Mộ Triết cười trừ, anh ôm Hạ Bối hồi lâu.

Anh ít khi muốn kể chuyện nhà của mình cho người khác nghe vì anh không muốn bọn họ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại.

Nhưng Hạ Bối là người có thể sẽ cùng anh đi đến hết quãng đời này, anh không thể giấu cô ấy mãi được.
“Ngày ba Liễu Giai tự tử, ở trên sâm thượng khi ấy cũng có mặt ba của anh.

Ba anh bị cảnh sát đưa vào diện tình nghi.

Ba anh khi ấy chỉ muốn ngăn cản ông ấy tự vẫn nhưng lại không có bằng chứng sát thực.

Không hiểu từ đâu lại xuất hiện một nhân chứng giả, người đó khẳng định thấy ba anh đẩy người kia xuống dưới.

Ba anh bị bọn họ bức đến ngồi tù, nhà anh còn phải bồi thường cho nhà nạn nhân 2 tỷ.

Nhà anh khi ấy cũng thuộc loại khá giả nhưng vì lo mời luật sư biện hộ cho ba thì tiền bạc cũng đã vơi đi không kém, bồi thường cho nhà Liễu Giai thì đã không còn đồng nào dính túi chưa kể còn mang thêm nợ nần.

Nghĩ lại thì thời gian ấy cực khổ thật.

Mẹ anh vay mượn tiền từ họ hàng thì lại bị bọn họ từ chối, đến tận nhà nạn nhân cầu xin miễn án phạt thì lại bị bọn họ khinh thường còn một mực muốn ba anh chịu án phạt nặng nhất.” Mộ Triết ngừng lại, đáy lòng trào dâng sự thống khổ khi ấy.

Anh khẽ nhìn Hạ Bối, thấy cô nhóc mắt mũi sụt sùi, anh bật cười: “Hay anh dừng lại đây ha?”
Hạ Bối xị mặt: “Sao lại phải dừng?”

“Chuyện đời của anh, anh còn chưa khóc thì em khóc làm gì?”
“…” Hạ Bối nhỏ giọng: “Nghĩ không ra anh khó khăn đến như vậy.

Cơ mà anh thật sự không kể tiếp ạ?”
Mộ Triết đành lực bất tòng tâm trước bẽ mặt vừa hiếu kỳ vừa đau xót của Hạ Bối.

Anh tiếp tục kể: “Ba anh khi ấy không đành lòng nhìn mẹ con anh chịu khổ nên đã năn nỉ tổ trưởng tổ điều tra vụ án của ba anh.

Không được sự đồng ý của phía cảnh sát, ba anh đã tự tử ở trong tù để chúng minh bản thân mình vô tội.

Cái chết ba anh thật sự không vô nghĩa, sau khi ông chết, cục cảnh sát lật lại vụ án và đã chứng minh được sự trong sạch của ông.

Nhưng dù vậy cũng không thay đổi mấy về ánh nhìn khinh bỉ của mọi người.

Sau khi tốt nghiệp cấp, anh không đi học đại học mà cùng mẹ bôn ba kiếm tiền.

Mẹ anh khi ấy thật rất tội nghiệp, bà đã làm rất nhiều việc để kiếm tiền trả nợ nhưng không may bị tai nạn giao thông….”
“Khoan đã, ba anh bị ám oan thì bên nạn nhân phải hoàn tiền bồi thường chứ?” Hạ Bối thắc mắc.
“Bọn họ không đồng ý hoàn trả tiền bồi thường.

Mẹ anh cũng vì chút tình nghĩa ngày xưa nên cũng không không đòi lại.”
“…” Rộng lượng như vậy Hạ Bối thật sự rất cảm phục.

Người thiệt thòi rõ rà là mình nhưng lại không lên tiếng kêu than.

Hạ Bối ngửa đầu nhìn anh: “Vậy ra anh mới học đại học muộn ạ?”
“Ừm.

Sau khi mẹ anh nhập viện, anh quyết định thi lại để vào đại học.

Anh nhận được học bổng toàn phần của trường Tây Tước.

Vừa học vừa đi làm thêm.”
Hạ Bối à một tiếng, thật sự cô rất khâm phục nghị lực của Mộ Triết, anh ấy thật sự rất giỏi.
“Cơ mà tại sao chị gái kia lại cứ bám theo anh vậy?”
Nhắc tới Liễu Giai, anh cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán: “Anh cũng không rõ.

Lúc trước vì bị cô ta cứ bám hoài không buông nên mới chuyển đến Bạch Sa để học.

Lúc về lại Đông Bắc thì bị cô ta bám theo đòi tiền.


