"Đây là kẻ thù mà anh phải đối mặt!"

Nghe Kỷ Tuyết Tình nói, sắc mặt Giang Vũ trở nên nghiêm túc, ánh mắt bắt đầu đánh giá Lăng Vân.

Tuy nhiên, ánh mắt của Giang Vũ cuối cùng dừng lại trên một người đàn ông trung niên mặc vest đứng cạnh một chiếc xe thương vụ bên ngoài, anh có thể cảm nhận được mùi nguy hiểm từ người đàn ông này.

Cửa sân mở ra.

"Tuyết Tình, em đến đầu tư vào Giang Châu, sao lại không nói cho anh biết một tiếng?"

Lăng Vân mang theo một hộp quà được gói đẹp mắt, nhiệt tình chào hỏi.

"Bởi vì nhà họ Lăng trước mắt còn chưa định cư ở Giang Châu cho nên tôi thay mặt nhà họ Kỷ đầu tư vào đây".

Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng nói: "Tôi cũng không muốn xảy ra xung đột lợi ích với nhà họ Lăng".

"Thật là trùng hợp!"

Tựa như đã sớm quen với thái độ lạnh lùng của Kỷ Tuyết Tình, Lăng Vân nheo mắt lại, hưng phấn nói: "Lần này anh cũng đến đây để thay mặt cho nhà họ Lăng chính thức đầu tư vào thị trường Giang Châu. Về sau chúng ta có thể gặp nhau nhiều hơn". 

Nghe vậy, Kỷ Tuyết Tình cau mày, động thái của nhà họ Lăng còn có dụng ý khác, chỉ sợ Giang Vũ sắp gặp phải phiền toái lớn!

"Tuyết Tình, người đàn ông này là ai?"

Lúc này, Giang Vũ đột nhiên vòng tay ôm lấy eo Kỷ Tuyết Tình, cười hỏi: “Người tới đều là khách, sao em lại không mời khách vào trong uống trà chứ?”

Đối mặt với hành động đột ngột của Giang Vũ, Kỷ Tuyết Tình lúc đầu cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng cười, cảm thấy rất hài lòng với hành động của Giang Vũ.

Kỷ Tuyết Tình vốn tưởng rằng Giang Vũ sẽ cảnh giác với Lăng Vân, con trai lớn của nhà họ Lăng, cô thật không ngờ rằng Giang Vũ không những không sợ Lăng Vân mà còn tuyên bố chủ quyền của mình theo cách này, đúng là có dũng khí phi phàm!

Sắc mặt Lăng Vân tối sâm khi nhìn thấy Giang Vũ không chỉ thân thiết gọi Kỷ Tuyết Tình bằng tên mà còn dám ôm cô vào lòng.

Ba ngày trước anh ta nhận được tin tức Kỷ Tuyết Tình có người thương ở Giang Châu, vì vậy cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc này.

Theo tư liệu điều tra, Giang Vũ chẳng qua chỉ là một tên ở rể vô dụng, ba năm sống trong nhà họ Triệu không biết đã bị cắm lên đầu bao nhiêu chiếc sừng.

Lăng Vân hoàn toàn không xem trọng Giang Vũ vừa  vào cửa đã phớt lờ anh.

Không ngờ Giang Vũ lại chủ động khiêu khích anh ta, †ỏ ra mình là chủ nhà này.

Hơn nữa Kỷ Tuyết Tình lại không có bất kỳ sự phản đối nào đối với hành động thân mật của Giang Vũ, điều này khiến Lăng Vân ghen tị phẫn nộ đến cực điểm.

"Đây là Lăng Vân, con trai lớn của nhà họ Lăng ở tỉnh ly".

Kỷ Tuyết Tình rúc vào trong ngực Giang Vũ, giới thiệu sơ qua người trước mặt.

"Thì ra là con trai lớn nhà họ Lăng, ngưỡng mộ đã lâu, hoan nghênh hoan nghênh".

Giang Vũ chợt nhận ra, nên vừa ôm Kỷ Tuyết Tình vừa đưa tay về phía Lăng Vân nói: "Tôi tên là Giang Vũ, tôi là bạn trai của Tuyết Tình, rất mong được anh chiếu cố nhiều hơn".

Nhìn Giang Vũ đưa tay ra, sắc mặt Lăng Vân âm trầm đáng sợ, anh ta đã bị Giang Vũ đánh phủ đầu cho nên hiện tại vô cùng bị động.

"Cô Kỷ, tôi là khách ở xa, cô mời tôi vào ngồi một lát có được không?”

Lăng Vân buộc mình phải bình tĩnh lại, không để ý đến Tưởng Sinh, nhìn thẳng về phía Kỷ Tuyết Tình. 

"Không, chuyện này..." Kỷ Tuyết Tình theo bản năng muốn từ chối.

"Tuyết Tình, anh Lăng đã không khách khí thì chúng ta cũng không nên vô lễ".

Giang Vũ thản nhiên thu tay lại, mỉm cười nói: "Mời anh Lăng vào nhà uống một ly nước!"

Kỷ Tuyết Tình nghi hoặc nhìn Giang Vũ, thấy Giang Vũ nháy mắt với cô nên cô cũng không cự tuyệt nữa.

Ba người vào phòng khách, Giang Vũ nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha chính, chỉ vào ghế phụ nói: "Anh Lăng, anh muốn ngồi đâu cũng được, cứ coi như đây là nhà của mình, đừng ngại".

"Con mẹ nó..."

Nhìn thấy Giang Vũ thật sự coi mình là chủ nhà, trong lòng Lăng Vân thầm mắng chửi.

Nhưng Kỷ Tuyết Tình không hề phản đối cho nên anh ta cũng chỉ có thể chịu đựng.

"Tuyết Tình, em đi pha cho bọn anh một ấm trà ngon đi".