Thuận đã tự giác tiếp lời: “Ngày khác gặp lại, tôi còn có việc.”

Danh tiếng của Tạ Thầm Thời đã vang dội từ tám trăm năm trước, phàm là đám ăn chơi trác táng ở Tứ Thành thì không một ai là chưa từng bị anh xử đẹp, bình thường nếu xui xẻo gặp phải đều hoảng hốt bỏ chạy.

Vừa thấy người đã chạy xa.

Lam Anh đặt ly rượu vang xuống quầy bar, hơi có chút lên án nói: “Tối nay đúng là vô vị, khó khăn lắm mới gặp được người biết nói chuyện, thế mà bị anh dọa bỏ chạy rồi.”

“Đây là tôi đang cứu vớt em.”

Tạ Thầm Thời nhìn Lam Anh với ánh mắt như đang nhìn thiếu nữ vô tri, như thể chuyện anh ấy vừa làm là xuất phát từ phẩm đức cao thượng nhất: “Đúng cô bé thích kể tội, muốn đi thuê phòng với cậu ta thật đấy à? Đừng nghĩ nữa, em với Ninh Cao không hợp nhau đâu.”

Sau đó, anh ấy đút một tay vào túi quần rồi định bước ra ngoài.

Thấy thế, Lam Anh cầm túi xách hàng hiệu lên, đi theo sát từng bước: “Anh còn biết bấm quẻ cơ à?”

“Mũi và cằm của cậu ta phẫu thuật thẩm mỹ bị hỏng thế kia mà nhìn không ra sao?”

Ánh mắt sắc bén của Tạ Thầm Thời liếc nhìn cô ấy, tiếp theo, lại lười biếng thốt ra một câu: “Lỡ mà sinh ra một thằng nhóc xấu xí thật, chẳng khác nào em để lại cho tương lai một tiền án.”

…..

Chiếc Pagani màu xanh đen dừng lại trước cửa câu lạc bộ cao cấp.

Khi ra ngoài.

Mấy cô gái mặc váy dài bó sát người lại khoác áo khoác lông chồn đang lấy điện thoại di động ra chụp ảnh tự sướng. Tạ Thầm Thời cũng không vội tiến lên, ngược lại lấy hộp thuốc lá và bật lửa từ túi quần ra.

Lúc ánh lửa mịt mù.

Lam Anh đã mặc xong áo khoác lông chống lạnh, sóng vai đứng cạnh anh ấy.

Chờ mấy cô gái nổi tiếng trên mạng chụp ảnh xong lại náo loạn rời đi, Tạ Thầm Thời dập tắt đốm lửa giữa ngón tay, dẫn cô ấy lên xe.

“Đúng rồi.”

Lam Anh ngồi ở ghế phụ, sau khi thắt chặt dây an toàn, cô ấy nhìn về phía Tạ Thầm Thời: “Hai năm nay, anh chạy đi đâu vậy?”

Tạ Thầm Thời khởi động xe, một tay đánh tay lái nửa vòng, ống tay áo lụa đen lộ ra một đoạn xương cổ tay trắng lạnh nhưng cực kỳ sắc bén: “Cùng chú Hai leo lên đỉnh Everest.”

Đôi mắt quyến rũ của Lam Anh thoáng vẻ kinh ngạc: “Anh ở trên đó?”

Tạ Thầm Thời liếc nhìn cô ấy: “Anh đây chơi trò sinh tồn nơi nơi hoang dã thì đã sao?”

Biết Lam Anh hay hóng hớt lại thích mách lẻo, anh ấy cũng chơi trò đố chữ, đôi môi mỏng tràn ra ngữ điệu lười biếng: “Ở núi tuyết hơn nửa năm, vừa xuống máy bay thì bị người của Tạ Thầm Ngạn trói đến ngôi chùa đổ nát nằm trong rừng già núi sâu.”

