Chỉ là không đợi được đến ngày hoàng hậu khởi hành đến Linh Hoa tự, rắc rối lại bất ngờ ập tới, hại Cố Tịch Hy không cách nào chống đỡ nổi. Tường xanh ngói đỏ quá cao, thân phận cao quý cũng không đỡ nổi nàng trước cơn thịnh nộ của Hoàng Phủ Minh Phong.
Khi tiết Bạch Lộ gần kết thúc, Cố Tịch Hy gần như đã chuẩn bị xong hành lý đến Linh Hoa tự cùng hoàng hậu. Với nàng hiện tại, đi đâu cũng được, như thế nào cũng được, có thể vượt qua chướng ngại mang tên Hoàng Phủ Bắc Trì chính là chuyện tốt. Chỉ là, tránh được một thời gian, lại không tránh được cả đời.
Hoàng Phủ Minh Phong đối với chuyện thái tử phi của mình cùng hoàng hậu đến Linh Hoa tự, đi một lần liền sẽ ròng rã suốt 3 tháng trời hoàn toàn không có ý kiến. Thậm chí, khi Phương Giao thay hoàng hậu chuyển lời, hắn vẫn rất bình thản xem tấu chương, nhẹ giọng phất tay:
“Tùy ý mẫu hậu vậy.”
Cố Tịch Hy nghe nhắc đến chuyện này, bất chợt cảm thấy cõi lòng dâng lên một nỗi chua xót không tên. Hắn trở về hoàng cung, hắn liền không phải là hắn nữa…
Không đúng, hắn vẫn là hắn, là đương kim thái tử cao cao tại thượng, cũng là Hoàng Phủ Minh Phong đã cùng nàng bước qua sống chết. Nàng nghĩ, có lẽ hắn vẫn không quên lời mình đã nói, hắn không nhắc đến y, nhưng không đồng nghĩa hắn không còn đặt chuyện đó ở trong lòng.
Đột nhiên, Cố Tịch Hy rất muốn cười, cười chính mình ảo tưởng xa xăm.
Nhưng rốt cục, Hoàng Phủ Minh Phong đồng ý hay không không quan trọng, vấn đề chính là nàng không thể đi. Cái thai trong bụng của Bảo Quân Hoa gặp chuyện…
Ngày đó, nàng đang tùy ý lật một quyển sách trong Trữ Nguyệt điện, đầu óc vẩn vơ suy nghĩ đến quãng thời gian sống tại chùa Linh Hoa, lại liên tưởng đến thái độ của Hoàng Phủ Bắc Trì khi y biết tin Trường Ý Đan đã thành thái tử của hoàng đệ mình.
Đột nhiên, Tiểu Bội Tử hớt ha hớt hải từ ngoài chạy vào, trên trán nhễ nhại mồ hôi, giọng nói mơ hồ còn đang run rẩy:
“Nương nương, Bảo lương đệ có chuyện rồi?”
Cố Tịch Hy lập tức nhíu mày:
“Cái thai?”
Tiểu Bội Tử nói không ra hơi, chỉ có thể gật đầu. Mà cái gật đầu này vẫn có thể khiến nàng thót tim, cả người lập tức đứng bật dậy, tâm lý không thể đè nén mà bật lên thành tiếng:
“Sao có thể?”
Cái thai đó của nàng ta tính ra đã gần tám tháng rồi, còn có thể gặp chuyện gì nữa kia chứ?
Tiểu Bội Tử nói:
“Hồi nương nương, sáng nay, Bảo lương đệ đột nhiên xuất huyết, còn có dấu hiệu đau bụng, sau đó thì ngất xỉu…”
Cố Tịch Hy trở nên vô cùng khẩn trương:
“Hiện tại thái y đang xem xét. Nương nương, còn một chuyện nữa…”
Chương Hằng hầu hạ bên cạnh Cố Tịch Hy, nghe đến đây cũng không chịu được nữa, liền cất giọng giục:
“Ngươi nói rõ ràng, đang hoàng ra xem nào!”
Thái giám trước mặt liền run lẩy bẩy:
“Hồi nương nương, thái y nói, thai của Bảo lương đệ gặp vấn đề là do xạ hương.”
Cố Tịch Hy hoàn toàn thất kinh, nàng cắn chặt môi mình, không để ý, khi nhìn lại thì trông thấy hai tay của chính nàng cũng đang run lên. Khoan nói tới chuyện Bảo Quân Hoa có bị làm sao không, chỉ riêng chuyện để thứ dơ bẩn như xạ hương xuất hiện, nàng đã khó tránh khỏi tai kiếp.
Hơn nữa, trước kia không sao, sau khi nàng về lại có chuyện, Đông cung chỉ có thái tử phi và Bảo lương đệ, căm thù nhi tử, tranh giành sủng hạnh… những lời đàm tiếu và hồ nghi này, nàng có dùng nước hoàng hà mà tẩy cũng không tẩy hết nổi.
