Vài ngày sau, lại là một đêm thứ sáu khác, bầu trời

tối đen u ám. Không lâu sau khi Hoắc Khải đi làm về,

trời bắt đầu đổ mưa.

Anh vừa bước vào cửa, Đường Đường đã chạy tới,

hỏi: “Bố, bố thật sự không đến nhà của dì Cố sao?”

“Sau tự nhiên con lại hỏi chuyện này?” Hoắc Khải

hỏi.

“Bởi vì Nhạc Văn Văn mấy ngày nay hay hỏi con

khi nào thì bố sẽ đến làm đồ ăn ngon cho cậu ấy. Buổi

chiều tan học dì Cố không đến đón cậu ấy, con nghĩ

rằng cậu ấy rất buồn”, Đường Đường nói.

Ninh Thần xoay người rời khỏi bàn máy tính nói:

“Cố Phi Dương hình như do bận công việc ở phòng

tập nhảy nên đến đón cô bé trễ, cô ấy cũng đã gọi

điện thoại cho giáo viên rồi”.

Hoắc Khải khẽ khịt mũi, quỳ xuống xoa đầu con

gái nói: “Chúng ta không thể tùy tiện đến nhà người

khác, nhất định phải nhận được lời mời của họ mới

được”.

“Nhạc Văn Văn mời bố mà!” Đường Đường nói

“Nhưng mẹ của cô bé thì không”, Hoắc Khải đáp.

Nét mặt Đường Đường đầy khó chịu. Hoắc Khải

nhìn Ninh Thần, thấy cô cũng có vẻ bất lực.

Biết rằng hai đứa trẻ có mối quan hệ rất tốt, nên

Hoắc Khải cũng có thể hiểu được tình cảm của cô bé.

Đối với bọn trẻ, ngoại trừ cha mẹ thì người thân thuộc

nhất chính là bạn bè của mình.

Sau khi ăn xong, Ninh Thần trông Đường Đường

làm bài tập, trong khi Hoắc Khải ngồi trước máy tính

để giúp cô quảng bá sản phẩm.

Kết quả là mới ngồi xuống được chừng hai phút,

trên đầu anh liền bị dính phải một giọt nước.

Ngẩng đầu lên, anh thấy nước mưa từ trên trần

nhà đang rỉ xuống đầu mình.

Ninh Thần vội vàng cầm chậu nước rửa mặt tới

hứng, đồng thời phàn nàn: “Lần trước bảo Ngọc Lâm

tìm người sửa, chưa được bao lâu lại bắt đầu rỉ nước,

thật không đáng tin cậy! Lần sau gặp được thằng

nhóc đó, em nhất định không tha cho nó!”

“Rất khó để sửa chữa hoàn toàn mái nhà bị dột.

Thay vì đổ lỗi cho cậu ta, tốt hơn là nên mua một ngôi

nhà mới sớm”, Hoắc Khải nói.

Gần đây, công việc kinh doanh trên Taobao rất tốt,

lợi nhuận mỗi ngày hơn mười ngàn tệ, chỉ trong vài

tuần đã có rất nhiều tiền được đổ vào tài khoản.

Ngoài ra, trước đó Hoắc Khải đã nhận được hàng

chục ngàn tiền thưởng từ Hoàng Hữu Sơn, và anh

cũng còn có khoảng tiền gửi hơn hai trăm ngàn.

Mặc dù vẫn chưa đủ khả năng mua một biệt thự

sang trọng, nhưng khoản tiền trả trước cho một căn

hộ ba phòng ngủ bình thường vẫn có thể đủ.

Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai sau khi nhìn

thấy khả năng kinh doanh và giao thiệp của Hoắc

Khải, cũng đã không còn ép anh mua nhà ở đây nữa.

Theo ý tưởng của Hoắc Khải thì nhà ở khu Tây Bắc

là sự lựa chọn tốt nhất.

Giá nhà ngày nay cũng rẻ, một căn hộ ba phòng

ngủ rộng hơn một trắm mét vuông chỉ có giá khoảng

một triệu tệ.

Đối với những người bình thường, khoản vay từ

bảy trăm ngàn đến tám trăm ngàn nhân dân tệ có thể

sẽ khiến cho họ rất căng thẳng, nhưng đối với Hoắc

Khải thì đó chỉ là một khoảng nhỏ.

Nói cách khác, nhà dột nhiều quá, anh cũng

không muốn vợ mình phải khổ thêm nữa, nếu không,

đợi hai tháng sau mua được căn nhà đắt tiền hơn

cũng không phải là mơ.

