Hơn nữa bây giờ, sự quan tâm của Ninh Thần và

Hoắc Khải càng khiến cho cô ấy cảm thấy có lỗi hơn.

Ngoài ra, cô ấy cũng lo lắng cho con gái nên chỉ

muốn chạy ra ngoài tìm lại lần nữa.

“Bây giờ cô không đủ tỉnh táo. Chạy lung tung như

ruồi không đầu cũng vô ích. Nếu cô mà bị ốm sẽ còn

phiền phức hơn. Hãy thay quần áo trước đi và cứ để

chuyện này cho tôi lo”, Hoắc Khải nói. Bởi vì chuyện

này liên quan đến một bé gái bảy tuổi bị mất tích, nên

giọng điệu của anh đã bắt đầu trở nên nghiêm khắc

hơn.

Không biết là do bị sự quan tâm của anh đả động,

hay bị sốc bởi giọng điệu nghiêm khắc của anh mà Cố

Phi Dương đã cùng với Ninh Thần đi vào trong.

Tranh thủ thời gian cô ấy thay quần áo, Hoắc Khải

lấy ra giấy và bút, viết gì đó lên trên giấy.

Mấy phút sau, Cố Phi Dương vội vã đi ra, Hoắc

Khải vẫy tay với cô ấy, nói: “Những thông tin có trên

tờ giấy, cô hãy điền vào tất cả những điều mà cô biết”.

Hơn nữa bây giờ, sự quan tâm của Ninh Thần và

Hoắc Khải càng khiến cho cô ấy cảm thấy có lỗi hơn.

Ngoài ra, cô ấy cũng lo lắng cho con gái nên chỉ

muốn chạy ra ngoài tìm lại lần nữa.

“Bây giờ cô không đủ tỉnh táo. Chạy lung tung như

ruồi không đầu cũng vô ích. Nếu cô mà bị ốm sẽ còn

phiền phức hơn. Hãy thay quần áo trước đi và cứ để

chuyện này cho tôi lo”, Hoắc Khải nói. Bởi vì chuyện

này liên quan đến một bé gái bảy tuổi bị mất tích, nên

giọng điệu của anh đã bắt đầu trở nên nghiêm khắc

hơn.

Không biết là do bị sự quan tâm của anh đả động,

hay bị sốc bởi giọng điệu nghiêm khắc của anh mà Cố

Phi Dương đã cùng với Ninh Thần đi vào trong.

Tranh thủ thời gian cô ấy thay quần áo, Hoắc Khải

lấy ra giấy và bút, viết gì đó lên trên giấy.

Mấy phút sau, Cố Phi Dương vội vã đi ra, Hoắc

Khải vẫy tay với cô ấy, nói: “Những thông tin có trên

tờ giấy, cô hãy điền vào tất cả những điều mà cô biết”.

Cố Phi Dương cúi đầu nhìn lướt qua, liền nhìn thấy

Chương 117: Tâm lý học Lego

các thông tin như chiều cao, màu sắc yêu thích,

những bài hát và truyện đọc gần đây,… được viết trên

đó.

Cô ấy bây giờ làm gì có tâm tư để viết ra những

thứ này, liền nói: “Anh Lý, viết những thứ này cũng

không có tác dụng, hay là trực tiếp đi ra ngoài tìm con

bé đi!”

“Cô có thể không hiểu, nhưng tôi đảm bảo với cô

rằng những điều này có liên quan trực tiếp đến nơi cô

bé có thể tới. Vì vậy, cô nên viết nhanh lên”, Hoắc

Khải vừa nói vừa đi tới trước máy vi tính mở ra, một

bên vừa điều khiển máy vi tính, một bên đem điện

thoại di động kẹp ở bên tai gọi điện thoại.

Ninh Thần nét mặt đầy lo lắng, kéo tay Cố Phi

Dương mà khuyên: “Nếu anh ấy đã bảo cô viết thì cô

nên viết, mặc dù tôi cũng không biết anh ấy yêu cầu

cô làm chuyện này để làm gì, nhưng nếu anh ấy đã nói

chuyện này hữu ích, vậy thì nó nhất định hữu ích”.

“A lô, là tổ chức hỗ trợ công dân trong thành phố

đúng không? Chuyện là thế này. Có một cô bé tên

Nhạc Văn Văn vừa mất tích. Mẹ cô bé tên là Cố Phi

Dương, cô bé học lớp hai trong một trường ở thành

phố cấp ba. Khoảng sáu giờ ba mươi phút chiều bắt

xe buýt đi theo hướng quảng trường Nam Ninh,

chuyến số mười ba. Thời gian mất tích cho đến bây

Chương 117: Tâm lý học Lego

giờ là tám tiếng rồi. Theo tính toán xác suất khu vực

mất tích, có lẽ cô bé vẫn còn ở trong thành phố. Hãy

giúp chúng tôi đăng tin và lan truyền tin tức này

nhanh chóng. Số CMND của tôi là XXX, còn số CMND

của mẹ cô bé mất tích là XXX, số điện thoại là 139…,

vâng, có thể gọi cho cô ấy hoặc gọi cho tôi. Tôi luôn

bật số điện thoại này”.