Cố Tịch Hy đưa mắt nhìn Chương Hằng, lại kinh hoàng phát hiện tia hoang mang trong đáy mắt vốn luôn tĩnh lặng như nước kia, Rõ ràng bà không lường trước được chuyện này, vậy đồng nghĩa hoàng hậu cũng không hề lường trước được.
Chương Hằng trấn an nàng:
“Nương nương hãy bình tĩnh, trước mắt chúng ta sang Túc Dữ điện xem tình hình thế nào đã.”
Bản thân Chương Hằng cũng không hiểu được nguyên cớ chuyện này, suốt thời gian thái tử phi cùng thái tử đi Lũng Nham, mọi sự săn sóc đối với Bảo Quân Hoa đều do hoàng hậu đảm trách, không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì. Vậy tại sao ngay thời điểm thai tự đã hoàn toàn ổn định, thái tử phi trở về liền xảy ra chuyện.
Bà nhìn Cố Tịch Hy, biết rõ nàng không động tay. Không phải nàng không bản lĩnh đó, mà căn bản là nàng sẽ không làm.
Trừ phi… Tại sao lại chọn đúng thời điểm người người đang đàm tiếu thái tử và thái tử phi xảy ra mâu thuẫn, lại còn ngay trước lúc Hoàng Phủ Bắc Trì hồi kinh?
Những gì Chương Hằng nghĩ tới, Cố Tịch Hy cũng đang nghĩ tới. Và thứ suy nghĩ này khiến nàng hoang mang tột mực, tới mức chiếc khăn lụa trong tay đã bị nàng vô thức vò đến nhăn nhúm không ra hình thù.
Túc Dữ điện lúc này đang loạn đến gà bay chó chạy. Hình như tất cả thái y của Thái y viện đều đã bị gọi tới đây. Đứa con đầu tiên của trữ quân, thân phận cao quý đến nhường nào, nếu bọn họ làm việc không tới nơi tới chốn, chỉ lo ngay cả đầu cũng khó nằm yên trên cổ.
Cố Tịch Hy muốn tiến thẳng đến phòng của Bảo quân hoa, hỏi xem tình hình nàng ta thế nào, coi đúng chức trách và khí độ của một nguyên cơ. Nhưng khi vừa dợm bước, nàng lại nhíu mày khi trông tháy Lý công công đang đứng hầu bên ngoài chính điện.
Ánh mắt ông ta nhìn nàng rất kỳ lạ, vừa hoang mang, vừa có chút khẩn trương và lo lắng.
Nàng chầm chậm đưa mắt nhìn vào trong, lồng ngực càng lúc càng thu lại, quả tim bên trong tưởng như sắp bổ nhào ra ngoài.
Thế này không bình thường…
Cố Tịch Hy lập tức quay đầu nhìn Trữ Nhi, ra hiệu với nàng ta. Trữ Nhi cũng ngay lập tức hiểu ý, gật đầu, vâng khẽ một tiếng rồi lập tức quay lưng chạy đi. Lý công công nhìn thấy cảnh này, cũng không có biểu hiện gì ngăn cản, chỉ hắng giọng rồi dõng dạc hô lên:
“Thái tử phi đến.”
Chương Hằng ở ngay phía sau lưng nàng:
“Nương nương, vào đó đi thôi.”
Hoàng Phủ Minh Phong đang đứng xoay lưng lại với nàng, hắn mặc một bộ trường y màu đen tuyền, những họa tiết hình rồng thêu bằng chỉ bạc ở phần đuôi áo trông cực kỳ bắt mắt. Cẩn thận nghĩ lại, sau khi trở về từ Lũng Nham, nàng liền không gặp hắn nữa, tính ra cũng đã hơn hai tháng.
Cố Tịch Hy gắng trấn tĩnh mình, hành lễ:
“Thần thiếp tham kiến điện hạ.”
Khoảnh khắc hắn xoay người, nàng thừa nhận mình đã vô cùng run sợ. Ánh mắt đó, giống hệt như cảnh tượng nàng đã gặp vô số lần trong mơ, khi hắn đứng trên đài cao vạn trượng, lạnh lùng nhìn nàng bị vạn tiễn xuyên tâm.
Cố Tịch Hy chưa bao giờ có cảm giác nàng và hắn cách nhau xa tới thế này.
Hoàng Phủ Minh Phong chậm rãi cất giọng, mang theo sát khí ngút trời:
“Còn nhớ bổn thái tử từng nói gì với nàng không? Nếu ai làm tổn hại tới huyết mạch hoàng gia, ắt sẽ có cái chết chờ sẵn, bất kể thân phận.”