Khoảnh khắc bước vào thang máy nhìn thấy được ánh sáng.

Giày cao gót dưới chân Hạ Nam Chi suýt chút nữa đứng không vững, lảo đảo ngã vào lòng vào người đàn ông. Cô ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn mỹ không vui cũng chẳng buồn của Tạ Thầm Ngạn, sự lạnh lùng của anh đều đè nén ở khóe mắt đuôi lông mày.

Mấy giây sau, cô không kìm được vươn ngón tay trắng nõn ra, chạm vào hàm dưới của người đàn ông.

Tạ Thầm Ngạn như có điều phát hiện, lúc anh hờ hững rủ mắt xuống, cô lại ra vẻ tự nhiên nói: “Anh đừng có ra vẻ như giữa em và Quý Gia Thuật có chuyện gì nữa, nếu không em sẽ tra hỏi anh mấy hôm nay ở Lịch Thành tiếp xúc với bao nhiêu phụ nữ, đã nói những chuyện gì….”

Dù sao ai mà chẳng biết kiểm tra cuộc sống của vợ chồng chứ?

Hạ Nam Chi cũng chẳng có gì phải sợ, vì cô đâu có làm gì sai.

Tạ Thầm Ngạn lại phá lệ, dùng ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh hời hợt thuật lại hành trình làm việc mấy ngày nay: “Anh đến Lịch Thành sa thải mấy vị lãnh đạo cấp cao, chờ Khương Trình từ Mỹ bay về thay ca mới đi, trong lúc đó không tiếp xúc với phụ nữ.”

Hạ Nam Chi chỉ kiếm cớ, không ngờ anh còn đứng đắn báo cáo lại.

Đôi môi đỏ mọng nhất thời không biết nói gì cho phải.

Tạ Thầm Ngạn quan sát vẻ mặt của cô: “Có cần kêu Lam Anh lập mỗi câu nói của anh ở Lịch Thành thành một tập báo cáo để em phê duyệt không?”

“Em đâu có biế,n thái như vậy.” Hạ Nam Chi vô thức tránh tầm mắt anh, đuôi mắt rũ xuống nhìn vách tường thang máy sáng loáng, qua vài giây lại tìm chủ đề tán gẫu: “Không phải Khương Trình bị em trai anh tống ra nước ngoài rồi à, sao anh lại gọi người ta về?”

Khương Trình cũng giống như Lam Anh, đều là cô nhi được nhà họ Tạ tài trợ từ thiện.

Cơ thể anh ấy không khuyết tật, nhưng mắc bệnh tim bẩm sinh, từ khi còn trẻ đã trung thành đi theo bên cạnh Tạ Thầm Ngạn. Về phần vì sao lại khiến cậu hai nhà họ Tạ chướng mắt, chỉ vì anh ấy từ nhỏ bị vứt bỏ ở thùng rác không cha không mẹ, cũng không có họ tên, chữ Trình trong tên là do bà chủ nhà họ Tạ ban tặng cho anh ấy.

Là hy vọng anh ấy có một cuộc sống trong sạch thuần khiết, tiền đồ như gấm. Ban đầu vốn chỉ định chọn một họ trong bách gia trăm họ là xong việc.

Thế nhưng Khương Trình nhất quyết muốn theo họ của bà chủ, điều này cũng khơi dậy lòng ghen tị trắng trợn của cậu hai nhà họ Tạ.

Hạ Nam Chi biết Tạ Thầm Ngạn vì muốn bảo vệ cậu em trai tính tình cầm thú thích phát tiết của mình, nên đã tìm một cái cớ đưa Khương Trình đi xa, là kiểu tới lễ mừng năm mới cũng không cần về nhà họ Tạ dập đầu tạ ơn.

Cô nói đến đây, không đợi anh trả lời lại lẩm bẩm: “Sao Quý Gia Thuật lại mỉa mai hai anh em nhà anh có sở thích giống nhau? Hay là anh ta bị anh em các anh cướp đi món đồ yêu thích gì đó?”

Tạ Thầm Ngạn lời ít ý nhiều: “Đầu óc anh ta có vấn đề ấy mà.”

“Hả?”

Hạ Nam Chi chớp hàng mi cong cong, dễ dàng tin lời này.

Vậy là chuẩn đoán chính xác rồi sao?