Một người có tài hùng biện như Lam Anh lại hiếm khi nghẹn họng: “Anh phạm vào gia quy gì sao? Không, không phải sếp Tạ tìm hòa thượng siêu độ cho anh đấy chứ?”

Tạ Thầm Thời càng lúc càng tỏ ra thờ ơ: “Anh ta nói lúc tôi rời khỏi nhà đã làm chết một con cá trong hồ ngắm cảnh, còn là con cá mà mẹ tôi tự tay cho ăn mấy ngày, sau đó anh ta lấy cớ tôi nghiệp chướng nặng nề, phái mười vệ sĩ và mười tu sĩ ngày đêm trông coi ngoài ngôi chùa đổ nát, người không biết còn tưởng tôi ngồi tù cơ đấy.”

Lam Anh rất muốn cười hả hê một phen, nhưng nghĩ lại đang ngồi trên xe anh ấy, bèn nhịn xuống: “Sao sếp Tạ lại đối xử với em trai yêu dấu như thế nhỉ?”

Có điều, nhìn phong thái phóng túng và ngông cuồng của Tạ Thầm Thời thì không ai cho rằng anh ấy vừa tu thân dưỡng tính một thời gian dài như vậy.

Xem ra đức Phật từ bi cũng không cảm hóa được tên yêu nghiệt này, Lam Anh lại nhẹ giọng hỏi: “Rồi anh làm thế nào chạy trốn được?”

“Tôi mà phải chạy trốn à?”

Lòng tự trọng quý giá nhưng yếu ớt của Tạ Thầm Thời không chịu nổi câu nói này, tiếp theo, anh ấy cười khẩy nói: “Đương nhiên là quang minh chính đại bước ra từ cửa chính rồi.”

Lam Anh hơi hiểu ra.

Dù sao cũng gần tới ngày gia đình đoàn tụ cuối năm, anh ấy đã biến mất gần hai năm, nếu không xuất hiện nữa thì rất có thể sẽ bị hủy tài khoản.

Trong thùng xe sang trọng yên lặng một lúc lâu.

Cô ấy lấy di động ra lướt tin tức, trong lúc lơ đãng, lại chuyển đề tài sang Hạ Nam Chi: “Anh về rồi, vậy đã đi tìm công chúa điện hạ chưa?”

“Vẫn chưa.”

Tạ Thầm Thời nhướng đuôi mắt: “Cô ấy vào giới giải trí còn trở thành ngôi sao lớn từ khi nào vậy? Lưỡi dao của Hạ Tư Phạm hết hoạt động rồi sao?”

Lam Anh chậm rãi nhìn về phía anh ấy, nương theo ánh sáng từ cửa kính xe khúc xạ vào, khuôn mặt sắc bén quá mức tinh xảo kia thoáng khựng lại giây lát. Lấy hiểu biết nông cạn nhiều năm qua của cô ấy đối với vị có phẩm đức cao thượng này, hình như anh ấy không hề hay biết nhà mình chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi bốn phương thì phải?

Sẽ chẳng có ai ——

Tới trước mặt anh ấy nói một câu chúc mừng sao?

“Sao không nói nữa?”

“À, vừa rồi máy trợ thính trượt khỏi tai.”

Lam Anh giơ ngón tay giả vờ lướt qua bên tai, lại nhỏ giọng nói: “Anh nên gặp cô ấy trước thì hơn.”



Tiệc mừng công của <Nội Tình>  mời hàng chục phóng viên truyền thông đến dự.

Màn đêm buông xuống còn mang theo một trận tuyết nhỏ, nhưng cũng không ngăn cản được tiếng người huyên náo trong ngoài khách sạn trang hoàng cổ điển. Đèn đường vừa sáng lên, vạn luồng ánh đèn như biển sao rực rỡ, kéo dài một đường tới chân trời mực đậm.

Mỗi diễn viên trong đoàn làm phim đều đi hết thảm đỏ theo thứ tự, dưới ánh đèn flash lấp lánh, phối hợp chụp ảnh chung.

