Cây đa già là cội nguồn của rạp hát kịch trăm năm qua, mỗi đứa trẻ nhập môn học hí khúc đều thành kính bái lạy, tự tay viết xuống nguyện vọng trong lòng lên tấm lụa đỏ, sau đó được ân sư buộc lên cành cây đa.

Đinh Phù Lê nhập môn muộn nhất, khi đó Phù Tâm Yên đã mắc bệnh nguy kịch không dạy được gì cho anh ấy.

Cho nên anh ấy theo học Lâm Kinh Thước, lại có mối quan hệ tốt với Hạ Nam Chi xấp xỉ tuổi tác, nói chuyện cũng không giữ cửa: “Tiểu Lý Nhi, hôm nay Quý Gia Thuật phái một đám vệ sĩ áo đen tới phá đám, còn làm cho đàn anh Bạch Mộng nằm viện nữa.”

“Đàn anh ——”

Con ngươi đen nhánh của Hạ Nam Chi thoáng qua sự hoảng hốt, cũng may ngón tay trắng nõn của Lâm Kinh Thước kéo nhẹ cổ tay cô: “Cánh tay Bạch Mộng bị trật, có Thành Trúc chăm sóc rồi.”

Lo lắng Đinh Phù Lê lại kể tiếp mấy chuyện đáng sợ.

Lâm Kinh Thước khẽ đảo mắt, nhẹ nhàng liếc nhìn khiến anh ấy lại rụt đầu vào cửa.

Trong sân lại trở nên yên tĩnh, chỉ có lá đa nhỏ vụn lẳng lặng bay xuống.

Nếu đổi lại là trước kia, Hạ Nam Chi nhất định sẽ hỏi Lâm Kinh Thước có gọi điện thoại dàn xếp với Hạ Tư Phạm hay chưa, nhưng từ khi biết phần tình cảm mờ mịt mà đàn chị không muốn người khác biết, cô yên lặng nuốt lời muốn nói xuống bụng, hé môi nhẹ giọng nói: “Em vẫn nhớ sư phụ từng nói không thể để đoàn Côn khúc tan rã, phải trông coi cẩn thận, đàn chị yên tâm, em sẽ không ngồi yên mặc kệ.”

Nếu Hạ Tư Phạm dám phá dỡ đoàn kịch này, cô sẽ phá hủy nhà họ Hạ.

Cùng lắm thì mấy lão già cứng đầu của tập đoàn Hạ thị có nhắc tới, cô cũng bắt chước Tạ Thầm Thời biến mất khỏi thế giới, ra bên ngoài tránh gió.

Lâm Kinh Thước nhìn đôi mắt trong veo như vầng trăng ngâm trong nước kia, vừa thuần khiết lại lương thiện, hệt như có hơi ấm đột ngột ập vào trái tim cô ấy, đang muốn mở miệng ——

Cửa lớn chưa đóng kỹ phía sau bị đẩy ra, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu xanh đi tới, gương mặt chìm trong ánh sáng kia rất tuấn tú, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng, dưới khung kính là một đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, chỉ gần nửa giây đã đi tới bên cạnh Hạ Nam Chi.

Bầu không khí bỗng chốc yên tĩnh.

Khi Hạ Nam Chi quay người lại, anh ta mở miệng: “Đã lâu không gặp, Tiểu Lý Nhi.”

Nhìn thấy người anh họ thân thuộc trực hệ mà Quý Nhân Nhân tự hào này, Hạ Nam Chi ngẩn người giây lát, cũng sắp quên mất lần trước gặp mặt là năm nào, có điều hiện tại anh ta đã trưởng thành và cao quý hơn không ít, nhưng có chuyện phá bỏ di dời đắc tội trước, cô cũng lười giả bộ với anh ta, nghiêm mặt nói: “Chúng ta thân lắm sao?”

Quý Gia Thuật nhìn thẳng vào mắt cô, trên mặt hiện lên nụ cười nghiền ngẫm: “Xem ra diễn viên Hạ gặp được nhiều người trong giới giải trí nên bắt đầu quên người trước kia rồi, tôi tốt xấu gì cũng là bạn tốt nhiều năm của Tư Phạm, một trong những học sinh của bố em đấy.”