Đáng tiếc Tạ Thầm Ngạn không rảnh để nhiều chuyện với cô, lúc đôi môi mỏng khẽ mím lại, Hạ Nam Chi đã kiễng mũi chân trước một bước, muốn bám lên người anh: “Anh có điểm này là chẳng đáng yêu gì cả, nói được một nửa lại để cho người ta tự nghiền ngẫm, là sợ cô vợ tiên nữ của anh biết sao?”

Cũng không biết chữ nào lấy lòng được cậu cả nhà họ Tạ.

Anh cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của Hạ Nam Chi, im lặng vài giây, hiếm khi mở miệng nhắc tới chuyện này: “Quý Gia Thuật thời niên thiếu bị người ta tập kích giữa đêm, có thể đầu óc đã bị tổn thương không được bình thường, sau này em bớt tiếp xúc với anh ta lại, bệnh thiểu năng trí tuệ cũng bị lây đấy…”

Hạ Nam Chi cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, vẻ mặt mờ mịt: “A~ đáng sợ quá.”

Tạ Thầm Ngạn gỡ ngón tay đang siết chặt cà vạt của cô ra, dừng lại một chút, trước khi ra khỏi thang máy anh lại ôn hòa nói: “Em thử soi gương xem có phải bị lây rồi không?”

Hạ Nam Chi ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng mình vừa bị mắng!!!

Tên đàn ông chó chết không có lương tâm Tạ Thầm Ngạn này, đang yên đang lành sao tự dưng lại mắng cô!!!

Có lẽ thấy cô trừng mắt không theo kịp, người đàn ông cao lớn vừa giẫm lên tấm thảm mềm mại thoáng dừng bước, vẻ mặt bình tĩnh vươn tay: “Em cứ đứng đó mãi, ông chủ của Lan Xá sẽ tưởng đâu là thang máy xảy ra trục trặc đấy.”

Hạ Nam Chi vô thức bước ra, nhưng không đặt bàn tay trắng nõn vào lòng bàn tay anh, mà hất cao chiếc cằm tinh xảo nói: “Em tới tìm Hạ Tư Phạm.”

Lúc cô di chuyển làn váy lay động như nước, lướt qua chiếc quần tây thẳng tắp của người đàn ông.

Chỉ mới đi được vài bước, giọng nói lạnh lùng của Tạ Thầm Ngạn giống như từ chân trời truyền đến, chỉ ra suy nghĩ trong lòng cô: “Là vì chuyện phá bỏ di dời khu thành cũ sao? E là có tìm Hạ Tư Phạm em cũng không giải quyết được gì đâu.”

“Sao anh lại đoán được?”

Hạ Nam Chi kinh ngạc quay đầu, thậm chí còn hoài nghi người đàn ông này có lắp camera theo dõi trên người cô hay không?

Tạ Thầm Ngạn cất giọng nhạt nhòa: “Nam Chi, hình như em quên mất mình là vị hôn thê của ai rồi đúng không, bây giờ có việc sao không tìm anh?”

Trước kia cho dù đầu ngón tay chỉ rỉ một chút máu, cô cũng phải nhảy cẫng lên gọi điện thoại cho anh, kêu anh đưa mình đến bệnh viện tiêm uốn ván.

Nếu anh dám kêu thư ký đến, chắc chắn sẽ nhận được nửa tháng ‘dịch vụ block’ miễn phí.

Hoặc là lúc nào cô lại gây phiền toái, cần tìm người dọn dẹp cục diện rối rắm thì lại nhớ tới anh.

Hạ Nam Chi rũ mắt vài giây, lúc mở miệng lại, giọng nói vô thức có thêm chút run rẩy: “Đầu tư mấy chục tỷ đấy, nếu em mở miệng nhờ chuyện này, anh sẽ giúp em bày mưu tính kế giải quyết Hạ Tư Phạm chứ?”

Dưới ánh đèn sáng lạnh, bóng dáng của Tạ Thầm Ngạn lộ ra cảm giác khoảng cách trời sinh. Lúc này anh hơi di chuyển tới gần cô, đôi môi mỏng chầm chậm thốt ra giọng nói trầm khàn: “Em thử miệng thử xem.”

Hạ Nam Chi lại cảm thấy đầu óc không đủ dùng, đồng tử trong suốt đột nhiên co rút lại…

Giây tiếp theo.