Hạ Nam Chi và Thương Tuyển với tư cách là hai nhân vật chính vừa xuất hiện, tiếng tiếp viện của fan lại càng nhiệt tình tăng vọt.

“Mỹ Chi! Mỹ Chi mau nhìn qua đây đi!”

“Chi thử nhất sinh, vi ninh sở nguyện!!

“Đêm nay Hạ Nam Chi quá đẹp, làm tim tôi như muốn tan chảy, cô ấy mặc váy có thêu hoa sơn chi kìa, aaaaa!”

“Cô ấy đi thảm đỏ nào cũng đẹp như tiên nữ hạ phàm vậy!”

“Mộng về Thẩm Phất, không ngại gió sương, đón ánh mặt trời!!”

Vừa mới vào sân.

Thương Tuyển ở dưới ống kính truyền thông nhàn nhã sửa sang lại ống tay áo, trong lúc vô tình để lộ ra thương hiệu đồng hồ, tiếp theo, chờ rời khỏi đèn flash, anh ấy mới hơi thả lỏng, nhìn về phía Hạ Nam Chi đang yên tĩnh đứng bên cạnh: “Tất cả người hâm mộ đến đây tối nay đều vì cô, xin chúc mừng, xem ra sau Tết vị thế của cô lại tăng hạng rồi.”

Hạ Nam Chi hơi nghiêng đầu, dưới trang phục lộng lẫy trong những trường hợp quan trọng, khuôn mặt vốn xinh đẹp hơn người sau khi được chuyên gia trang điểm cẩn thận phác hảo càng thêm rạng rỡ, mỗi một tấc da thịt trắng ngần không chút tỳ vết, đôi mắt trong veo giống như nhuộm một tia sáng rực rỡ đầy sao bên ngoài: “Mượn lời chúc của anh.”

“Năm sau có sắp xếp công việc gì không?”

“Kết hôn trước ——”

Hạ Nam Chi cứ gặp người quen là thông báo chuyện hôn sự, khiến cho Đàm Tụng vừa đi du lịch Maldives về đang đứng cách đó không xa ném cho cô một ánh mắt xem thường.

Thương Tuyển hơi kinh ngạc.

Đầu ngón tay mềm mại của Hạ Nam chạm vào sợi dây trang sức quấn quanh cổ tay, giống như những viên kim cương hoa hồng rũ xuống, làm cho động tác của cô cũng cực kỳ đẹp mắt.

Một chốc lâu sau, Thương Tuyển đứng đối diện với cô, trong lòng như có sóng thần, nhưng chỉ có thể bình tĩnh hỏi: “Có thể mạo muội hỏi, là họ Tạ vị kia sao?”

“Vâng.”

Nhận được đáp án này, dường như lại nằm trong dự liệu.

Hạ Nam Chi nhìn khuôn mặt ôn hòa của anh ấy, lại nhẹ nhàng nói nhỏ một câu: “Tôi và anh ấy từ anh trai thế gia đến vợ chồng chưa cưới, hầu như tất cả câu chuyện trưởng thành đều có liên quan đến anh ấy……”

Trong lòng Thương Tuyển tự biết mình đã đến thế giới của cô quá muộn, anh ấy bày ra nụ cười thoải mái: “Nếu tổ chức hôn lễ, có thể gửi thiệp mời cho tôi không?”

Đôi mắt dưới hàng mi cong cong của Hạ Nam đầy cảm xúc chân thành: “Chúng ta có tình bạn cách mạng đóng phim chung, đương nhiên có thể, tôi cũng muốn mời đạo diễn Dương Dực.”

….

Tiệc mừng công này.

Vừa mới bắt đầu hai người đều phối hợp với phóng viên truyền thông phỏng vấn chụp ảnh, đứng gần nhau thì thầm trò chuyện một lát. Sau đó, Hạ Nam Chi lại giống như linh vật, được diễn viên trong đoàn làm phim tới mượn chụp ảnh chung.

