Thân ảnh mảnh mai ngồi trên sofa.
"Alo?"
"....."
"Số điện thoại cá nhân của tôi làm sao ngài biết hả?"
"....."
"Không. Tôi không nghi ngờ thực lực của ngài. Cũng không dám nghi ngờ. Trương tiên sinh. Ngài tim tôi có việc gì sao?"
"...."
"Tôi không có lí do gì để gặp ngài!"
"....."
"Được. Tôi sẽ đến!" Sau khi suy nghĩ thì cô cũng quyết định đi gặp anh ta. Dù sao cũng gặp mặt. Cô không nghĩ anh ta dám làm gì với cô!
.
..

...
"Em ngồi đi."
"Trương tiên sinh, ngài gặp tôi là để làm gì?" Kéo ghế ngồi xuống, cô nhìn Trương Kiến Hạo.
"Em nhất định phải xưng hô như vậy sao hả?" Trương Kiến Hạo có chút bất mãn.
"Trương tiên sinh. Giữa tôi và ngài quan hệ tốt như thế nào? Xưng hô quan trọng vậy sao? Quan hệ chúng ta có thể nói là một xíu thôi sẽ ngay lập tức trở thành kẻ thù truyền kiếp! Ngài nói xem, nên xưng hô thế nào đây?"
Trương Kiến Hạo bị nói đến mức không thể trả lời.
"Không có việc gì, tôi đi trước!" Vừa toan đứng lên thì nghe thấy giọng của Trương Kiến Hạo.
"Vì sao?" Thanh âm có chút run rẩy. Lần đầu tiên cô là nghe được thanh âm này của anh ta. Chưa bao giờ bất lực như vậy. "Vì sao năm đó em lại đi không nói một lời hả? Vì sao năm đó em không tìm anh nói rằng em không chết? Vì sao hả? Vì sao phải tàn nhẫn với anh như vậy?"
"Ngài làm ơn ngồi xuống rồi nói chuyện có được không?" Ông trời ơ, anh ta thật không để ý người xung quanh nhưng con là có để ý đó nha. Bọn họ nhìn anh ta như sắp rớt con mắt ra rồi kìa. Đây là nơi công cộng! Nơi công cộng!!!
"Em nói đi. Trả lời anh!" Bắt lấy cổ tay của cô siết mạnh. Anh gằn giọng nói từng chữ.
"Được. Ngồi xuống. Anh hỏi, tôi trả lời." Cô gật đầu.
"Vì sao năm đó em không tìm anh?"
"Khi tỉnh lại thì tôi đã không còn ở đây!"
"Vậy tại sao không trở về?"
"Sức khỏe không cho phép. Và tôi cũng không tìm được lí do gì để trở về!"
"Em...bệnh gì sao?"
"Không có gì. Cũng qua lâu rồi." Lắc đầu, cô cũng không muốn nhắc lại.
"Nói. Em là bị cái gì hả?"
"Ung thư tế bao hình sao ở đốt sống."
"Em...."
"Thế nào? Không phải anh hỏi sao?"