“Anh muốn bám vào mối quan hệ của Tư Phạm cũng đành, dù sao tôi cũng vừa định cắt đứt quan hệ anh em với anh ấy… “ Hạ Nam Chi tỏ ra lạnh lùng, thái độ đuổi khách rất rõ ràng: “Nhưng bớt bám vào bố tôi đi, chẳng qua là ông ấy thấy anh viết chữ xấu nên nổi lòng từ bi chỉ điểm vài câu thôi.”

Quý Gia Thuật ngược lại không giận mà bật cười.

Một chốc sau.

Anh ta hơi nghiêng mặt, tầm mắt dưới kính gọng vàng vừa lạnh nhạt lại bất lịch sự nhìn về phía Lâm Kinh Thước, giọng điệu không còn dễ nói chuyện như lúc nãy: “Xem ra cô Lâm không hài lòng với điều kiện hậu hĩnh tôi đưa ra rồi.”

Lâm Kinh Thước cũng không có gì để nói với người đàn ông hai mặt đạo đức giả này.

Cô ấy nhíu đôi mày thanh tú: “Vậy anh còn tới đây làm gì?”

“Nghe nói vệ sĩ của tôi ban ngày không hiểu chuyện làm người khác bị thương.” Quý Gia Thuật đi qua vài bước, chậm rãi đặt phong bì lên bàn đá xanh, ngón tay gõ gõ: “Xem như thành ý xin lỗi.”

Lâm Kinh Thước mặc bộ váy trắng giản dị đứng bất động tại chỗ, là một người học hí khúc, cá tính kiên cường đã ăn sâu trong máu thịt cô ấy, tấm lưng thon gầy cho dù bị roi quất vào cũng đứng thẳng tắp, cho nên nếu cô ấy nhận số tiền này cũng đại biểu cho việc có thứ bị bắp thóp, để cho người khác tùy tiện sỉ nhục.

Cô ấy không nhận, Quý Gia Thuật cũng không hề bất ngờ.

Nhưng thực sự không ngờ Hạ Nam Chi lại cầm lên, đầu ngón tay trắng nõn tùy ý lật lên xem, sau đó ném nguyên vẹn xuống gấu quần tây của anh ta: “Nhà họ Quý sắp phá sản rồi à?”

Quý Gia Thuật rũ mắt nhìn, nhắc nhở cô: “Tiểu Lý Nhi, nhà họ Hạ em cũng đầu tư mấy chục tỷ vào khu thành cũ này đấy.”

Ý của anh ta rất rõ ràng, cũng không thể chỉ vì đoàn kịch cũ kỹ này không thể dỡ, cây đa già không thể chuyển đi mà để cho những khoản đầu tư này trôi theo dòng nước được.

Với tính cách lạnh lùng vô tình lấy lợi ích làm đầu của Hạ Tư Phạm, làm sao có thể để vào mắt những nhân vật thấp bé kiên trì kế thừa văn hóa phi di sản. Quý Gia Thuật dùng lời uyển chuyển để tránh chọc giận vị thiên kim tiểu thư đầy mùi thuốc súng này: “Hay là vậy, em thử đi gặp mặt nói chuyện với anh em xem.”

Hạ Nam Chi cũng có ý này.

Cô  nắm chặt ngón tay Lâm Kinh Thước, lên tiếng trấn an: “Chờ tin tức của em.”

Sau đó, lúc cô giẫm đôi giày cao gót tinh tế bước ra ngoài, còn nhân tiện cảnh cáo Quý Gia Thuật một câu: “Bớt kêu người của anh tơi quấy rầy đàn chị của tôi lại.”

*

Hạ Nam Chi vừa ra khỏi cửa rạp hát, đi chưa được bao xa đã bị Quý Gia Thuật đuổi kịp.

“Xe tôi đỗ ngay trước ngõ.” Anh ta ôn hòa đưa tay ngăn cách người qua đường đi ngang qua, sợ vị này bị va chạm, hạ thấp thái độ nói: “Ở đây khó bắt xe, nên diễn viên Hạ chịu ấm ức một chút, cho tôi thể nghiệm công việc của một tài xế.”

Lúc đầu Hạ Nam Chi lười phản ứng, mãi đến khi Quý Gia Thuật cam đoan: “Trước khi công việc phá bỏ di dời có quyết định, tôi sẽ không phái người tới nữa.”

Giày cao gót thoáng dừng lại.

