Cố Tịch Hy có cảm giác, bầu trời phía trên đầu mình đang quần thành vũ bão. Nàng nhìn ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Minh Phong, môi không tự chủ mà mím thật chặt.
Ở đây không có nhiều người, ngoài trừ hắn và nàng, chỉ có Chương Hằng, hai cung nữ hầu hạ Bảo Quân Hoa đang quỳ rạp ở một bên, ở chỗ huyễn tháp phía sau bức rèm châu còn lưu lại mấy vệt máu đo đỏ, có lẽ nàng ta đã ngã ở đây.
“Điện hạ nói chí phải, ai muốn mưu hại cốt nhục hoàng thất, giết không tha!”
Hoàng Phủ Minh Phong cười nhạt, hắn đưa tay giữ cằm nàng, cảm thấy nếu bậc nguyên cơ nên có khí độ như thế nào, hẳn sẽ thế này. Rất cao quý, rất thanh cao, cũng rất dốc lòng dốc sức vì dòng họ đế vương.
Đột nhiên, cung nữ Cát Tường đang quỳ gối ở đó bỗng hét lên:
“Thái tử phi nương nương, là người hãm hại chủ tử của nô tỳ, túi phúc đó là người ban tặng cho chủ tử!”
Cố Tịch Hy lập tức phóng ánh mắt sắc hơn dao về phía nàng ta. Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì, Chương Hằng đã tiến lên, một cái bạt tai ngay lập tức giáng xuống má Cát Tường, hại nàng ta ngã vật ra đất:
“Hạ nhân dám xằng ngôn, xúc phạm thái tử phi!”
Khi Cát Tường ngẩng đầu dậy lần nữa, khóe môi nàng ta đã ướt máu.
Ánh mắt Cố Tịch Hy vẫn dán chặt trên người nàng ta không buông, không hề quay lại nhìn Hoàng Phủ Minh Phong. Hay nói đúng hơn, nàng không dám quay lại nhìn hắn. Sớm đã nhận ra bản thân mình sẽ gặp họa khi Bảo Quân Hoa xảy ra chuyện, nhưng nàng quả thật không ngờ được chính là loại họa như thế này.
Túi phúc…? Cung nữ này đang loạn ngôn những gì?
Cái tát của Chương Hằng không chỉ không làm nàng ta im miệng, mà ngược lại càng giống như phát cuồng hơn, không phân vai vế lớn nhỏ, trực tiếp gào lên trước mặt Cố Tịch Hy:
“Nô tỳ không xằng ngôn, thái tử phi nương nương, uổng người là kim chi ngọc diệp cao quý, không ngờ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy để hãm hại lương đệ, hãm hại tiểu vương còn chưa chào đời!”
Cố Tịch Hy thật sự muốn tận tay tát nàng ta thêm một cái nữa. Nhưng vì nàng là nguyên cơ, vì vậy nàng cần phải cho tất cả người ở đây thấy được thế nào là phong thái của một kim chi ngọc diệp cao quý đứng trên vạn người.
Ánh mắt Cố Tịch Hy hướng về Cát Tường lập tức đanh lại, sắc bén, khí thế bức người, khiến nàng ta chợt không rét mà run:
“Ngươi liên tục sỉ nhục, bôi nhọ ta, đó là tội chết. Người nói rõ ràng xem, ta hãm hại chủ tử của ngươi như thế nào, nói không được, bản cung có thể khiến người vĩnh viễn không bao giờ có thể nói…”
Hoàng Phủ Minh Phong đưa mắt quan sát Cố Tịch Hy, thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của nàng, đột nhiên không khỏi liên tưởng đến cái đêm mà bọn họ bị hành thích. Nàng cầm kiếm Tàn Hồng, một chiêu thức đoạt mạng vô cùng dứt khoát, một chút lưu tình cũng không. Nàng như vậy không giống nguyên cơ chút nào, nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác, như thế mới thật sự là nàng.