Một giọng nói vô cùng quen thuộc khác vang lên ở phía trước: “Hạ Nam Chi, đầu óc em bị rỉ sét à, cậu ta muốn hôn em mà em còn đứng im tại chỗ?”

Cô lập tức giật mình.

Theo tiếng nhìn lại, thấy Hạ Tư Phạm đứng ở cửa phòng bao cách đó không xa, ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ.

Mười phút sau.

Đám người không phận sự trong phòng bao đã được dọn sạch sẽ, nhân viên phục vụ nhanh chóng thay một chiếc lư hương mùi hoa hồng mà con gái thích ngửi, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, át đi mùi thuốc lá nồng nặc lưu lại trước đó.

Hạ Nam Chi ngồi trên sofa lật lịch xem, nghĩ thầm hình như đêm nay không nên ra ngoài thì phải?

Tại sao lại trải qua những hai lần Tu La tràng*???

(*Tu La tràng: thường dùng để mô tả những chiến trường bi thảm, đôi bên cạnh tranh khốc liệt.)

Trước khi đầu ngón tay cô sắp bốc khói nhưng vẫn chưa tìm được nguyên do tại sao, Hạ Tư Phạm đã thâm trầm nhìn qua đây.

Hạ Nam Chi vội vàng tránh ánh mắt nguy hiểm, lén lút rụt người về phía Tạ Thầm Ngạn. Dù sao cũng đang có người chống lưng, cô cáo mượn oai hùm nói: “Hạ Tư Phạm, anh vô tâm vừa thôi, rạp hát là thứ duy nhất sư phụ em để lại, vậy mà anh nói dỡ là dỡ, có nghĩ đến cảm nhận của em gái bảo bối của mình không?”

Hạ Tư Phạm cũng không muốn phí lời với một kẻ ngốc không biết gì về kinh doanh như cô, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía khác: “Cậu muốn bảo vệ?”

Tạ Thầm Ngạn bình tĩnh rót trà, ngón tay hơi khựng lại, sau đó bưng cho Hạ Nam Chi: “Làm nhuận cổ họng rồi hẵng chửi người khác.”

Ý tứ rõ ràng là muốn bảo vệ.

Hạ Tư Phạm lười biếng dựa vào sô pha, dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười vô cảm: “Được đấy, công chúa điện hạ rất có tâm, chi bằng giữa vị hôn phu và đoàn kịch em chọn một trong hai đi. Anh bỏ ra mấy chục tỷ giải trừ hôn ước cho em cũng phải không thể, cuộc mua bán này không tính là thiệt thòi.”

Cái ly vừa mới dính vào môi, Hạ Nam Chi đã nghe Hạ Tư Phạm thốt ra lời độc ác như vậy.

Aaaaaaaaa!

Sao anh không đưa ra câu hỏi trắc nghiệm là nếu mình và Tạ Thầm Ngạn rơi xuống nước thì cô sẽ cứu ai trước đi???

Lúc đó cô nhất định sẽ đại nghĩa diệt thân, không chút do dự lựa chọn để Tạ Thầm Ngạn ấn chết người đàn ông vô tâm này xuống nước.

Hạ Nam Chi tuy rằng không thốt ra nửa chữ, nhưng cặp mắt xinh đẹp trợn trừng kia giống như đang đĩnh đạc mắng chửi, còn mắng rất kịch liệt.

Trái lại, cảm xúc của Tạ Thầm Ngạn rất ổn định, đôi môi mỏng nhàn nhạt nói: “Nam Chi chọn đoàn kịch cũng được.”

Hả???

Tối nay anh bị ai dựa à, sao đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?

Da thịt trắng mịn như tuyết của Hạ Nam Chi lập tức nổi da gà, muốn cách xa anh một chút.

Hạ Tư Phạm lại cảm thấy Tạ Thầm Ngạn cực kỳ chướng mắt, sắc mặt u ám nói: “Vậy sao?”

“Cô ấy chọn đoàn kịch…” Nhìn cô gái đang lặng lẽ muốn chuyển sofa, Tạ Thầm Ngạn dễ dàng giẫm lên làn váy của cô, chờ cơ thể mềm mại kia ổn định hai giây, anh mới thong thả trả lời: “Thì đã sao? Hành động bức hôn này tuy có chút không thích hợp, nhưng cũng không hẳn là không thể xem như tình thú chơi đùa với cô ấy một lần.”

