Mỗi lần sử dụng thần thông Thập Biến Ma Phật Đà, Vương Phật Nhi đều tự khen thầm trong lòng một câu, lúc trước lựa chọn môn võ học này thật thông minh. Thập Biến Ma Phật Đà có lối suy nghĩ và khoảng không rộng mở, Vương Phật Nhi chưa thấy thấy võ học trên đời có kiểu riêng như vậy.



Sau khi tấn thân hoang thần vị, Vương Phật Nhi cũng biết hoang thần lực, cùng thiên kiếp võ học rèn luyện ra chân khí, nhưng lại khác nhau rất lớn về bản chất. Nói cách khác, hoang thần lấy chân khí bản thân hấp thu nguyên khí thiên địa, gia tăng thêm gấp mười gấp trăm lần uy lực.



Nhưng cao thủ thiên kiếp, lại có thể đem chân khí hấp thu nguyên khí thiên địa, tạm thời trữ trong cơ thể, làm cho thân mình trở nên thật lớn, phỏng theo hoang thần lực.



Hơn nữa ví dụ như Cưu Ma La cấp Đa có thực lực vừa mới vượt qua tiểu thiên kiếp, vận dụng thần thông Thập Biến Ma Phật Đà, công lực có thể sánh ngang với Hành Đạo Trang, Hình Ngọc, đến cao thủ vượt qua thiên kiếp lần hai liền có thể nhận thấy biên độ vũ lực cá nhân tăng trưởng. Tuyệt đối không kém hơn so với loại võ học mạnh mẽ Ngũ Long Đế quyền kia.



Hơn nữa Thập Biến Ma Phật Đà am hiểu nhất chính là thuộc tính, cấu tạo, biến hóa chân khí trong cơ thể, Vương Phật Nhi không có cách nào chỉ trong thời gian ngắn hiểu hết bảy mươi hai đạo sát khí, càng không có bản sự đem bảy mươi hai đạo sát khí chuyển hóa thành bảy mươi hai đoàn âm hỏa lôi diễm, tạo thành như Bích Diễm Âm Lôi đao kình. Nhưng hắn lấy công phu cơ sở phối hợp với bí quyết Thiên Ma Phụ Sinh do Bạch Thương Hoang mới truyền thụ, mô phỏng ra công phu tương tự Bích Diễm Âm Lôi đao, làm cho đảo chủ bốn mươi bảy đảo, các lộ thống soái kinh sợ thì không khó cho lắm.



Nếu chỉ có thực lực tiểu thiên kiếp, thì không có cách nào trấn trụ bọn đệ tử Võ thánh cùng đảo chủ, thống soái. Nhưng có môn Bích Diễm Âm Lôi đao làm chướng nhãn pháp (che mắt), ai dám hoài nghi thực lực mạnh mẽ của Vương Phật Nhi?



Đảo chủ bốn mươi bảy đảo, bát đại thống soái, tứ đại tổng quản Băng Hỏa Huyễn Quang thành, lập tức bái phục, chấp nhận Vương Phật Nhi kế thừa địa vị.



Vương Phật Nhi bình thường thích lấy thần thông Thập Biến Ma Phật Đà biến thành thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhưng ở trước mặt Võ thánh không dám múa rìu qua mắt thợ, trước mặt đầu bếp chơi đùa thái đao. Bởi vậy chỉ có thể lấy tướng mạo hiện thời, cái bộ dáng không già không cao chỉ như hài đồng sáu tuổi xuất hiện.




Cái dạng này, dễ dàng khiến cho người ngoài khinh thị, thế nhưng khi hắn thi triển ra thực lực võ học mãnh mẽ cũng rất dễ làm người ta khuất phục, cho người khác không có cảm giác nào để suy đoán càng không dám phản kháng.



Bạch Thương Hoang đối với cánh làm của Vương Phật Nhi hết sức hài lòng, nhắn nhủ đơn giản vài câu, liền thét lệnh đuổi đảo chủ bốn mươi bảy đảo trở về đảo của mình, không cần túc trực ở Long Ngao đảo đợi lệnh.