"Bao lâu?"
"Trước khi gặp anh!"
"Tại sao không nói cho anh biết? Đó là lí do em không chấp nhận anh sao?"
"Việc của tôi. Không cần anh lo. Đó cũng chỉ là một phần mười lí do tôi ghét anh mà thôi!" Cô lại lắc đầu.
"...."
"Tôi đi trước, nếu anh không còn gì để nói." Vừa định đứng lên thì lại nghe giọng anh hét lên.
"Em đứng lại đó cho anh. Ngồi xuống!"
"Không. Anh không có tư cách bắt tôi làm điều tôi không thích. Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa!" Bật người khỏi ghế rồi bước đi thẳng một mạch ra khỏi quán coffee. Trương Kiến Hạo vội vàng để lại một tờ tiền để thanh toán thì cũng chạy theo cô. Bước ra cửa quán trông thấy cô đang đi về hướng ngược lại. Chạy đến bắt lấy tay cô kéo về phía xe mình, mặc cho cô có la hét, mặc cho người ta có nhìn hai người như thế nào. Nhét cô vào xe rồi cũng leo lên phía ghế lái của mình.
"Cho tôi ra ngoài. Anh có biết như vậy là giam giữ người trái phép không hả?" Cố gắng mở cửa nhưng anh ta lại khóa cửa mất.
"Chuyện phạm pháp hơn thế...chúng ta cũng đã làm rồi!"
"Câm miệng! Tôi không muốn nghe những thứ đã xảy ra trước đây! Tôi không muốn nhớ đến những thứ đã trải qua cùng các người. Tất cả các người đều đáng hận như nhau." Vũ Thiên Băng hét lên. Nhớ lại quá khứ cùng các người? Tôi sẽ thấy bản thân rất ghê tởm!
"Anh không có. Năm đó anh không làm gì Khã Hân cả!" Nắm lấy tay của cô, ánh mắt của anh dường như rất thành khẩn. Nhưng trong mắt cô, nó trở nên không thực tế.
"Anh định nói không có cái gì? Lần đánh úp cổ phiếu của R.A.J.S.Y không phải các người cũng biết sao? Lần đánh cắp bản thảo do nó vẽ không phải sao? Các người đều biết. Năm người các anh. Đáng cười hơn, người tiểu Hân tin tưởng nhất, Trần Hạo Thiên cũng cùng các người lừa gạt nó. Xem nó như trò chơi của các người!
Trần Hạo Thiên. Tôi nhất định không tha cho anh ta. Tôi cũng sẽ để cho tiểu Hân hận anh ta cả một đời! Tôi sẽ để cho anh ta từng chút, từng chút nếm trải đau khổ. Anh ta tốt nhất yêu thương con gái Ân Ân gì của anh ta nhiều một chút! Từng người các người, món nợ các người nợ tiểu Hân. Tôi sẽ đòi lại không sót một thứ! Mà không chỉ một, cái giá các người phải trả nhất định là gấp mười!" Trừng mắt nhìn Trương Kiến Hạo. Khóe mắt đã ửng hồng. Cô biết, năm đó chuyện đánh úp cổ phiếu R.A.J.S.Y tiểu Hân cũng đã biết người đứng sau là ai. Chính là người thầy đáng kính của bọn họ. Cũng chính là người mà bọn nó xem như cha ruột. Nhưng ông ta cũng không đáng trách lắm, nếu không phải tại diễn kịch cô ta rất giỏi, lừa gạt tất cả bọn họ thì ông ta cũng không mù quáng đưa tay giúp đỡ cô ta mà đẩy tiểu Hân vào chỗ chết!
"Em...." Trương Kiến Hạo bất lực nhìn cô. Quả thật...chuyện năm đó anh biết. Nhưng....là sau khi mọi việc diễn ra!

"Tôi thế nào? Tôi nói cho anh biết. Anh bây giờ...đối với tôi. Trừ hận cũng chỉ còn hận!" Quay đầu lại mở cửa xe, nhưng hồi đáp lại cô cũng chỉ là giống cạch cạch. "Mở cửa. Mau mở cửa cho tôi!"
"Không!" Gằn lên một tiếng, cô lại bị vây trong vòng tay của anh ta. "Bỏ lỡ một lần, cách xa năm năm. Em trả lới anh. Bây giờ buông tay em thì bao giờ có thể gặp lại?"
"Tôi không biết. Tôi..." Tiống điện thoại vang lên cắt đứt câu nói của cô.
"Em nghe đây?"
"....."
"Ngày mai hả? Được rồi. Em sẽ đến."
"....."
"Vâng. Em đang...em chỉ đi gặp bạn thôi. Anh không cần lo!"
"Anh là ai?" Trương Kiến Hạo nhìn thái độ nói chuyện nhẹ nhàng lại có một chút e dè khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt. Cô chưa bao giờ nói chuyện với anh như vậy. Một lần cũng chưa từng!
"Anh làm cái gì vậy hả?" Giật lại điện thoại cúp máy ngang. Cô trừng mắt nhìn anh. Làm cái trò gì vậy?
"Anh ta là ai?"
"Là ai cũng không liên quan đến anh. Anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi. Tránh xa tôi ra đi. Rời khỏi cuộc sống của tôi. Đi!" Hét lên. Mắt cô ẩn hiện những đường chỉ đỏ. Anh ta còn muốn xen vào cuộc sống của cô? Cả đời này cô cũng không thể chấp nhận anh. Năm năm trước tim cô là của anh, nhưng hoàn cảnh không cho phép. Năm năm sau không còn cách trở, nhưng điều quan trọng là cô không còn yêu anh. Ông trời ơi, ông còn định dằn vặt con người ta như thế nào đây?