Ninh Thần cũng không có ý phản đối, người Hoa

Hạ ở phương diện này vẫn rất thống nhất, có tiền thì

mua nhà trước, mọi thú vui khác đều gác lại.

“Sao anh không hỏi anh Phương? Anh ấy là trùm

bất động sản, chắc chắn là quen biết rất nhiều, có thể

mua rẻ hơn”, Ninh Thần đề nghị.

Theo như ý của Hoắc Khải, ngay cả anh em ruột

thịt cũng không đáng tin cậy, tìm người quen có khi lại

quá dễ dàng mắc bẫy. Nhưng mà Phương Xương

Thịnh kể ra cũng không tệ lắm, hẳn là sẽ không lừa

gạt anh, hơn nữa tư tưởng của Ninh Thần vốn dĩ rất

đơn giản, nếu như phản đối ý tưởng này của cô, có lẽ

cô sẽ không vui trong một thời gian dài.

Chỉ tiêu thêm chút tiền, nếu như có thể khiến cho

vợ mình vui vẻ, tại sao lại không làm chứ?

“Vậy ngày mai anh gọi điện thoại cho anh Phương

hỏi một chút, sau khi dẫn Đường Đường đến lớp học

thêm thì chúng ta cũng đi xem nhà ở bên kia trước”,

Hoắc Khải nói.

“Con cũng muốn đi! Con cũng muốn đi nữa!”,

Đường Đường lập tức hét lớn.

“Được được được, đợi con học xong, chúng ta

cùng nhau đi” Hoắc Khải cười nói.

“Con bé ngày nào cũng phải học lớp luyện thị,

chút thời gian còn lại có thể xem được mấy nhà, anh

cũng đừng quá nuông chiều nó!”, Ninh Thần nói như

có vẻ không vui, nhưng ánh mắt lại mang theo ý cười.

Rất nhiều người có tư tưởng trọng nam khinh nữ

nhưng chồng của cô thì không, lại còn rất cưng chiều

con gái nên khiến cho cô rất vui.

Vì vậy, gia đình họ đã thống nhất kế hoạch cho

ngày mai và ngày mốt.

Đường Đường sau khi hoàn thành bài tập về nhà

thì tắm rửa và đi ngủ như thường lệ.

Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, mới tờ mờ sáng,

Hoắc Khải đã đứng dậy đi ra ngoài đổ cái chậu đã

hứng đầy nước mưa. Sau đó, anh còn cố tình lấy khăn

trải lên chậu nước để tiếng nước nhỏ giọt không ảnh

hưởng đến giấc ngủ của hai mẹ con.

Kết quả sau khi làm xong việc đó, anh thấy Ninh

Thần cũng đã thức dậy rồi. Cô đang dựa lưng vào cửa

phòng ngủ và mỉm cười nhìn anh.

“Ngủ không lo ngủ, em đứng đây cười cái gì?”,

Hoắc Khải hỏi.

“Em đứng nhìn chồng em quan tâm đến cuộc

sống của mẹ con em” Ninh Thần cười đáp.

“Em nhìn xong chưa nè?”

“Nhìn xong rồi, nhưng sau này vẫn muốn nhìn thấy

nữa”.

Hoắc Khải nghe xong liền đau đầu, cô nàng này tự

nhiên lại học được cách nói chuyện yêu đương,

chuyện này làm sao mà anh có thể chịu được!

Lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

Hoắc Khải vô thức ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ

trên tường, mới hai giờ rưỡi khuya, ai lại đến đây vào

lúc này?

Ninh Thần rụt rè lo lắng, đi tới kéo tay anh nói:

“Hỏi xem là ai trước, lỡ đâu là cướp”.

“Trời mưa to mà lại đi cướp muộn thế này, đúng là

yêu nghề làm sao”, Hoắc Khải cười đùa, nhưng anh

vẫn hỏi: “Ai đó?”

Bên ngoài có một giọng nói run rẩy: “Là tôi…”

Giọng nói nghe có phần quen thuộc, nhưng nhất

thời anh không nhớ ra được. Về phương diện này,

Ninh Thần lại có trí nhớ tốt hơn anh. Cô nghe thấy liền

nói: “Hình như là cô Cố”.

“Cố Phi Dương?”, Hoắc Khải bước tới mở cửa, nhìn

thấy Cố Phi Dương đang đứng ở đó.

Người cô ấy bị nước mưa làm cho ướt sũng, trên

chân còn có thể nhìn thấy rất nhiều nước bùn, như

thể cô ấy đã chạy vội đến đây.

Một cơn gió thổi qua khiến cho cô ấy rùng mình vì

lạnh.

Ninh Thần nhanh chóng nói: “Đúng là cô Cố rồi,

vào đi, vào đi! Sao cô lại dầm mưa thế này?”