Chờ tới lúc gần kết thúc.

Đàm Tụng đi tới, thì thầm bên tai: “Sếp Tạ đang ở bên ngoài.”

Hạ Nam Chi vô thức nói: “Không phải ngày mai mới đi công tác về sao?”

Đêm nay kết thúc tiệc mừng công của đoàn làm phim xong cô sẽ chính thức bước vào kỳ nghỉ, tất cả sắp xếp công việc đều đẩy sang năm sau rồi tính tiếp. Nhớ lại cuộc hẹn với Tạ Thầm Ngạn trên Wechat, cô sẽ ra sân bay đón anh đi công tác về, hai người lại tranh thủ lúc tuyết rơi đi ăn bữa tối dưới ánh nến, cuối cùng trở về biệt thự Tư Nam cùng nhau qua đêm.

Nghe Đàm Tụng nói đầy chắc chắn rằng người nọ bị tuyết làm ướt, đang đợi ở bên ngoài.

Hạ Nam Chi cũng không có tâm tư ở lại tiệc mừng công nữa, nhấc váy lên khiêm tốn đứng dậy khỏi ghế, nhẹ giọng nói: “Anh thay em chào hỏi đạo diễn Dương một tiếng, em ra về trước.”

Đàm Tụng không quên đưa khăn choàng lông xù trắng như tuyết cho cô: “Cẩn thận đừng để fan chụp được.”

“Biết rồi.”

Giọng nói trong trẻo của Hạ Nam Chi chậm rãi kéo dài, vừa nhìn đã biết là bằng mặt không bằng lòng.

Đi vòng qua cửa hông khách sạn, Tang Lạc đã sớm đứng trong bóng tối yểm trợ cho cô.

Sau đó, cô ấy lại chỉ về hướng cây ngô đồng phủ đầy tuyết bên đường: “Là nơi đó.”

Hạ Nam Chi không để cô ấy đi theo, chỉ là vừa bước xuống bậc thang, giương mắt nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục lụa đen cao cấp, dáng người thon dài đứng dưới tàng cây, mũi giày cao gót đột nhiên dừng lại trong tuyết, sững sờ giây lát.

Ngay sau đó, cô còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, chớp chớp mi mắt.

Chờ ý thức được người đang đi tới trước mặt mình là người sống.

Hạ Nam Chi khẽ nhếch môi: “Tạ Thầm Thời? A a a anh! Anh về Tứ Thành lúc nào vậy???”

Tạ Thầm Thời lười biếng đi tới trước mặt cô, ánh đèn chiếu rọi những bông tuyết rơi lả tả giữa không khí, đáp xuống mái tóc ngắn ngủn của anh ấy, làm cho khuôn mặt tinh xảo sắc bén kia ôn hòa lại mấy phần: “Em vô tình thật đấy Cá Con xinh đẹp, lâu ngày không gặp, cũng không cho anh một cái ôm sao?”

Lúc này Hạ Nam Chi mới vươn bàn tay trắng nõn ra, ôm anh ấy một cái qua loa cho xong.

Đôi môi mỏng của Tạ Thầm Thời hơi cong lên, sau đó, cổ tay thon dài nhấp nhô mạch máu màu xanh nhạt giơ lên, không hề cảm thấy lạnh, cũng tự nhiên ôm lấy bả vai cô, đi về phía chiếc xe thể thao đầu đường: “Em mặc thế này, không sợ bị đông lạnh thành băng sao?”

Hạ Nam Chi vẫn rất có dáng vẻ nữ minh tinh, nhẹ nhàng xách làn váy dài chạm đất: “Ai bảo em bây giờ là nữ minh tinh, anh buông tay ra đi, cẩn thận bị phóng viên chụp được đấy.”

“Vậy mà cũng sợ?” Đáy mắt Tạ Thầm Thời thấp thoáng ý cười, liếc nhìn khuôn mặt trang điểm của cô: “Bôi bôi trét trét như nữ quỷ, không đẹp bằng trước kia nữa, với lại ai dám ăn gan hùm mật báo chụp anh chứ?”