Mà còn lại mười hai người. Chính là những thành viên nòng cốt Võ thánh, hắn giới thiệu lần lượt cho Vương Phật Nhi, ngay sau đó một âm thanh lãnh khốc trên không truyền đến:



- Bạch Thương Hoang, ngươi quên cái ước hẹn ba ngày rồi hả!



Vương Phật Nhi bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, không ngờ là Hoàng thúc Hình Xích Đế đã tới.



Bạch Thương Hoang cười tràn ngập tự tin, ra lệnh cho tổng quản:



- Để Long Ngao dừng lại ở chỗ này, sau này tất cả đều nghe theo sai khiến của Vương Phật Nhi. Vương Phật Nhi, khi hai lão nhân chúng ta độ kiếp, ngươi đứng xa nhìn là được rồi không cần tiếp cận quá gần.



Vương Phật Nhi không biết vì sao Bạch Thương Hoang phân phó như vậy, nhưng cũng không dám không tuân theo, nên gật đầu đáp ứng.



Bạch Thương Hoang hóa thân thành một đạo lục quang, ra khỏi Võ Thánh cung, cũng không trả lời Hình Xích Đế mà lập tức hướng phía đông biển khơi bay đi. Hình Xích Đế hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức đuổi theo. Ở trên biển tốc độ Long Ngao mặc dù nhanh, nhưng cũng tuyệt đối không đuổi kịp tốc độ phi hành của hai tuyệt thế cao thủ, còn tứ đại tổng quản, bát đại thống soái, càng không có cái tu vi kia.



Vương Phật Nhi hóa thân thành Ly Loan bay lên trời đuổi theo hai người, tuy nhiên chỉ một lát phía sau truyền lại tiếng đại khí chấn động, mười hai thủ hạ Võ thánh vậy mà cưỡi một loại động vật biển hình dáng cổ quái có cánh đuổi theo.



Động vật biển này giống rồng mà không phải rồng, cánh mỏng ngũ sắc, khí độ cao quý giống như thú trung hoàng giả. Tốc độ cực nhanh, không thua gì Long Thứu. Vương Phật Nhi nhìn lại nhưng không nhận biết là gì, bởi vì bản ghi chép thu thập rất nhiều nhưng cũng không có loại động vật biển này.



Bốn mươi bảy đảo giầu có trù phú, thậm chí tọa kỵ cũng kỳ lạ, Đại Lạn Đà tự của ta thật sự là vùng khỉ ho cò gáy, chỉ vài đầu Long Thứu cùng Phi Vân Đà, quả nhiên không sánh kịp.



Bạch Thương Hoang phía trước, Hình Xích Đế đuổi theo phía sau, tốc đã cực nhanh, nhưng cao thủ ngự khí phi hành như thế nào cũng kém hơn một chút so với thú phi hành. Bởi vậy cao thủ bốn mươi bảy đảo cũng đã đuổi tới. Vương Phật Nhi ở nơi xa nhìn lại tựa hồ Bạch Thương Hoang hơi dừng lại một khắc, sau đó cuộn lên một cơn sóng trên mặt nước biển, đem bao phủ Hình Xích Đế vào trong đó, tiếp đó mặt biển vốn đang yên lặng lập tức trở nên sóng gió ngập trời, làm cho người khác không biết chiến đấu ra cái dạng gì.



Vương Phật Nhi vỗ hai cánh bay lên trời cao, mà lúc này trong thiên địa cũng không có dị biến gì cùng với hắn vượt qua thiên kiếp hoàn toàn bất đồng.