Đuôi mắt như nhuốm màu rét lạnh khẽ đảo qua: “Tốt nhất là anh nên nhớ kỹ những lời này, nếu dám đổi ý, tôi sẽ viết nó lên giấy ——”

Đôi môi mỏng của Quý Gia Thuật khẽ nhếch lên: “Sau đó giống như khi còn bé in ra hơn trăm bản dán đầy lên đầu xe của tôi?”

Đó đều là mấy trò nghịch ngợm trước bảy, tám tuổi.

Khóe môi Hạ Nam Chi tràn ra giọng nói trong trẻo: “Không, tôi sẽ kêu Tạ Thầm Ngạn tự tay nhét vào miệng anh.”

Rõ ràng đều là quan hệ lợi ích ràng buộc giữa các gia tộc, không có ai yếu thế hơn, thế nhưng hai anh em song sinh nhà họ Tạ lại giống như hai con chó cỡ lớn bảo vệ thức ăn, che chở cho Hạ Nam Chi.

Quý Gia Thuật muốn tìm cơ hội tiếp cận để chiếm sự ưu ái cũng không đến lượt.

Từ trước khi Hạ Nam Chi đính hôn, giới hào môn ở Tứ Thành có không ít người đặt cược rằng vị nào mới có thể cưới được vị thiên kim tiểu thư này về nhà.

Anh ta tự nhận mình có quan hệ anh em thân thiết với Hạ Tư Phạm nhiều năm, chỉ điểm ấy cũng đủ thắng bên phía nhà họ Tạ. Nhưng nếu luận về tướng mạo… thì tôn nghiêm và lòng háo thắng của Quý Gia Thuật sẽ không cho phép anh ta thừa nhận mình thua kém Tạ Thầm Ngạn, cho tới nay đều tin tưởng vững chắc rằng gương mặt đàn ông quá mức xinh đẹp cũng không phải là chuyện tốt, chỉ là Hạ Nam Chi bị mê hoặc nhưng không tự biết. Thậm chí đến bây giờ đang ở trên xe anh ta vẫn còn nhắc tới: “Tạ Thầm Ngạn có ngoại hình phù hợp với thẩm mỹ của những cô gái như em, là bởi vì cậu ta có một người mẹ ảnh hậu đẹp tựa tiên nữ được vạn người mê, từ lý luận di truyền thô thiển, cậu ta mới có thể làm cho em hài lòng đến vậy.”

Hạ Nam Chi thản nhiên mở miệng: “Lý luận của anh mới đúng là thô thiển.”

Quý Gia Thuật nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nửa giây, bàn tay thon dài cầm lấy vô lăng: “Lúc trước nghe nói tin em đính hôn, tôi còn ở nước ngoài, không ngờ mới hơn một năm mà ngay cả Tư Phạm cũng không ngăn được em.”

Hạ Nam Chi nghe vậy, suy nghĩ đột nhiên bay bổng vài giây.

Đừng nói Quý Gia Thuật là người ngoài mà còn không tưởng tượng nổi, ngay cả lúc trước nhà họ Hạ nghe chuyện cô bằng lòng đính hôn với Tạ Thầm Ngạn, ngoại trừ Hạ Tư Phạm mặt lạnh tại chỗ, mẹ cô đã dẫn cô lên phòng sách trên lầu hỏi lại ba lần.

Hạ Nam Chi giống như đứa trẻ phạm sai lầm, rủ hai tay im lặng đứng ở góc tường.

Nghe mẹ cô dạy rằng hiện tại cô chỉ vừa tròn hai mươi tuổi, còn quá bé để hiểu nổi chữ yêu này là gì, mà sự yêu thích dành cho Tạ Thầm Ngạn có lẽ là vì thuở nhỏ quen được anh chăm sóc cẩn thận, cộng với thanh danh của con trai trưởng nhà họ Tạ ở ngoài quá lóa mắt, từ rất lâu về trước cô đã bị ánh hào quang quanh người đàn ông đó bao phủ không kẻ hở.

Để cô không nhìn thấy ánh sáng nào khác nữa.

Nếu ở độ tuổi còn non trẻ mơ màng quyết định một cuộc hôn nhân như vậy, mẹ cô không hy vọng nhìn thấy cô nhiều năm về sau…

Vì một giây phút nông nỗi thoáng qua mà ôm hận tiếc nuối.

Sau đó bố cô nói chuyện với Tạ Thầm Ngạn xong cũng lên lầu.