Trong phòng bao trang trí theo phong cách cổ điển không cần mở điều hòa, khí thế áp bức tỏa ra từ hai người đàn ông này cũng đủ khiến người ta chết cóng.

Ngọn lửa trong Hạ Nam Chi dù có lớn hơn nữa cũng tắt ngúm, nhưng vẫn khó chịu nói: “Em có được lựa chọn từ chối kiểu trò chơi tình thú này không?”

“Tùy em.”

Tạ Thầm Ngạn từ đầu đến cuối luôn khống chế cảm xúc trong phạm vi bình tĩnh, môi mỏng tràn ra hai chữ nhàn nhạt.

Có điều, lập trường của Hạ Nam Chi chẳng mấy chốc lại kiên định, bàn tay trắng mịn tinh tế chủ động ôm lấy cánh tay anh, cố ý chọc tức chết kẻ địch chung đêm nay là Hạ Tư Phạm.

“Anh bớt chia rẻ uyên ương đi, em, em với Tạ Thầm Ngạn tình cảm mặn nồng thế này cơ mà. Nếu anh dám phá dỡ rạp hát, có tin là ngày mai trong đội ngũ xếp hàng ngoài cửa Cục dân chính có mặt em ở đó không… Sang năm sau còn cho anh lên chức cậu nữa đấy!!”

Đúng là lời nói giết người, miệng đầy dao găm thốt ra từng lời thâm hiểm đâm thẳng vào lòng người.

Từ sắc mặt trầm xuống của Hạ Tư Phạm có thể thấy được anh ta rất muốn bóp ch.ết cô nhóc vô lương tâm này.

Ngoài cửa phòng bao có thư ký cực kỳ cẩn thận gõ cửa.

Cũng đánh vỡ không khí u ám trong phòng bao.

Bàn tay thon dài của Tạ Thầm Ngạn đỡ Hạ Nam Chi đứng dậy, đồng thời liếc mắt nhìn sang bên kia, bình thường làm việc không có lòng từ bi nhưng lúc này lại hiếm khi nhắc nhở Hạ Tư Phạm một việc: “Trước khi phá dỡ, chi bằng anh tự mình đi gặp Lâm Kinh Thước xem.”

….

Lúc được đưa ra khỏi câu lạc bộ Lan Xá.

Hạ Nam Chi vẫn đang đắm chìm trong câu nói trước khi đi của Tạ Thầm Ngạn, cho đến khi được ôm lên xe cô mới hoàn hồn lại: “Anh kêu anh em đi gặp đàn chị làm gì?”

Tạ Thầm Ngạn không trả lời cô, chỉ rủ đôi mắt như ngọc đen kia xuống.

Không hiểu sao khi bắt gặp ánh mắt mang đầy tính áp bức của anh, Hạ Nam Chi hơi co người dựa vào ghế, lại nghĩ tới nụ hôn suýt xảy ra ở trong hành lang kia, cô hơi mất tự nhiên chớp mắt mấy cái: “Khụ, anh muốn hôn em hay gì vậy?”

Cô vô thức nín thở, còn liếc nhìn người đi ngang qua cửa sổ thủy tinh màu đen.

Phân tâm suy nghĩ, sẽ không bị đám chó săn nào trốn trong bóng tối chụp được chứ?

Nhưng Tạ Thầm Ngạn thường xuyên lên báo tài chính và kinh tế quốc tế, ở bên ngoài có danh tiếng hơn cô nhiều.

Nếu sợ thì cũng không đến lượt diễn viên tuyến 18 như cô phải sợ!

Đang miên man suy nghĩ.

Bên tai bỗng nhiên nghe được một câu của người đàn ông: “Hạ Nam Chi.”

“Hả?”

“Đêm nay em đừng nói một chữ nào nữa.” Ngón tay thon dài Tạ Thầm Ngạn nhéo chiếc cằm trắng nõn của cô, tuy không dùng chút sức nào nhưng lại dễ dàng làm da thịt cô nổi lên một mảnh đỏ. Hạ Nam Chi còn chưa mở miệng phản bác, anh đã cúi đầu trao cho cô một nụ hôn cực kỳ nóng bỏng, kèm theo đó là tiếng thì thầm rơi vào giữa răng môi, vô cùng mê hoặc lòng người:

“Đừng nói chuyện, ngày mai thức dậy em đưa ra yêu cầu gì anh cũng đồng ý với em.”