Vương Phật Nhi đã từng nghe Bạch Thương Hoang nói qua một lần: “Lần đầu tiên gọi là tiểu thiên kiếp, hầu như mọi người gặp qua đều là hắc hỏa kiếp vân. Mà thiên kiếp lần thứ hai, thì mỗi người lại khác nhau, nhưng vô luận thế nào đều có rất nhiều thiên lôi bạo phát, bởi vậy cao thủ vượt qua thiên kiếp lần thứ hai cũng được gọi là lôi kiếp cao thủ. Thiên kiếp lần thứ ba và lần thứ hai không giống nhau, cũng không phải là uy lực phát ra từ bên ngoài, mà là phát ra từ nội tâm, sinh ra rất nhiều hình tượng huyễn ảo, thất tình lục dục bất đồng, có chín ngày từ từ chia ra là nguyên ma kiếp, tâm ma kiếp, thiên ma kiếp. Bởi vậy thiên kiếp lần thứ ba cũng gọi là ma kiếp. Đến thiên kiếp lần thứ tư thì trung thổ chưa từng có người vượt qua, ai cũng không biết phát ra cái hình thức gì.”



Hắn nhìn thấy trên mặt biển sóng dữ cuồn cuộn, trong lòng nổi lên lo lắng, tuy rằng Bạch Thương Hoang cùng hắn chỉ có duyên phận mấy ngày, nhưng làm cho Vương Phật Nhi cảm giác được thân thiết giống như với sư phụ Cưu Ma La Cấp Đa, hắn thật sự không muốn vị Bạch Nguyệt Võ thánh gặp bất trắc.



Hai đại tuyệt thế cao thủ khuấy động nước biển, trên mặt biển phạm vi hơn năm nghìn dặm giống như một cái nồi lớn, vụ khí nhiều vô cùng cao lên tới trăm thước, càng làm người khác không nhìn ra tình cảnh như thế nào.



Lúc này một gã tổng quản băng Hỏa Huyễn Quang thành tên là Yến Bạch Hồng, lặng lẽ đến gần Vương Phật Nhi, thấp giọng nói:




- Chủ công, trên mặt biển có biểu phong xuất hiện, chúng ta không có cách nào kháng cự thiên địa chi uy này.



Vương Phật Nhi tuy rằng không hiểu sự tình trên biển. Nhưng lại có kiến thức đến từ thế kỷ hai mươi mốt, hắn hướng tầm mắt ra xa, quả nhiên phát hiện ra một đạo hắc tuyến, có tốc độ cực nhanh vọt tới.



Tứ đại tổng quản Băng Hỏa Huyễn Quang thành, Yến Bạch Hồng, Hồng Tử Điện, Hỏa Càn Khôn, La La Yên, từ trước đến nay đều thừa nhận Yến bạch Hồng đứng đầu. Hắn đối với Vương Phật Nhi cũng có chút suy nghĩ không biết nên sống chung như thế nào cùng vị tân chủ công này.



Vốn đưa mắt nhìn phía dưới mặt biển chiến đấu vẫn đang say sưa, lắc đầu giận dữ nói:



- Vậy các ngươi quay về Long Ngao đảo, đưa hạm đội tránh bão, ta phải ở đây xem kết quả.



Yến Bạch Hồng rất muốn khuyên nhủ Vương Phật Nhi, uy lực biểu phong trên biển không thể coi thường, cho dù cao thủ thiên kiếp, cũng không cách nào kháng cự được thiên địa chi uy đến bực này. Thế nhưng khi hắn thấy Vương Phật Nhi đột nhiên hét lớn một tiếng, từ Ly Loan thành U Hoàng biến, giống như một đầu thần thú hải xà (rắn biển). Nhất thời liền im lặng không nói nữa. Truyện "Đại Viên Vương "



Vương Phật Nhi triển lộ thần thông, cũng đủ chống chọi với biểu phong. Thần điểu Ly Loan tuy rằng lợi hại nhưng dù sao vẫn là thiên cầm, nên không thể chính diện chịu đựng cuồng phong bạo vũ, mà U Hoàng trong gió bão lại quá lợi hại, có thể lặn xuống mặt biển nên không bị ảnh hưởng gì.