Anh cũng không muốn ồn ào nên thỉnh thoảng đưa vài triệu cho cô ta nhưng thật nghĩ không ra cô ta lại quá đáng tới mức bám theo đến tận đây để gây phiền toái cho em.”
Hạ Bối nhíu mày: “Còn đòi tiền của anh? Anh bị hâm sao? Sao lại dễ dàng cho tiền người ta như vậy được?”
“Lúc anh đến Bạch Sa học, Liễu Giai thỉnh thoảng có đến bệnh viện chăm sóc mẹ anh.

Anh coi như trả ơn cô ấy.

Vả lại nếu như anh không chịu đưa tiền cho cô ta thì cô ta sẽ nằm ăn vạ ở đó rồi la lớn chuyện ba anh giết chết ba cô ta.

Khi ấy anh thật sự rất mệt mỏi nên cũng không muốn làm lớn chuyện.” Mộ Triết sờ mặt Hạ Bối: “Hạ Bối lúc giận thật sự đáng sợ mà.”
“Em nên nói rằng anh ngu ngốc hay là anh thương người đây? Loại người không khác gì con đỉa hút máu người như chị ta đáng bị đưa vào đồn cảnh sát.” Như vừa nhớ ra chuyện gì, Hạ Bối vội hỏi thêm: “Mẹ anh bây giờ ra sao rồi?”
“…” Trong lòng Mộ Triết có chút nhói, anh chậm rãi từ tốn: “Bà ấy mất được mấy năm rồi.”
“… Em xin lỗi.

Em không nên chạm vào vết thương lòng của anh…” Cô thật sự không biết chuyện này, Hạ Sáng Dương chưa từng kể cho cô nghe chuyện mẹ anh qua đời.

Lòng Hạ Bối thắt lại, hẳn là anh buồn lắm.
“Không sao, bà ấy dù có còn sống thì cũng không khỏe mạnh như người thường được.

Vụ tai nạn đó làm bà bị chết não, phải sống thực vật.

Sau khi tốt nghiệp, anh quay về Đông Bắc vội cũng vì muốn gặp mẹ lần cuối.” Anh ngừng lại: “Cơ mà mẹ anh cũng không hẳn là mất, bà ấy vẫn sống nhưng có điều bà đang sống nhờ dưới nhiều thân xác khác thôi.”
Hạ Bối dùng vài giây để suy nghĩ, lúc nghĩ ra được kết quả thì đã nghe được tiếng thở dài của anh.
“Hạ Bối đoán đúng đấy.

Anh thay mẹ ký vào giấy hiến tạng.”
“…” Vậy ra khi ấy Hạ Bối thấy anh buồn là vì chuyện này sao? Cũng phải, làm sao mà không buồn cho được.

Tự tay ký vào giấy hiến tặng nội tạng của người thân, tận mặt nhìn thấy từng bộ phận thân thể của mẹ mình đặt trong thân thể người khác.


Hạ Bối không kiềm lòng được mà khóc nấc lên.

Thời gian qua cô cứ nghĩ bản thân mình là kẻ đáng thương nhất nhưng lại không ngờ được anh ấy còn thống khổ hơn cô gấp bội phần.
“Sao lại khóc nữa rồi? Bộ em thích khóc lắm sao?” Mộ Triết đưa tay lau đi giọt nước mắt của Hạ Bối.

Không hiểu vì gì mà lần này khi nhìn thấy Hạ Bối khóc, trong lòng anh thật sự rất vui, rất hạnh phúc.
“Em xin lỗi.

Thời gian qua anh đã khổ sở nhiều như vậy mà em lại còn làm anh buồn… Thật sự xin lỗi anh.

Đáng ra em không nên trẻ con như vậy, đáng ra em nên…”
“Hạ Bối, chuyện qua rồi thì không nên nhắc lại.

Có trách thì trách anh không đủ can đảm kể cho em mọi chuyện để em đau buồn suốt mấy ngày qua.”
Hạ Bối ôm chặt lấy anh hệt như buông tay anh sẽ tan biến mất: “Chúng ta hẹn hò đi.

Em đã chờ anh quá lâu rồi, bây giờ em không đủ kiên nhẫn để chờ đợi thêm được nữa.

Còn nữa, anh bắt buộc phải hứa với em điều này, rằng sau này anh tuyệt đối không được giấu giếm em bất cứ chuyện gì dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.

Em thật sự không thể chịu đựng được một bí mật nào từ anh nữa đâu.”
“…” Mộ Triết nhẹ nhàng xoa tấm lưng Hạ Bối, khuôn miệng anh khẽ cười: “Ừm, anh hứa với em!”