Cố Phi Dương không đi vào. Cô ấy nhìn Ninh Thần,

sau đó nhìn sang Hoắc Khải, rồi lo lắng hỏi: “Hai người

có gặp con gái của tôi không?”

“Nhạc Văn Văn sao? Chúng tôi không gặp cô bé”,

Ninh Thần lắc đầu nói.

Hoắc Khải như nhìn ra chuyện gì đó, liền cau mày

hỏi: “Có chuyện gì? Sao buổi tối cô bé lại chạy ra

ngoài?”

“Không, tôi đến đón con bé ở trường, giáo viên nói

rằng con bé đã về nhà một mình. Nhưng đến bây giờ

tôi vẫn không tìm thấy con bé!”, sau khi nhìn Ninh

Thần một lần nữa, Cố Phi Dương cắn môi nói: “Tôi

nghĩ con bé sẽ đến đây tìm Lý… tìm Đường Đường”.

“Cô vào nhà trước đi” Hoắc Khải đưa tay kéo cô

ấy vào trong nhà, sau đó đóng cửa lại.

Ô cửa đã chắn bớt gió lạnh khiến cho Cố Phi

Dương cảm thấy thoải mái hơn. Ninh Thần nhanh

chóng lấy khăn sạch lau nước mưa trên người cô ấy.

Hoắc Khải hỏi kỹ tình hình, sau đó mới nhận ra

rằng do hôm nay ở phòng tập nhảy của Cố Phi Dương

cũng có phụ huynh đến đón con muộn, cô ấy quá có

trách nhiệm nên đã đợi đến bảy giờ trước khi bố mẹ

của những đứa trẻ đến đầy đủ.

Sau đó cô ấy đến trường, tìm không thấy con gái

nên gọi điện cho cô giáo thì cô giáo nói Nhạc Văn Văn

đã tự về nhà vào khoảng sáu giờ ba mươi.

Ban đầu giáo viên cũng muốn dắt cô bé về, nhưng

Nhạc Văn Văn khẳng định rằng cô bé biết đường về

nhà.

Nhìn thấy tận mắt cô bé bước lên xe buýt, nên

giáo viên cũng không xen vào nữa.

Cố Phi Dương vội vàng quay lại phòng tập nhảy

nhưng vẫn không thấy con gái đâu.

Kể từ khi dọn ra khỏi nhà chồng, cô ấy đã sống

trong phòng tập nhảy mà cô ấy thuê. Đó là lý do mà

Nhạc Văn Văn phải trở về đó khi tan học.

“Cô đã tìm ở ngôi nhà trước đây hai mẹ con ở

chưa?” Hoắc Khải hỏi.

“Tôi đã tìm ở đó, nhưng không có. Tôi đã tìm kiếm

tất cả những nơi con bé có thể đã đến, nhưng vì tôi

không thể tìm thấy, tôi nghĩ rằng con bé có thể đến

đây…” Cố Phi Dương nói, những giọt nước mắt lo lắng

rơi xuống: “Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không nên đón

con bé muộn như vậy, con bé chắc chắn đã bị kẻ xấu

bắt cóc rồi!”

“Đừng bi quan như vậy, có lẽ cô bé chỉ vừa mới đi

lạc, cô đã gọi cảnh sát chưa?”. Hoắc Khải lại hỏi.

“Tôi đã báo rồi, nhưng họ nói rằng thời gian mất

tích chưa đủ để thành lập án, bảo tôi tự đi tìm trước”,

Cố Phi Dương vừa khóc vừa nói: “Nhưng dù tìm cách

nào thì tôi cũng không thể tìm thấy con bé!”

“Đừng lo lắng. Ninh Thần, em rót cho cô Cố một

cốc nước nóng trước, sau đó dẫn cô ấy đi thay quần

áo khô, đừng để bị cảm, anh sẽ gọi điện thoại”, Hoắc

Khải nói.

“Được rồi, cô Cố, cô đi với tôi”, Ninh Thần nói.

Nhưng mà, Cố Phi Dương nào có chịu đi, vốn dĩ

chạy tới nơi này tìm con gái đã khiến cho cô ấy ngại

lắm rồi. Mặc dù cô ấy cùng với Hoắc Khải không có

phát sinh chuyện gì quá đáng, nhưng cô ấy luôn cảm

thấy con gái mình rất thích người đàn ông này, muốn

anh ấy trở thành bố. Đối với chuyện này, cô ấy cảm

thấy bản thân như đang mắc nợ Ninh Thần.

Nếu không phải quả thật tìm không ra con gái của

mình thì cô ấy đã không đến đây.