Vầng sáng của ngọn đèn tường ban đêm như làm dịu đi hình bóng của bố mẹ, cách một cánh cửa.

Hạ Nam Chi nghe được giọng điệu dịu dàng uyển chuyển của mẹ hiếm khi lộ ra vài phần cảm xúc: “Hạ Tuy Trầm, chẳng lẽ anh không biết Tạ Lan Thâm nuôi dưỡng hai đứa con trai đối đầu nhau? Đứa nhỏ thì thường ngày thích tranh giành sủng ái, vi phạm gia huấn của tổ tiên, nếu không phải quản nghiêm, sợ là cứ ba ngày hai bữa lại lên trang nhất tin tức xã hội.”

“Anh thiên vị Tạ Thầm Ngạn, cảm thấy cậu ta từ nhỏ đã hành xử gia giáo, nhưng tính cách của thằng bé đó nhạt nhẽo, quanh năm suốt tháng chỉ biết trưng ra gương mặt lạnh lùng, em chưa thấy nó cười bao giờ cả.”

Mấy giây sau.

Giọng nói ôn hòa của bố vang lên, giống như đang trấn an mẹ: “Thanh Sương.”

“Anh đừng chạm vào em, đừng tưởng rằng em không biết Tạ Lan Thâm tuyên bố với bên ngoài là đã chuẩn bị sính lễ mười mấy năm liền chờ con gái cành vàng lá ngọc của anh trưởng thành, mà anh cũng ngầm đồng ý. Anh! Hai đứa con trai kia sớm muộn gì cũng vì tranh giành gia sản mà trở mặt thành thù cho xem!”

Và bà sẽ không cho phép Tiểu Lý Nhi của bà trở thành vật hy sinh dưới sự tranh đoạt của hai anh em nhà đó.

Lời nói của mẹ bị cắt ngang, quản gia đứng ngoài hành lang báo là chủ nhân nhà họ Tạ và vợ tự mình đến cửa thăm hỏi.

Sau đó.

Hạ Nam Chi cũng không biết phụ huynh hai bên bàn chuyện hôn sự này thế nào, chỉ biết cuối cùng là đính hôn trước, nhưng tạm thời không công khai đăng báo với bên ngoài, chỉ có một số người có quan hệ mật thiết với gia đình nghe được tin vui.

Phản ứng của mọi người cũng rất đặc sắc.

Đầu tiên là Trì Lâm Mặc, dường như anh ấy đã sớm đoán được kết quả này, lúc uống đến nửa tỉnh nửa say, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, ngữ điệu lười biếng trêu chọc một câu: “Bỏ qua thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt đi thẳng đến lễ đường hôn lễ, đừng bảo hai người các cậu lén lút yêu đương từ năm mười tám tuổi rồi chứ?”

Những người còn lại đều giống như Quý Gia Thuật, đến nay đều cảm thấy tin tức đám cưới này là giả.

Câu nói kế tiếp của anh ta lại khiến Hạ Nam Chi bước ra khỏi ký ức: “Nếu không phải nhà họ Quý tôi trở thành một trong tứ đại hào môn muộn mất bảy năm, thì Tiểu Lý Nhi, ở Tứ Thành này người có thân phận xứng đôi nhất với em chưa chắc chỉ có Tạ Thầm Ngạn, tôi cũng có tư cách đó, đúng không?”

Chẳng biết từ lúc nào xe đã lái ra khỏi làn đường trải dài ánh đèn đường rồi dừng lại trước cửa câu lạc bộ Lan Xá.

Bên ngoài bóng đêm càng lúc càng nồng đậm, Hạ Nam Chi nghiêng mắt nhìn người đàn ông tuấn tú ngồi ngay ngắn trên ghế lái, vài giây sau, cô dời tầm mắt, cởi dây an toàn rồi nói: “Anh đang tỏ tình với tôi à? Nói thật thì nó chẳng khác gì một câu chuyện kinh dị đâu Quý Gia Thuật, liệu Hạ Tư Phạm có biết anh còn bộ mặt này không?”

Quý Gia Thuật khẽ cười: “So với hai đứa con trai nhà họ Tạ khiến anh họ em chán ghét, có lẽ tôi hợp mắt cậu ấy hơn ấy chứ?”