Hạ Nam Chi nhất thời không biết nên châm chọc anh ấy chữ nào trước, hừ lạnh nói: “Dì Khương Nại sao lại sinh ra một tàn dư phong kiến như anh nhỉ?”

Tạ Thầm Thời mở cửa xe phụ trước, ngón tay cong lên gõ gõ: “Cảm động chưa? Vì đón em đi chơi, anh còn chọn một chiếc xe thể thao mới nhất trong gara đấy.”

Hạ Nam Chi còn chưa ngồi lên đã nhìn thấy phía sau xe đặt một chiếc két sắt xách tay, trong đó có một ít tiền tiêu vặt tùy thân của Tạ Thầm Thời, ví dụ như thẻ ngân hàng vô hạn và các loại thẻ hội viên cao cấp, ngay cả hợp đồng bất động sản cũng có.

Đối với việc này, cô giống như nhớ ra gì đó, khẽ nhíu mày nói: “Có phải anh nên trả em phí bản quyền không?”

“Muốn lừa tiền à?”

“Em luôn cảm thấy anh đang bắt chước rương kho báu của em, lúc nào cũng xách theo một chiếc két sắt di động bên mình.”

Cánh tay thon dài của Tạ Thầm Thời đang chống lên cửa xe, bỗng dưng muốn giơ lên gõ vào trán cô.

Hạ Nam Chi đang vạch ngón tay tính toán như thật, sau đó ngẩng đầu nhìn người đàn ông lười biếng bên cạnh: “Cứ đưa tạm cho em một ngàn phí bản quyền là được rồi.”

Tạ Thầm Thời biết rõ đức hạnh tham tiền của cô, đang định lấy mấy tờ tiền mặt chặn miệng cô lại, phòng cô nhai đi nhai lại chuyện này.

Ai ngờ.

Một giây sau, Hạ Nam Chi chậm rãi nói: “Thôi, một ngàn này coi như là tiền lì xì năm mới cho anh đi.”

Sau đó, cô khom lưng ngồi lên ghế phụ, lớp lụa mỏng trên làn váy không cẩn thận dính chút tàn lá trong tuyết.

“Em cho anh bao lì xì?” Giữa gió lạnh thấu xương, Tạ Thầm Thời cúi người, ngón tay thon dài trắng lạnh chầm chậm phủi sạch làn váy cho cô.

Lại thấy Hạ Nam Chi thở dài nói: “Dù sao thì ‘dâu trưởng như mẹ’.”

Động tác của anh ấy thoáng dừng lại, khẽ nâng chiếc cằm bén nhọn lên: “Không nên đùa kiểu luân lý này.”

….

Cuối phố dài.

Một chiếc Rolls Royce thương vụ màu đen dừng lại giữa tuyết trắng đầy trời.

Lúc không ai phát hiện, cửa sổ xe thủy tinh chậm rãi hạ xuống.

Thư ký đi theo cũng không dám thở mạnh.

Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Thầm Ngạn nhìn chăm chú vào hai người vừa nói vừa cười dưới đèn đường phía trước, sương tuyết trôi nổi trong không khí cũng không che giấu được bóng dáng thiếu nữ mặc váy dài lắc lư lay động. Tầm mắt anh xẹt qua nụ cười của cô, vẻn vẹn nửa giây sau, anh lại bình tĩnh dời mắt đi.

“Về biệt thự Tư Nam.”

Thư ký vừa định nhắc nhở, bó hoa hồng nhập khẩu trong cốp xe nếu không tặng trong đêm nay thì sẽ bị héo.

Nhưng ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Tạ Thầm Ngạn lạnh lùng đến cực điểm, lại nuốt lời muốn nói xuống.