Sau khi cúp máy, Hoắc Khải nhanh chóng thực

hiện cuộc gọi thứ hai: “Sở cảnh sát hỗ trợ thông tin

đúng không? Chuyện là thế này, một bé gái tên Nhạc

Văn Văn đã mất tích. Mẹ của cô bé…”

Chỉ trong vài phút khi Cố Phi Dương thay quần áo,

Hoắc Khải đã tìm ra số điện thoại liên lạc của tất cả

các đội hỗ trợ trong thành phố có thể giúp tìm kiếm

những đứa trẻ mất tích, và anh đang gọi cho từng

người một.

Mặc dù anh cảm thấy Nhạc Văn Văn rất có thể đã

đi lạc hoặc tự đi đến một nơi nào đó, nhưng anh

không thể loại trừ hoàn toàn điều tồi tệ nhất có thể

xảy ra.

Nếu như cô bé thật sự bị bắt cóc, thì những cuộc

gọi này rất có thể chính là những sợi dây cứu mạng.

Thấy thái độ bình tĩnh của Hoắc Khải, sự lo lắng

trong lòng của Cố Phi Dương cũng dần dần lắng

xuống.

Lúc này, cô ấy lại một lần nữa nhận ra cảm giác có

người trụ cột như vậy ở nhà, cho dù hoàn cảnh có tồi

tệ đến đâu, cho dù trời có sập xuống cũng không cần

phải sợ.

“Bút của cô đây” Ninh Thần đưa bút cho cô ấy.

Cố Phi Dương cũng không từ chối nữa, cầm lấy

bút, ngồi xuống bàn nghiêm túc suy nghĩ những câu

hỏi trên giấy, sau đó viết ra từng câu trả lời.

Khoảng năm sáu phút sau, Hoắc Khải đã thực hiện

tất cả các cuộc điện thoại mà anh có thể gọi được,

sau khi đặt điện thoại xuống, anh gõ bàn phím thêm

hai phút nữa.

Ngoài gọi cho các số điện thoại nhờ giúp đỡ, anh

còn đăng thông tin liên quan lên các trang web và

diễn đàn hỗ trợ lẫn nhau trên Internet.

Sau khi làm tất cả những điều này, Hoắc Khải quay

lại hỏi: “Cô đã viết xong chưa?”

“Sắp xong rồi!” Cố Phi Dương nhanh chóng viết ra

câu trả lời cho câu hỏi cuối cùng, sau đó chuyển tờ

giấy qua.

“Cây bút”, Hoắc Khải nói khi nhìn vào từng câu trả

lời trên giấy.

Sau khi lấy bút từ tay Cố Phi Dương, anh lấy ra

một tờ giấy trắng mới, trong miệng lẩm bẩm điều gì

đó, đồng thời cũng viết ra trên giấy.

Trong tâm lý học, có một cách để dự đoán hành vi

của con người, được gọi là tâm lý học Lego.

Lego là một loại đồ chơi xếp khối xây dựng, thông

qua các mô-đun cố định, có thể xếp chồng lên nhau

tạo ra vô số khả năng.

Tâm lý học Lego chính là mô phỏng và dự đoán

những hành động mà một người có thể thực hiện sau

này hoặc nơi mà người đó muốn đi bằng cách phân

tích sở thích và tính cách của người đó.

Về mặt lý thuyết, tỷ lệ dự đoán chính xác có thể

lên tới 98%. 2% còn lại nằm trong số các yếu tố bất

ngờ, như tai nạn xe cộ, va chạm với người quen, hoặc

thậm chí va chạm với người qua đường, cãi vã và

đánh nhau.

Vì vậy, ở một số nơi, nó còn được gọi là phương

pháp tâm lý học thứ hai.

Lần đầu tiên Hoắc Khải tiếp xúc với điều này chỉ vì

nghĩ cái tên của nó rất thú vị, sau một thời gian nghiên

cứu sâu, thì anh mới thấy nó thú vị hơn anh ngHĩ.

Nói một cách đơn giản, loại tâm lý học này chính là

xây dựng tương lai của một người thông qua việc

phân tích bản chất con người của họ.

Có thể nói đây là tiên đoán, cũng có thể nói đây là

khoa học thăm dò.

Cố Phi Dương hiểu biết về con gái của mình khá rõ

nên đã trả lời tất cả các câu hỏi rất chỉ tiết.

Ví dụ, Nhạc Văn Văn thích màu tím, gần đây, cô bé

thích nghe những bài hát vui vẻ như điệu nhảy rong

biển,…

Hoắc Khải đang tính toán tính nhân loại đằng sau

những câu trả lời này, đồng thời kết hợp các mô-đun

nhân cách để tìm ra trọng tâm.