Một ít đạo hắc tuyến, tốc độ nhìn như chậm rãi nhưng kỳ thật còn nhanh hơn kỵ thú cấp linh tuấn. Vừa mới trải qua hai ba canh giờ, trên mặt biển ác phong đã gào thét giận dữ, giơ tay trước mặt không thấy được năm ngón, mây đen đầy trời, sóng lớn vô cùng, khiến Vương Phật Nhi sau một hồi nỗ lực thập phần thất vọng khi phát hiện ra, mình đã mất đi tung tích Bạch Thương Hoang cùng Hình Xích Đế.



Bão gió đến thật không đúng lúc, cảnh tượng mà hai đại cao thủ lần thứ tư độ kiếp chỉ sợ vạn năm cũng sẽ không có lần nữa, có cơ hội tốt như vậy mà lại bị thiên tượng phá rối.



Vương Phật Nhi lặn xuống đáy biển, tìm kiếm mấy canh giờ, luôn luôn xông qua đạo biểu phong tới phía sau cũng không có phát hiện ra. Nhưng thật ra ở trong mưa gió, một đạo lốc xoáy nối liền trời với biển, khiến cho hắn chú ý.



Truyện "Đại Viên Vương "



Có thần thú xuất hiện hơn nữa còn rất to lớn, so với Long Ngao còn lớn hơn nhiều!



Phát hiện này làm trong lòng Vương Phật Nhi cũng thấy vui vẻ, nhưng hắn cũng biết thái cổ thần thú càng lớn càng không thể trêu chọc. Hắn cũng chỉ muốn xem đó là loại gì, đại khai nhãn giới mà thôi.



Khi hắn lần thứ hai lặn xuống đáy biển, bơi tới gần thần thú kia, một cái đuôi cường ngạnh chẳng biết xuất hiện từ lúc nào đã ở ngay gần hắn, hung hăng hướng lưng U Hoàng biến hóa của Vương Phật Nhi nện xuống.



Cái đuôi lớn còn chưa đánh tới, áp lực nước tựa vạn quân đã làm Vương Phật Nhi chìm xuống. Phải biết rằng biến hóa U Hoàng của hắn, đã hết sức vĩ đại dài khoảng trăm mét, thế mà không thể sánh bằng nửa cái đuôi to lớn của thần thú này. Làm cho Vương Phật Nhi có chút kinh hãi. Truyện "Đại Viên Vương "



“Chống lại đầu thần thú như này cũng không khác gì đối mặt với Hình Xích Đế. Ta tránh né cho xong chuyện.”



Vương Phật Nhi không dám so đấu với tồn tại khủng bố này, thân mình trầm xuống, thân thể rút nhỏ lại hơn trăm lần, cái đuôi khổng lồ kia liền vỗ vào khoảng trống.



Tuy di chuyển không bị cái đuôi kia quật trúng, nhưng áp lực nước cũng làm cho Vương Phật Nhi tuyệt đối không dễ chịu. Trong lòng hắn âm thầm sỉ vả: “Nếu không dính phải bạo phong, ta nhất định đấu một trận với ngươi con đại nê thu này (cá trạch). Lão tử hóa thân thành Ly Loan ở trên không ném khối băng xuống, ta xem ngươi có biện pháp gì?




Vương Phật Nhi định ra chiến lược tự nhiên là vô cùng hiệu quả, đáng tiếc trong biểu phong hắn không thể thi triển Ly Loan biến, kế hoạch cũng chỉ thực hiện trong suy nghĩ mà thôi.



Tuy nhiên trải qua lần tiếp cận này, Vương Phật Nhi đã thấy rõ bộ dạng đầu thần thú này, thân hình to dài, trên người có vẩy giống như lân giáp, không ngờ lại là chủng loại thần thú nhiều nhất ở Trung thổ Thần Châu, thái cổ Thương Long.



Cho dù Song Đầu Yêu Long, Đông Phương Thanh Long, hay thái cổ Thương Long, vào thế kỷ thái cổ thần thú thuộc họ nhà Long chiếm một nửa ở Trung thổ Thần Châu. Hơn nữa đa số Long thú đều thích sinh hoạt tại hải ngoại, bởi vậy thái cổ còn lại cho đến bây giờ nhiều nhất đúng là Long tộc.