Đổi lại là người khác tranh thủ kết thúc ngày đi công tác, thậm chí là từ chối thịnh tình khoản đãi của đối phương chỉ vì muốn quay về Tứ Thành sớm, còn mua một bó hoa hồng chạy tới cho vị hôn thê đang trong tiệc mừng công một bất ngờ.

Ai mà biết được.

Lại đến chậm nửa bước, đương nhiên không có tâm tư qua tâm hoa có héo tàn hay không.

Xe vững vàng chạy trong đêm tuyết rực rỡ, hơn bốn mươi phút sau, đã đến biệt thự.

Tạ Thầm Ngạn không giơ tay nhận áo khoác đen chống lạnh do thư ký đưa tới, sau khi xuống xe, trên người anh lộ ra cảm giác xa cách khiến người ta khó dám đến gần, đi thẳng vào cửa lớn nơi có ánh đèn lờ mờ.

Thư ký còn đang run rẩy cầm điện thoại di động, muốn hỏi Thịnh Kỳ đang đi công tác ở thành phố xa xôi là gặp phải tình huống này nên ứng phó như thế nào.

Loảng xoảng một tiếng.

Anh ấy nghe thấy trong biệt thự có cái gì đó vừa vỡ vụn.

Chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần nhà vẫn chưa bật, trong phòng khách trống trải không có hơi thở con người, Tạ Thầm Ngạn bước vào, lỡ tay làm ngã đồ trang trí đặt ở trên tủ đồ cổ, trong khoảnh khắc vỡ nát đầy đất.

Tiếng động lanh lảnh như làm kinh động con cá nhỏ trong bể thủy tinh, đuôi cá màu đỏ mạnh mẽ khuấy động tạo ra sóng nước.

Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn nhìn theo một vệt sóng lăn tăn, rơi xuống bàn trà. Lúc Hạ Nam Chi ở nơi này, cô thích nhất là dùng ly thủy tinh màu hồng nhạt uống nước, dưới đáy ly có chế tác một đuôi cá tinh xảo.

Mỗi lần đổ nước ấm trong suốt thấy đáy, cô vùi mình trên sô pha chậm rãi nhấp vài ngụm, ngón tay nắm lại khẽ lắc lư.

Một chốc sau.

Anh ngồi xuống ghế sô pha mà Hạ Nam Chi thường nằm, hơi cúi mặt, thân hình thon gầy trầm tĩnh đến mức giống như sợi dây cứng sắc bén được phác họa trong đêm tối, nếu nhẹ nhàng đụng vào, có thể sẽ vô tình cắt đứt mạch máu.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng cũng tràn ngập khói thuốc.

Ngón tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn kẹp điếu thuốc, châm một điếu, ánh lửa đỏ tươi phản chiếu đôi mắt ngọc trai, chờ cháy hết, lại tiếp một điếu, sau đó dùng ngón tay không sợ cảm giác đau rát kia chậm rãi nghiền nát.

Cho đến khi đồng hồ trên tường quay về 0.

Anh ném hộp thuốc lá và bật lửa vào thùng rác, giơ tay lấy điện thoại di động lạnh lẽo.

Màn hình bóng loáng như gương được bật sáng.

Lông mi Tạ Thầm Ngạn khép hờ, bấm vào số điện thoại của Hạ Nam Chi, đột nhiên dừng lại.

Chỉ trong một hai giây do dự này.

Cửa biệt thự đóng chặt bị đẩy ra từ bên ngoài, có một bóng dáng nhỏ nhắn lặng lẽ mò vào.

“Hả?”

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, chùm đèn thủy tinh lạnh như băng trong phòng khách được bật sáng.

Tối nay Hạ Nam Chi khá mệt mỏi, đầu ngón tay còn đang xách giày cao gót, lúc vừa thấy rõ bóng dáng Tạ Thầm Ngạn đang ngồi trên ghế sofa, gương mặt dưới ánh đèn rực rỡ kia tràn đầy kinh ngạc: “Không phải ngày mai anh mới đi công tác về sao?”

