CHƯƠNG 291

Lại còn ở ngay tại hang ổ của mình ở nhà họ Văn, bị người ta đơn phương độc mã đến tận trước mặt chém giết!

Đây là cái khái niệm gì vậy?

Toà nhà họ Văn có gài ít nhất một trăm tay súng, sáu bảy mươi sát thủ hàng đầu làm ám vệ, trên hành lang của căn phòng cũng có ba mươi sát thủ chuyên nghiệp khét tiếng ở nước ngoài.

Ngay đến cả hai cao thủ đệ nhất ở bên cạnh là Văn Nhị và Văn Tam cũng có thể tuỳ ý đánh bại được mấy chục cao thủ khác, vậy mà trong nháy mắt đã bị hạ gục chỉ bằng một đấm.

Bao nhiêu người như vậy cộng lại cũng không thể ngăn chặn được người đàn ông bí hiểm này, đây có còn là người không vậy? Hay là một cỗ máy huỷ diệt mang hình người?

“Người anh em, cậu tìm tôi có việc gì?” Văn Thiên Giao hỏi nghiêm túc, sau khi nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng ông ta cũng trấn tĩnh lại được. Ở đây dù sao cũng là địa bàn của mình, người đàn ông bí hiểm này đơn thương độc mã đến đây, nếu như muốn làm điều gì bất lợi cho ông ta, chắc chắn sẽ không thể ra khỏi đây!

“Văn Thiên Phượng ở đâu?” Lâm Tinh Vũ thản thiên hỏi.

“Cậu tìm em gái Văn Thiên Phượng của tôi?” Vẻ mặt Văn Thiên Giao kinh ngạc, như chợt hiểu ra điều gì đó: “Cậu chính là người đưa tin đứng sau Vu Tắc Thành phải không? Cậu làm việc cho phe nào?”

“Người anh em, thân thủ của cậu rất tốt, làm việc với đám thế gia kia thật sự rất đáng tiếc. Họ trả cậu bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cậu gấp đôi!” Văn Thiên Giao vô cùng tự tin nói: “6 tỷ có đủ không? Nếu không đủ tôi sẽ trả cậu 15 tỷ! Sau này cậu làm việc cho tôi, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

Chỉ cần xác định được người đàn ông bí hiểm này chính là kẻ đứng phía sau Vu Tắc Thành thì ông ta đã có thể yên tâm. Dù sao ông ta cũng là người có tiền, ông ta không tin là trên thế giới này có nơi nào mà tiền không có tác dụng? Nhất là với cái giá khởi đầu là vài tỷ!

Lâm Tinh Vũ xông lên tát cho Văn Thiên Giao một cái khiến ông ta ngã bổ nhào, sưng húp một nửa bên mặt, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ không thể tin nổi.

“Tao hỏi mày một lần nữa, Văn Thiên Phượng ở đâu?” Lâm Tinh Vũ lạnh lùng nói, sát khí đằng đằng.

Lâm Tinh Vũ cảm thấy kỳ lạ, Văn Thiên Phượng sao lại không ở trong phòng bao này? Trước đó thuộc hạ của Vu Tắc Thành dùng kính viễn vọng quan sát từ xa, hoàn toàn có thể chắc chắn rằng nửa tiếng trước Văn Thiên Phượng đã vào toà nhà này!

“Cậu, rốt cục cậu muốn có thứ gì? Tiền cậu cũng không cần sao? Rốt cục cậu làm việc cho ai?” Văn Thiên Giao tức giận chất vấn, không ngờ lại có người dám tát vào mặt ông ta.

“Tao làm việc cho ai à?” Lâm Tinh Vũ cười nhạt: “Tao làm việc cho nhà họ Tề.”

“Cái gì! Nhà họ Tề!” Văn Thiên Giao sợ hãi lùi về phía sau, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cảm giác giống như mình đang nhìn thấy ma.

Mẹ nó, nhà họ Tề sao? Thật đúng là muốn doạ chết người ta mà, không phải người nhà họ Tề chết hết cả rồi sao?

Nhớ lại những chiêu thức kinh dị của người đàn ông bí ẩn này, Văn Thiên Giao nghi ngờ không biết có phải mình thật sự gặp ma hay không?

Lâm Tinh Vũ đột nhiên bóp chặt cổ họng Văn Thiên Giao, tiếng rắc rắc vang lên, trên trán ông ta nổi đầy gân xanh.

“Tao hỏi lại một lần nữa, Văn Thiên Phượng ở đâu, không nói thì phải chết!” Lâm Tinh Vũ nói lạnh như băng.

Văn Thiên Giao gần như không thở nổi, cả người run lên, sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, ông ta cảm giác được người đàn ông thần bí này thực sự dám giết chết mình

Đây là một đạo lý bất biến, con người dù có quyền lực đến đâu cũng sẽ vô cùng yếu đuối ở thời khắc sinh tử, bởi một khi con người chết đi thì sẽ chẳng còn gì cả!