Bạch Thương Hoang tung hoành hải ngoại, nắm giữ bốn mươi bảy đảo, công lực có một không hai trong thiên hạ, lại không cách nào thu phục được cái Đông Ngao tộc nho nhỏ, cũng bởi vì trong toàn bộ Trung thổ Thần Châu chủng tộc Đông Ngao duy nhất được thần thú thủy tổ còn sống phù hộ.



“Đầu thái cổ Thương Long này, vì cái gì lại chạy tới đây? Chẳng lẽ nó cũng biết Bạch Thương Hoang tiền bối muốn độ thiên kiếp?”



Thấy đầu thần thú này tâm tư Vương Phật Nhi suy nghĩ trăm điều nhưng cũng không thể nào hiểu nổi. Biểu phong tuy rằng lợi hại vô cùng, tự nhiên không có cách nào làm giống như Thương Long thần tộc của biển khơi. Tuy nhiên cho dù thái cổ Thương Long cũng không nguyện ý trốn ở trong bão táp mới phải.



Vương Phật Nhi lần thứ hai vọt ra sau bão táp, sau đó khôi phục chân thân, chân lướt trên mặt biển, nhìn từng làn nộ phong ác lãng (gió giật sóng gầm) tiến về phía trước, thủy triều nhấp nhô, cuối cùng cảm giác không biết mình đoán sai cái gì.



“Mặc kệ hắn, ta trước hết giảm bớt một chút uy lực biểu phong rồi nói sau.”



Vương Phật Nhi không có loại bản lĩnh thông thiên triệt địa có thể điều khiển được thiên địa chi uy. Nhưng muốn làm yếu bớt uy lực biểu phong cũng không phải không có phương pháp. Hắn gầm lên giận dữ, hóa thân thành thái cổ Ma Viên, một đôi cự trảo hung hăng đánh xuống mặt biển, lập tức một đạo hàn khí tràn rộng ra, phạm vi hơn trăm dặm trên mặt biển liền đông kết thành núi băng.



Vương Phật Nhi cũng không biết mình vì sao phải làm như vậy, nhưng không làm như vạy hắn liền có cảm giác mình bỏ lỡ một cái gì đó. Bởi vậy hắn vận khởi Thập Phương Đống Ma Đạo, sau làn bão táp đóng băng mặt biển, mỗi khi trên biển kết một tầng băng, vì biểu phong có thể mang theo nước biển nên bị ít đi một phần.



Tuy rằng làm như vậy cũng như muối bỏ biển, nhưng Vương Phật Nhi tuyệt đối không hoài nghi tác dụng của nó.



Vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt Vương Phật Nhi khi hắn nhìn thấy đầu thái cổ Thương Long nổi lên trên mặt biển, thân hình đầu thái cổ Thương Long này so với tưởng tượng của hắn còn lớn hơn, tuy chỉ lộ lên trên mặt nước biển nửa thân hình, cũng đã cao đến tầng mây. Vương Phật Nhi không chút nghi ngờ, nếu đầu thái cổ thần thú này mà nổi giận, đuôi mà quét ngang một cái, cũng đủ để đem Linh Cữu Sơn mạch cùng Đại Lôi Âm tự thành một cái khe thật lớn.



Lặng lẽ tính toán tốc độ cùng phương hướng biểu phong, Vương Phật Nhi hoảng sợ phát hiện, nếu tứ đại tổng quản sau khi trở về dẫn Long Ngao cùng hạm đội chuyển hướng, hơn sáu phần sẽ bị bão táp này đuổi theo.



Đông Ngao tộc không có khả năng biết Bạch Thương Hoang tiền bối sắp sửa độ kiếp, liền kêu thủy tổ của mình đi hủy hạm đội của bốn mươi bảy đảo chứ? Cái này cũng thật sự làm ta lo lắng! Ta làm sao có thể đối kháng loại thần thú tồn tại từ khi khai thiên lập địa này chứ?



Nghĩ tới khả năng này có thể xẩy ra, sắc mặt Vương Phật Nhi đại biến.