Cảm xúc trong mắt Tạ Thầm Ngạn trở nên mỏng manh, cũng không ngờ cô sẽ về đây.

Giây tiếp theo.

Lại nhìn về phía cửa.

Ngoại trừ gió tuyết đang lặng lẽ thổi vào thì không có nửa cái bóng.

Hạ Nam Chi thay dép bông xong, chạy chậm đến đóng chặt cửa lại, lẩm bẩm với anh: “Anh biết chuyện Tạ Thầm Thời về chưa? Vừa rồi chính anh ấy lái siêu xe đưa em về đấy —— sớm biết anh ở nhà, em đã để anh ấy vào cùng, bao lâu rồi hai người chưa gặp nhau.”

Đến gần một chút, Tạ Thầm Ngạn nhạy bén ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, môi mỏng khẽ mấp máy: “Hai người đi uống rượu à?”

Hạ Nam Chi nói là bị nhiễm mùi từ tiệc mừng công, sau đó ôm lấy người đàn ông tuấn tú vẫn giữ bình tĩnh trước mắt, đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp: “Em uống rượu rồi thì sao còn đua xe chứ?”

Bộ dạng đắc ý này của cô rơi vào trong mắt Tạ Thầm Ngạn, hiển nhiên là lúc chơi với Tạ Thầm Thời thoải mái tự tại hơn.

Trong mấy giây này, Hạ Nam Chi cảm giác sắc mặt anh có hơi thay đổi, nhưng lại không quá chắc chắn, chỉ có thể cúi người lại gần một chút, đôi mắt trong veo như nước nhìn thẳng vào anh, tựa như rất hài lòng, bất ngờ đặt xuống một nụ hôn: “Em rất thích khuôn mặt này của anh.”

“Em uống rượu rồi.” Tạ Thầm Ngạn nhận ra hơi thở giữa môi cô thoang thoảng mùi rượu ngọt.

Hạ Nam Chi không ngờ anh vẫn đang rối rắm vấn đề này, đôi lông mày xinh đẹp nhịn không được nhíu lại: “Anh chẳng có tình thú gì cả.”

Tạ Thầm Ngạn cất giọng, ngữ điệu như thấm đẫm băng lạnh bên ngoài: “Vậy ai có tình thú? Tạ Thầm Thời dẫn em đi đua xe trong ngày tuyết rơi là có tình thú sao? Hạ Nam Chi, em bao nhiêu tuổi còn không biết bảo vệ an toàn cho bản thân?”

Đầu óc Hạ Nam Chi đang choáng váng bị anh mắng cho tỉnh táo lại, vẻ mặt vô tội sửng sốt vài giây: “Em chỉ lái xe của Tạ Thầm Thời một lát thôi.”

Cô vô thức giải thích.

Sau đó lại cảm thấy Tạ Thầm Ngạn rất kỳ lạ, bèn đứng dậy rời khỏi lòng anh.

Cô vừa có động tác, Tạ Thầm Ngạn đã dự đoán trước, giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô rồi mạnh mẽ kéo về.

Không đợi cô kịp phản ứng, người đàn ông cũng đã cắn môi cô, mạnh mẽ cạy hàm răng cô ra. Trong không khí lạnh lẽo, hơi nóng nhanh chóng lan tràn và mang đầy cảm giác tồn tại, sau đó anh túm lấy tay cô, ép buộc cô mò mẫm về phía quần âu phục.

Giọng Hạ Nam ngắt quãng, khóe mắt ửng đỏ cũng lập tức bị k.ch thích.

Cô không biết điều gì đã khiến Tạ Thầm Ngạn trở nên hung hãn như vậy, xé rách quần áo của nhau không nói, còn trực tiếp ôm lấy cô, vừa lên lầu đã ném cô lên chiếc giường lớn bằng nhung đen trong phòng ngủ chính.

Đầu ngón tay run rẩy đến mướt mồ hôi, lúc này anh vẫn muốn cưỡng ép cô.