Không thể gọi là tàn độc, chỉ là không cam chịu mình đau khổ bởi bất kỳ ai.
Cát Tường nói, xạ hương được tìm thấy trong túi phúc thêu bằng gấm đỏ Cao Ly quý giá, đó là món quà do đích thân thái tử phi ban tặng cho Bảo Quân Hoa. Nàng ta còn nói, gấm đỏ Cao Ly không phải ai cũng có, chủ tử của nàng ta chỉ là một lương đệ, vốn là con gái của một chức quan không lớn, không thể có đủ vinh hạnh để tự mình có thứ quý giá này.
Từng câu từng chữ, đều muốn nhắm vào người có thân phận và địa vị cao quý như thái tử phi. Trường gia hiển hách như vậy, có thứ kỳ trân dị bảo nào trong thiên hạ muốn mà không thể sở hữu.
“Xin điện hạ làm chủ cho chủ tử nô tỳ! Tin chắc rằng trong điện của thái tử phi nương nương vẫn còn vải Cao Ly đỏ tương tự như cái mà lương đệ vẫn dùng!”
Hóa ra lần đó, Bảo Quân Hoa mang túi phúc đến cho nàng, không phải là ngẫu nhiên. Nàng từng nói nàng ta không đơn giản, lại không nghĩ tới lại có thể chuẩn bị lâu như vậy, hơn nữa còn là mang hài tử của mình ra chơi một ván.
Thanh âm của Hoàng Phủ Minh Phong đột ngột vang lên, hắn gọi Lý công công:
“Tiểu Lý Tử, ngươi đến Trữ Nguyệt điện một chuyến.”
Cố Tịch Hy sững sờ quay người, đối diện với lời buộc tội tanh máu kia của Cát Tường, nàng một chút run sợ cũng không có. Nhưng trước một lời này của hắn, cả người nàng lại hoàn toàn lặng đi.
Hoàng Phủ Minh Phong cũng đang nhìn nàng, hắn thấy sự phẫn uất lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp đó, khẽ hừ một tiếng, hắn lạnh giọng:
“Còn không đi, muốn bổn thái tử lặp lại?”
Lý công công vâng dạ vội gọi theo vài người chuẩn bị khởi hành, nhưng Cố Tịch Hy đã lên tiếng ngăn lại:
“Không cần tìm, nó ở dưới đáy hộp gỗ trắc, ngăn thứ ba trong tủ trang sức của ta.” Túi phúc mà Bảo Quân Hoa tặng, nàng hoàn toàn không có hứng thú, từ trước tới nay vẫn luôn ném vào một góc không ngó ngàng. Nhưng, nàng vẫn nhớ rất rõ.”
Nhưng như thế thì sao, nàng có túi phúc, lý nào đồng nghĩa rằng nàng chính là người hạ thủ…? Tại sao Hoàng Phủ Minh Phong lại dùng ánh mắt đó mà nhìn nàng?
Hắn bước xuống bậc tam cấp, một lần nữa đưa tay giữ chặt cằm Cố Tịch Hy, cất lời:
“Là nàng ra tay?”
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Điện hạ cho là như vậy ư?”
Cố Tịch Hy đột nhiên rất muốn cười, nàng tránh khỏi bàn tay của Hoàng Phủ Minh Phong, hướng mắt về phía cung nữ Cát Tường đang quỳ rạp dưới đất với vẻ mặt đắc thắng:
“Nếu thiếp nói, túi phúc đó của thiếp là do Bảo lương đệ tặng thì sao? Nếu thiếp cũng mang cung nhân trên dưới Trữ Nguyệt điện ra làm bằng chứng, nói rằng bọn họ đều chứng kiến nàng ta mang túi phúc đến chỗ thiếp, một hai cung kính dâng lên, thì sao?”
Điện hạ, chàng có cho rằng là đám người Bảo Quân Hoa rắp tâm hãm hại thiếp hay không?