Sau khoảng năm phút, anh viết một chữ, sau đó vẽ

một vòng tròn, thả bút xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Cố

Phi Dương hỏi: “Cô đã đưa cô bé đến công viên hải

dương bao giờ chưa?”

“Vẫn chưa. Trước đây con bé có muốn đi, nhưng

tôi không có nhiều thời gian” Cố Phi Dương lắc đầu.

“Có lẽ là cô bé ở đó” Hoắc Khải gật đầu nói với

Ninh Thần: “Anh đến công viên hải dương tìm cô bé.

Em và cô Cố ở lại đây”.

“Không, tôi cũng phải đi!” mặc dù không biết tại

sao Hoắc Khải lại nói rằng con gái mình có thể đang ở

công viên hải dương, nhưng Cố Phi Dương nhất định

phải đi tìm cho dù kết quả có như thế nào. Cô ấy

không thể chịu đựng được việc ở trong một gia đình

xa lạ, chờ đợi bất kỳ tin tức nào có thể đến, bởi vì tin

tức này có liên quan đến con gái của cô ấy.

“Hay là tôi đi cùng hai người”, Ninh Thần nói.

“Không được, em ở nhà trông Đường Đường đi.

Nếu thức dậy mà không thấy chúng ta, con bé sẽ

hoảng sợ”, Hoắc Khải nghĩ một chút rồi nói: “Vậy anh

đi cùng cô ấy. Em ở nhà theo dõi tin tức trên mạng,

nếu mọi người có phát hiện gì thì báo cho anh kịp

thời”.

“Được!” Ninh Thần gật đầu nói: “Em đi lấy áo mưa

cho hai người”.

Mặc áo mưa xong, Hoắc Khải và Cố Phi Dương

nhanh chóng rời đi. Nhìn hai người biến mất vào màn

đêm với tốc độ nhanh như vậy, còn bầu trời thì vẫn

mưa to như trút nước, Ninh Thần khẽ thở dài, hi vọng

bọn họ có thể sớm tìm được cô bé tội nghiệp.

Đêm đã khuya mà trời lại còn mưa to như thế này,

bắt taxi không dễ một chút nào.

Hoắc Khải và Cố Phi Dương chạy được một lúc thì

mới gặp một chiếc taxi đang đậu gần đó.

Sau khi lên xe, Hoắc Khải nói: “Đến công viên hải

dương, càng nhanh càng tốt”.

Cố Phi Dương không khỏi do dự, liền hỏi: “Anh Lý,

anh có chắc chắn con bé đang ở công viên hải dương

không?”

“Tôi không thể chắc chắn hoàn toàn, nhưng nếu

các câu trả lời mà cô đưa ra không sai, thì khả năng

này là rất lớn. Khi đến công viên hải dương, chúng ta

sẽ trực tiếp đến những nơi có nhiều nước, chẳng hạn

như sảnh hải cẩu hay hồ cá heo”, Hoắc Khải nói.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu. Những câu hỏi đó liên

quan gì đến công viên hải dương?”, Cố Phi Dương hỏi.

“Cái này nói ra tương đối phức tạp, nhất định phải

giải nghĩa công thức, đồng thời cần nghiên cứu sâu về

tâm lý, một lúc nữa tôi sẽ giải thích rõ ràng”.

Tài xế tò mò hỏi: “Hai người tới công viên hải

dương tìm người sao? Công viên hải dương đóng cửa

từ lâu rồi, trễ thế này không vào được đâu”.

“Không thành vấn đề, anh chỉ cần lái xe đến lối

vào công viên hải dương là được”, Hoắc Khải nói.

Vì khách đã nói như vậy, nên tài xế cũng không nói

nhiều thêm.

Về phần Cố Phi Dương, trong lòng cô vẫn có chút

nghỉ ngờ, nhưng trong lúc này, không có cách nào tốt

hơn việc tin tưởng vào Hoắc Khải.

Không có nhiều phương tiện lưu thông trên đường

vào đêm mưa, nhưng trời tối hơn bình thường và

đường trơn trượt khiến tài xế cũng e ngại khi phóng

xe quá nhanh.

Phải mất gần bốn mươi phút, hơn ba giờ sáng thì

bọn họ mới đến được công viên hải dương.

Như tài xế đã nói, công viên đã đóng cửa và khóa

cổng.

Hoắc Khải cũng không tìm thấy bất cứ người nhân

viên nào, nên cùng Cố Phi Dương đi một vòng quanh

công viên hải dương. Nếu như Nhạc Văn Văn thật sự

bước vào đây, nhất định phải có sơ hở nào đó để cô

bé vào.

Sau khi tìm kiếm hơn nửa vòng tròn, cuối cùng

Hoắc Khải cũng tìm được một bức tường tương đối

thấp.

Thật ra thì nó cũng không quá thấp, nhưng bên

cạnh bức tường có một cái cây nhỏ, cành cây trực

tiếp mọc xiên qua bức tường.