CHƯƠNG 122

“Lâm Tinh Vũ, cậu đừng có tưởng là cậu có thể may mắn nhận ra một món đồ sưu tập thì oai lắm, tôi, tôi, ít nhất là tôi có tiền có thế hơn là cậu.” Vương Tử Văn bị người ta nói đến nỗi nói không nên lời, sắc mặt đỏ lên, phun ra những lời này.

Lâm Tinh Vũ cười nói: “Đừng có nói xuất thân là con nhà gia thế bậc nhất ở thành phố Thanh Vân, gia tài vô số, cho dù anh có nghìn tỷ đi nữa, nhưng mà lại ngu ngốc như thế, làm sao có thể xứng đáng với sự giàu có ấy?”

Mỗi câu mỗi chữ của Lâm Tinh Vũ giống như là một cây kim đâm vào lồng ngực của Vương Tử Văn, làm cho anh ta đau đến nỗi nghẹt thở, quả thật có một loại cảm giác muốn chui vào kẽ đất.

Làm sao lại nỡ bỏ ra 90 tỷ để mua một món hàng giả, cho dù có tiền đi nữa thì trong lòng cũng đau như rỉ máu.

Còn nữa, tiền không có thì thôi đi, mặt mũi còn bị ném sạch sẽ, hoàn toàn biến thành trò cười.

Cái này là dùng tiền làm mất mặt chính mình.

Vương Tử Văn đau đầu muốn ngất đi, thật sự rất muốn sụp đổ.

Đây lại là trường hợp có rất nhiều người nổi tiếng ở Minh Bảo Hiên.

Trước đó, anh ta khoe khoang mình đủ kiểu ở trước mặt của Trương Uyển Du, lại điên cuồng trào phúng Lâm Tinh Vũ, kết quả không bao lâu sau thế mà lại bị cái thằng oắt con vô dụng Lâm Tinh Vũ này mắng thẳng vào mặt như té nước, còn không thể phản bác.

“Không sai, nhất định phải phế cậu ta đi. Cái tên vô dụng này ỷ vào việc mình biết chút võ thuật mà lại dám đánh em và lão Thẩm, đúng là không biết sống chết mà.” Tần Phi tức giận nói.

Thẩm Hạo mặt mũi tràn đầy oán khí, xấu hổ giận dữ nói: “Cái đứa con rể vô dụng của nhà họ Trương còn dám khi dễ chúng ta, đối nghịch với chúng ta, đúng là muốn chết mà!”

“Anh Vương, ngày hôm nay chúng ta bị mất mặt như thế, nhất định phải tìm trở về, nếu không thì sau này chúng ta không thể ngẩng đầu lên được trong vòng thế gia đâu.” Ngô Sở Vũ cũng tức giận thở hỗn hển, nói: “Cái tên chỉ biết ăn cơm chùa này cho là mình hiểu được chút kiến thức thì dám khoe khoang ở trước mặt của chúng ta, tức chết người.”

Ngày hôm nay, chuyện xảy ra ở Minh Bảo Hiên thật sự khiến cho mấy người bọn họ mất hết mặt mũi, một tên phế vật nổi tiếng lại làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Nếu như bây giờ còn không lấy lại danh dự, sau này mấy người bọn họ sẽ không còn uy tín trong vòng nửa.

“Thẩm Hạo, bây giờ cậu đi sắp xếp người đi, làm cho cậu ta không thể bước ra khỏi đây.” Sắc mặt của Vương Tử Văn lạnh lẽo.

“Vâng.” Thẩm Hạo gọi một cuộc điện thoại, khí thế hùng hổ đi về phía hành lang.

“Cái con nhỏ Trương Uyển Du đó cũng không biết tốt xấu, anh Vương đã ưu ái cô ta, đây chính là ban ơn cho cô ta, vậy mà lại dám bôi xấu mặt mũi của anh.” Tần Phi nói.

Vương Tử Văn hừ lạnh một tiếng, nhớ lại gương mặt tuyệt thế của Trương Uyển Du, trong bụng không khỏi nóng lên.

“Cứ chờ mà xem, sớm muộn gì tao cũng sẽ để Trương Uyển Du trở thành đồ chơi của tao, để cho cái tên phế vật Lâm Tinh Vũ đó nhìn kỹ một chút, người vợ mà nó không thể chạm vào, còn tao thì đùa bỡn như thế nào.” Âm thanh của Vương Tử Văn lạnh lùng, trong mắt phát ra ngọn lửa giận.

“Không sai, Trương Uyển Du không biết điều, anh Vương dựa vào thủ đoạn và năng lực của mình, chắc chắn có thể có được dễ như trở bàn tay.” Ngô Sở Vũ nói.

Vương Tử Văn tức giận xoay người lại, nhìn khách quý ở phía dưới đồng loạt quăng ánh mắt khác thường nhìn về phía mình, trên mặt nóng hổi.

Anh ta vội vàng bước ra khỏi đại sảnh cùng với đám người Tần Phi.