CHƯƠNG 121

Cốp cốp!

Hai âm thanh thanh thúy vang lên, Tần Phi và Thẩm Hạo như đụng phải một cái búa nặng, đều bị một bàn tay đánh đến nỗi xoay vòng vòng, cả người đứng không vững, liên tục lùi về phía sau mười mấy mét rồi sau đó ngã xuống đất, phát ra âm thanh rống giận.

Tần Phi và Thẩm Hạo không dám tin, che lấy gương mặt đau rát của mình, ánh mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ, nhưng mà lại không dám đi lên đánh nhau với Lâm Tinh Vũ.

Trên mặt của hai người đều có năm dấu ngón tay rất rõ ràng, trông vô cùng buồn cười.

“Lâm Tinh Vũ, anh muốn chết rồi có đúng không hả?” Đôi mắt của Vương Tử Văn lạnh lẽo nhìn Lâm Tinh Vũ, đã hoàn toàn tức giận: “Dám làm vỡ bảo vật của tôi, còn dám đánh người của tôi?”

Lâm Tinh Vũ chấp tay đứng dậy, đi đến bên cạnh cái bàn gỗ, lấy một mảnh sứ ở trên đó.

“Sau khi mảnh sứ này được nung lên, đường nét tự nhiên được hình thành quá hoàn mỹ, đủ để chứng minh đây là đồ giả.” Lâm Tinh Vũ lạnh nhạt nói.

Nói xong, anh ném mảnh sứ mà mình đang vuốt ở trong tay tới trước mặt của Vương Tử Văn.

Sắc mặt của Vương Tử Văn nghi ngờ, nhặt mảnh sứ vỡ lên xem xét, sau đó, vẻ mặt âm tình bất định giống như là kìm nén một hơi, trên mặt lại có màu gan heo.

Khách quý đang ngồi ở đây cũng đều kinh ngạc, đột nhiên lại nghe thấy Lâm Tinh Vũ nói một phen như thế, vội vàng định thần lại, ai nấy cũng đều chạy đến bên cạnh cái bàn gỗ, vẻ mặt nghiêm túc quan sát mảnh vỡ của bình sứ.

“Anh Lâm nói không sai, từ mảnh vỡ này có thể phân biệt được rất dễ dàng kết cấu bên trong của mảnh sứ có đường vân rất tinh xảo, ánh sáng, mật độ, các phương diện đều quá mức hoàng mỹ. Đồ sứ do hồi xưa tạo ra đều là dùng tay nặn đất sét, tuyệt đối không có khả năng cẩn thận tỉ mỉ như thế, cái này là mới được làm.” Một chuyên gia tóc trắng nghiêm mặt nói.

“Thật sự là đồ dởm, lại có thể làm giả tinh vi như thế, nếu như không đánh nát nó để nhìn chất liệu đường vân ở bên trong, làm sao có thể phân biệt được?” Một chuyên gia đeo kính lão sợ hãi kêu lên, trong tay đang cầm cái kính lúp quan sát mảnh vỡ của bình sứ.

“Vậy mà Lâm Tinh Vũ lại không nói bậy, quả thật là đồ giả, sao cậu ta có thể nhìn được thông qua vẻ bề ngoài vậy chứ, tầm nhìn này thật sự rất kinh khủng?” Một người đàn ông trung niên nghi vấn, trên mặt cũng tràn đầy vẻ chấn động.

“Không thể tưởng tượng nổi công nghệ này đã đạt đến trình độ thật giả lẫn lộn, nếu như mà không đánh vỡ nó, ai có thể biết nó là giả. Thế mà Lâm Tinh Vũ chỉ đứng ở xa xa nhìn một cái liền có thể nhìn ra, làm sao có thể làm được chuyện này vậy, làm sao mà cậu ta có lá gan trực tiếp đánh vỡ nó, nó là một món đồ có giá trị chín mươi tỷ, lại dám xác định như thế, thật sự quá tài?” Trên mặt của một tên con em thế gia tràn đầy kích động.

Sau khi những người ở đây đưa ra kết luận, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm kinh hãi, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Lâm Tinh Vũ.

Lâm Tinh Vũ thản nhiên nói: “Tôi nghĩ là không còn có người nào có nghi vấn nữa đúng không? Sau khi bình sứ đã bị đánh nát, cho dù là người mới nhập môn cũng có thể nhận ra đây là đồ giả.”

Nói đến đây, mặt của Lâm Tinh Vũ không biểu cảm, nhìn về phía Vương Tử Văn với sắc mặt trắng bệch.

“Bỏ ra 90 tỷ để mua một món đồ giả, còn chẳng biết tốt xấu mà khoe khoang học thức, dựa vào chút trình độ và mắt nhìn như thế cũng dám nói mình xuất thân từ thế gia sưu tầm đồ cổ?” Lâm Tinh Vũ lạnh giọng nói: “Chỉ dựa vào kiến thức hạn hẹp của anh mà còn dám tự xưng là xuất thân từ hào môn, thật sự làm trò cười cho thiên hạ.”

Nói xong, Lâm Tinh Vũ nhìn về phía Trương Lệ, cười lạnh nói: “Đây chính là cháu trai mà bà đã thổi phồng đủ kiểu à? Còn học theo trung tây? Ngay cả cái chuyện bỏ ra 90 tỷ để mua đống hàng giả này mà cũng có thể xảy ra, ngu như heo vậy mà bà là giới thiệu cho Uyển Du?”

“Cậu! Cậu!” Vương Tử Văn tức giận, lồng ngực phập phồng, hai mắt như phun ra lửa mà nhìn Lâm Tinh Vũ, sắc mặt đỏ bừng muốn phản bác, nhưng mà lại không có thực lực.

Mặt của Trương Lệ cũng đỏ lên, không ngờ tới là ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như thế.