Hạ Nam Chi mở cửa xe, sợi tóc rủ xuống vai bị gió đêm thổi bay, cô không quan tâm, nhẹ nhàng cười với người đàn ông tự mình đa tình này: “Ừ, nhưng anh không hợp với mắt tôi.”

“Sao lại không hợp?”

“Ai bảo anh không có gien di truyền của ảnh hậu tiên nữ.”

Hạ Nam Chi trả lại nguyên vẹn lời nói trên đường cho anh ta, ngón tay mảnh khảnh còn nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, vừa định xoay người, tầm mắt bỗng dưng khựng lại.

Lúc này, đối diện câu lạc bộ Lan Xá có một chiếc Rolls Royce quen thuộc chậm rãi chạy tới.

Biển số xe dù hóa thành tro cô cũng nhận ra.

Mà người bước xe xuống, để lộ ra khuôn mặt tuấn tú được ánh đèn chiếu rọi lại quá mức điển trai.

Cách một khoảng xa.

Trong phút chốc, hàng mi cong cong của Hạ Nam Chi khẽ run lên.

Không hiểu sao cảm giác không khí như đứng im bất động.

Quý Gia Thuật theo cô xuống xe cũng quay đầu lại, một giây sau sắc mặt cũng thay đổi.

Phản ứng của anh ta hoàn toàn khác với phản ứng vô thức chột dạ của Hạ Nam Chi. Anh ta chân chính đối diện với đôi mắt như ngọc đen của Tạ Thầm Ngạn, bỗng cảm giác hai cái xương sườn trong lồng ng,ực được âu phục bó chặt mơ hồ đau đớn. Đây là phản xạ có điều kiện về mặt tâm lý, chỉ vì đến nay anh ta vẫn nhớ như in cái năm tập đoàn Quý thị thành công đưa ra thị trường, chàng trai trẻ tuổi đầy nhiệt huyết như anh ta rốt cuộc cũng có đủ át chủ bài để theo đuổi Hạ Nam Chi. Nhưng không ngờ, vào cái đêm trước khi lên kế hoạch tỏ tình lãng mạn trong biển hoa hồng, anh ta bị chặn đánh ngay trước cửa nhà mình ——

Người thần bí kia ra tay rất tàn nhẫn, không hề kém cạnh các vệ sĩ chuyên nghiệp, gần như chỉ dùng một cước đã có thể đá bay nửa cái mạng của anh ta, nhưng cuối cùng lại dừng tay lại.

Sau đó anh ta bị thương nặng phải nằm viện nửa tháng, thông qua giám sát điều tra, cuối cùng anh ta cũng chụp được một cái bóng mơ hồ. Hung thủ là họ Tạ.

Chủ nhân nhà họ Tạ quyền cao chức trọng, bố anh ta bèn khuyên anh ta đừng làm náo loạn chuyện này.

Nhưng người nào xem qua đoạn video cũng kiên định cho rằng tên điên kiêu ngạo kia là Tạ Thầm Thời.

Chỉ có đáy lòng Quý Gia Thuật biết rõ, người chân chính đả thương anh ta là vị này.

Qua nhiều năm.

Người bị đánh nén giận, mà Tạ Thầm Ngạn mở cửa xuống xe, ngón tay thon dài thuận thế sửa sang lại cúc áo tây trang, tư thái cao quý điềm tĩnh xuất hiện ở trước mặt anh ta.

Quý Gia Thuật đè nén nỗi đau không còn tồn tại trong lồng n,gực, sau khi nhìn nhau vài giây, anh ta chủ động vươn tay: “Tôi và Tiểu Lý Nhi vừa tới, không ngờ cậu cả nhà họ Tạ đêm nay cũng tới đây, Tứ Thành quả thật quá nhỏ bé.”

Tạ Thầm Ngạn chẳng thèm ngó ngàng đến anh ta, vẻ mặt nhàn nhạt túm chặt lấy cổ tay Hạ Nam Chi đang len lén lui về phía sau cách xa chiến trường của đám đàn ông này một bước, sau đó cả hai cùng đi về phía câu lạc bộ Lan Xá.

Chưa được mấy bước.

Quý Gia Thuật không cam lòng để yên như vậy, giọng nói lạnh đi mấy độ: “Tiểu Lý Nhi, theo lý thuyết cơ bản về di truyền học… Em biết không, các cặp song sinh đều có sở thích giống nhau.”