Buồi chiều Hạ Bối sau khi tắm rửa xong lại chạy qua nhà Mộ Triết để thăm anh.
Mộ Triết vẫn còn nằm ngủ ở trong phòng, Hạ Bối tháo miếng dán hạ sốt ra.
Tuy vẫn còn hơi nóng nhưng ít ra nhiệt độ cũng đã giảm đi nhiều rồi.
Mộ Triết cảm nhận được bên cạnh có người, anh mở mắt ra nhìn.
Khuôn miệng cong lên nhìn Hạ Bối: “Em đến rồi sao?”
Hạ Bối gật đầu: “Trong người đã khỏe hơn chưa?”
“Nhờ có Hạ Bối mà anh đã ổn hơn nhiều rồi.”
“…” Hạ Bối ngồi xuống giường, buồn bã nhìn anh: “Sau này đừng có uống rượu bia nữa.
Nếu như lúc sáng cô lao công không gặng hỏi em thì em cũng không biết được tình trạng của anh nghiêm trọng như này…”
Mộ Triết xoa đầu Hạ Bối, giọng nói dịu dàng: “Anh cũng nghĩ không ra vì sao bản thân mình lại thành ra nông nổi này.
Rõ ràng anh thừa sức hiểu rõ uống nhiều rượu bia là không tốt những vẫn cố chấp uống vào.” Anh khẽ cười: “Cơ mà cũng phải cảm ơn khi ấy vì đã uống rượu.
Nếu anh không uống ra nông nổi này thì Hạ Bối sẽ không bao giờ chịu nói chuyện với anh.”
“Anh bị điên sao?” Hạ Bối xúc động không ngăn nổi được nước mắt: “Em thật sự rất sợ… Mùi rượu lẫn mùi thuốc lá nồng đến nổi làm em nôn khan.
Nhìn thấy anh bất động một chỗ, tim em như muốn ngừng đập… Thấy anh nôn ra máu… lòng em thật sự rất đau, đau đến nổi không thể cảm nhận được gì nữa… Làm ơn, làm ơn sau này đừng như vậy nữa…”
Mộ Triết ôm Hạ Bối vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô: “Anh xin lỗi Hạ Bối.
Sau này anh không như vậy nữa.”
“…” Hạ Bối không thèm đáp lời anh.
Cô nức nở khóc lớn, cô trách anh một nhưng lại trách bản thân mình đến mười.
Nếu như cô không ngoan cố thì anh sẽ không như vậy…
“Hạ Bối…”
“Dạ?”
“Anh muốn hôn.”
“…”
Lời nói liền đi đôi với hành động, Mộ Triết đặt môi mình lên môi Hạ Bối.
Anh điên cuồng liếm mút môi cô, anh nghiện, anh thật sự nghiện mùi hương trên người Hạ Bối.
Hạ Bối có một mùi hương rất ngọt dịu, mùi hương này rất vừa mũi anh.
Hạ Bối bị anh hôn lấy hôn để cũng chỉ đành thuận theo nhịp điệu của anh.
Mộ Triết thật sự hôn rất giỏi, Hạ Bối dù đã trải ra nhiều lần hôn rồi nhưng cô vẫn chưa thể nào đuổi kịp anh được.
“Sao nhiều lần hôn như vậy mà em vẫn không có chút tiến bộ vậy?”
“…” Hạ Bối giận quá hoá thẹn: “Anh hẳn là hôn nhiều cô lắm…”
“Không phải lúc trước anh đã nói rồi sao? Hạ Bối là người đầu tiên của anh.” Mộ Triết vội ngắt lời: “Anh sống gần 30 năm nhưng em chính là người đầu tiên mà anh yêu.”
Đầu óc Hạ Bối rối bời.
Là thật sao? Cô là mối tình đầu của anh?
“Hạ Bối lại không tin anh sao?”
“…” Hạ Bối bất ngờ trước câu hỏi đó của anh.
Anh ấy sao lại nói như vậy?
“Hạ Bối, trả lời anh!” Mộ Triết khẩn trương: “Có phải là bây giờ anh nói cái gì em cũng không tin không?”
Trong lòng Mộ Triết có chút khó chịu, hệt như bị ai đó cầm dao nhọn đâm thẳng vào con tim.
Từ khi nào mà lòng tin Hạ Bối dành cho anh lại ít ỏi như vậy?
“Em… Em tin anh mà…” Hạ Bối cuối đầu, giọng nói nhỏ dần: “Sau này anh nói gì em cũng sẽ tin nên anh đừng có uống rượu nữa.”
