thiên ân ngập ngừng rút tay mình lại "em gét anh đến vậy sao?" thiên ân đau khổ lên tiếng -"gét...tôi đâu có quyền hạn gì để gét con trai nhà tài phiệt giàu thứ 2 thế giới chứ"thiên anh nói với nụ cười trên môi làm cho thiên ân càng đau lòng hơn
-em...
-sao tôi nói có gì sai sao?

-"em...em...thay đổi nhiều quá" thiên ân nói với tâm trạng buồn bã -"thay đổi ư...đúng tôi đã thay đổi rất nhiều...sao thấy lạ lẫm lắm sao cũng nhờ anh một phần đó cũng phải cảm ơn anh một tiếng chứ nhỉ...haha" thiên anh nói xong bật cười to lên để dằn lại nỗi đau đang dâng trào trong người nhưng nụ cười đó lại như mũi kim đâm thẳng vào người thiên ân làm anh đau đớn đến mức không ra tiếng -"anh xin lỗi" thiên ân đau khổ nặn ra từng chữ
-"xin lỗi ư...tôi không dám nhận lời xin lỗi của cậu chủ đâu...tôi không muốn nhận lòng thương hại của người khác" thiên anh vẫn lạnh lùng lên tiếng, từng chữ từng chữ như xoáy vào
tim thiên ân...khi thiên anh chuẩn bị đi thì thiên ân chụp tay thiên anh lại...cô lạnh lùng giật tay ra khỏi tay của thiên ân "xin cậu chủ hãy giữ lòng tự trọng cho...làm như vậy tôi sẽ khó sử với chị ấy lắm " nói xong cô bước nhanh đi với khuôn mặt lạnh như băng,...thiên ân đứng nhìn thiên anh bước đi lòng anh đau như cắt..."không đúng" chợt thiên ân quay lại nhìn cô dường như phát hiện ra điều gì vội lấy điện thoại ra gọi cho hắn

"alô"
"……"
"mình biết rồi "
thiên ân nói với hắn rồi bước nhanh đến phòng giam giữ nó...anh cười nhợt nhạt không khỏi bàng hoàng vì quả nhiên anh đã đoán không lầm cô lại làm điều đó...cô lại hành động theo cảm tính không lường trước được những hậu quả mà cô sắp nhận...nghĩ đoạn rồi thiên ân đi thẳng ra ngoài...bây giờ từ trong trụ sở chính có 50 chiếc xe môtô phân khối lớn đang phóng đi với tốc độ kinh hoàng mà dẫn đầu không phải ai khác mà chính là