Hạ Nam Chi bèn ngoan ngoãn phối hợp, rồi bỗng nhiên ngồi dậy với tấm lưng trần, nắm chặt gối đầu ném về phía Tạ Thầm Ngạn: “Anh uống nhầm thuốc à, hay là đầu tư lỗ khiến nhà họ Tạ anh phá sản, đêm hôm khuya khoắt lại có tâm trạng gì vậy?”

Tạ Thầm Ngạn cướp lấy gối của cô, giữa lúc đó bỗng vang lên tiếng động bị xé rách, lông vũ màu trắng như bông tuyết bất ngờ tản ra bốn phía.

Hạ Nam Chi run rẩy nhìn chiếc giường hỗn loạn, cổ tay lại bị anh kéo qua, trong đầu đều suy nghĩ:

Điên mất rồi!

…..

“Không phải em muốn hẹn với anh à?”

“Tạ Thầm Thời vừa trở về —— em ngủ với anh lại khó chịu đến vậy sao?”

“Chuyện này liên quan gì đến em trai của anh!”

“Tạ Thầm Ngạn, anh bớt càn quấy đi.”

Trong bóng đêm đen kịt.

Hạ Nam Chi cuộn cơ thể trắng nõn nằm giữa giường, một ít lông vũ mềm mại tản ra trên tấm chăn nhung đen, màu sắc tương phản đánh sâu vào tầm nhìn, toàn bộ quá trình cô đều run giọng lên án tội ác của Tạ Thầm Ngạn, cổ họng hoàn toàn khàn đặc.

Tạ Thầm Ngạn khoác áo ngủ màu đen đứng bên mép giường nhìn chăm chú cô một lúc lâu, mãi đến khi ngoài cửa sổ trời hơi sáng lên mới đi ra ngoài.

Anh không xuống lầu.

Mà là đến phòng sách yên tĩnh, ngón tay cứng ngắc nhập mật mã vào két sắt, lấy hai lọ thuốc an thần từ bên trong ra.

Vẻ mặt anh vô cảm, đâm mạnh kim thuốc vào cánh tay trắng lạnh không có chút máu kia, chờ cảm giác bức bối nặng nề phát tác cả một đêm ở trong lồng ngực dần dần lấy lại chút cảm giác, anh mới lần nữa quay về phòng ngủ chính.

Lúc này.

Hạ Nam Chi vẫn nằm bất động.

“Nam Chi.” Tạ Thầm Ngạn cúi người, bàn tay thon dài vuốt ve chiếc gáy mỏng manh của cô, lần nữa kéo cô vào lồng ngực lạnh như tuyết, giọng nói trầm thấp vẫn lộ ra tính xâm lược nguy hiểm không thể che giấu.

Nhưng lại bị đẩy ra.

Hạ Nam Chi kéo một cái gối còn nguyên vẹn đập vào khuôn mặt vô liêm sỉ của anh, vừa nghĩ tới suốt mấy tiếng qua anh giống như rơi vào điên cuồng, bức bách cô bày ra các tư thế không thể tưởng tượng, cô lại tức giận không chịu nổi, cánh môi bị hôn nát đến bây giờ vẫn còn mím chặt: “Em muốn về nhà họ Hạ.”

Trong phòng yên tĩnh một lát.

Tạ Thầm Ngạn đã thực hiện được, bây giờ lại muốn dỗ dành cô, đầu tiên là chậm rãi cởi áo ngủ rộng rãi trên người phủ thêm cho cô, ngữ điệu hiếm khi lộ ra vẻ dịu dàng: “Không phải em nghỉ rồi sao? Trước đêm giao thừa anh sẽ đích thân đưa em về, hửm?”

Hạ Nam Chi không hề cảm kích, lại tức giận ném áo ngủ có nhiệt độ cơ thể người đàn ông xuống đất.

“Ai muốn anh đưa về?”

“Em có tay có chân tự biết gọi điện thoại, bảo anh trai tới đón.”