Mộ Triết trầm ngâm, câu trả lời của Hạ Bối càng khiến lòng anh đau nhói hơn.
“Hạ Bối, em sẽ không ghét anh chứ?”
“Sao em phải ghét anh?”
“Vì anh là người xấu.
Anh sợ Hạ Bối biết được sẽ đâm ra ghét anh.”
Hạ Bối im lặng nhìn anh, cô nhớ đến lời của chị gái kia: “Mộ Triết, tình yêu không tồn tại bí mật.
Nếu anh thật sự yêu em thì làm ơn đừng giấu diếm bí mật gì.
Em thật sự không chịu đựng được việc yêu anh mà một chút về anh, em cũng không biết.”
“…” Mộ Triết cầm lấy bàn tay Hạ Bối, nhẹ nhà mân mê tay cô: “Ba anh từng ngồi tù vì tội giết người.
Liễu Giai là con gái của nạn nhân.”
“…” Chuyện này Hạ Bối từng nghe Hạ Sáng Dương nói qua.
Chuyện khó nói của anh là chuyện này sao?
“Hạ Bối có ghét anh không?”
“Không phải ba anh cũng được phán án oan rồi sao?”
“…” Mộ Triết bất ngờ trước câu hỏi của Hạ Bối.
Em ấy biết rồi sao?
Hạ Bối nhìn ra được vẻ mặt này của anh, cô cười trừ: “Chuyện nhà anh em có nghe Hạ Sáng Dương kể sơ qua.
Nếu anh vì chuyện này mà khó nói thì không sao đâu.
Em biết từ lâu rồi.”
Trong lòng như vừa trút bỏ đi được gánh nặng.
Anh mỉm cười: “Hạ Bối muốn nghe sơ qua cuộc sống của anh khi ấy không?”
Hạ Bối gật đầu.
“Vậy thì tựa vào lòng anh đi.”
“…” Hạ Bối cạn lời nhưng cũng nghe theo lời anh nói.
Cô ngồi vào lòng Mộ Triết, đầu tựa vào lồng ngực anh.
Tại sao trái tim anh vẫn vậy, vẫn không đập rộn ràng như trái tim của cô.
“Hạ Bối thật ngoan!” Mộ Triết khẽ cười: “Hôn anh một cái đi rồi anh kể cho.”
“… Rõ ràng anh đề nghị em nghe trước mà?”
“Không hôn sao?” Anh cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hạ Bối, lời nói có phần bá đạo: “Vậy anh hôn.”
“…” Hạ Bối tức giận nhìn anh: “Nhìn không ra anh lại lưu manh như vậy.”
“Ngoài lưu manh ra anh còn rất hư hỏng.
Lâu dần Hạ Bối sẽ tự hiểu thôi.”
“Anh không chịu kể chứ gì? Vậy em đi về đây!” Hạ Bối hóa thẹn, cô vùng mình muốn rời khỏi lòng Mộ Triết nhưng sức anh mạnh quá, cô chống lại không nổi.
Mộ Triết kê cằm lên vai Hạ Bối, nhẹ nhàng hỏi nhỏ: “Hạ Sáng Dương đã kể em nghe những gì về anh rồi?”
“Anh ấy nói ba anh bị án oan nên dùng cái chết để chứng minh cho sự trong sạch của mình.
Mẹ anh thì bị tai nạn phải nhập viện.”
“Nhiều vậy sao?” Mộ Triết khẽ cười: “Vậy anh đâu còn chuyện gì để kể cho Hạ Bối nghe nữa.”
“Anh đùa em đấy à?” Hạ Bối tức giận: “Bỏ em ra, em muốn về nhà!”
Mộ Triết cười khổ: “Sao Hạ Bối càng lớn càng dễ nổi cáu với anh vậy?”
“Vì gì em phải cáu vậy? Chuyện gì của em anh cũng đều biết nhưng bản thân em một chút về anh cũng không rõ.” Hạ Bối ngừng lại: “Thật sự rất khó chịu.
Rất không công bằng chút nào…”
“…” Mộ Triết thở dài: “Vậy em hứa đi.
Hứa rằng sau khi nghe xong mọi chuyện, em sẽ không giận anh nữa.
Hứa đi.”
“…” Hạ Bối trầm ngâm vài giây rồi gật đầu đáp ứng.
Lần đầu tiên cô thấy anh ấy trẻ con đến mức đáng yêu thế này.