"Băng. Em....yêu anh ta?" Trương Kiến Hạo buông thõng hai tay nhìn cô. Hắn không muốn nghĩ như vậy. Nhưng đối với những người con gái có tính cách như cô. Sự dịu dàng của cô chỉ để cho người cô yêu thương nhất. Mà anh...đã hai lần nghe được giọng điều cô nói chuyện cùng anh ta. Rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng. Giọng nói cũng chất chứa rất nhiều yêu thương!
"Phải. Thì thế nào?" Cô dù không xác định được tình cảm của mình đối với người đó có phải là yêu hay không. Nhưng cô biết bản thân mình cũng rất cần anh ta. Và cô cũng không còn yêu Trương Kiến Hạo, điều này..cô có thể khẳng định.
"Em...với anh ta đã bao lâu rồi?" Giọng nói của anh giờ đây chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
"Không.liên.quan.đến.anh! Nếu không còn gì nữa. Mau mở cửa cho tôi!" Cô đẩy mạnh cửa ra, không ngờ cánh cửa lại bật mở. Cô bước xuống và chạy nhanh khỏi đó. Cô không biết. Nếu như bản thân mình còn ở cạnh anh thì sẽ mất khống chế như thế nào. Sau này, cô không muốn gặp anh nữa. Không muốn! Nếu không phải tiểu Hân trở về, cả đời này cô cũng không muốn gặp lại anh ta.

Cô thừa nhận, năm năm trước đây mình yêu anh ta. Cô cũng không dám thể hiện tình cảm với anh ta, chính là vì căn bệnh đáng ghét kia. Cô sợ...bản thân cô học Y, cô rất hiểu căn bệnh này. Ung thư tế bào hình sao không hẳn gọi là nặng đến mức mất mạng. Nhưng nó không thể dễ dàng chữa khỏi. Nó có rất nhiều di chứng, nếu nói là chữa khỏi hoàn toàn, cô...cô cũng không nghĩ có khả năng như vậy!
Nhưng mà người ta nói xa mặt cách lòng, không phải sao? Dù sao cũng xa nhau năm năm, cô không còn tình cảm với anh cũng là điều bình thường. Hơn nữa, những điều anh đã làm đối với tiểu Hân khiến cô không thể chấp nhận được. Cô hận anh. Các anh không ai hiểu những nổi đau mà tiểu Hân phải một mình trải qua cả. Cả ba mẹ, anh hai, hay thậm chí là người yêu cũng không thể biết được! Cuộc sống của tiểu Hân đã rất vất vả. Nó vốn không phải là con gái của Trịnh Gia. Bản thân nó biết, thậm chí biết rất rõ. Vì vậy từ bé, nó chưa bao giờ dựa dẫm hoàn toàn vào gia đình đó. Nó cũng không muốn thân thiết quá nhiều với người nhà Trịnh Gia. Dù mọi người luôn hết lòng yêu thương, nhưng chính là việc không cùng dòng máu đã làm nó rất khó chịu, nó không muốn như vậy.
Đến năm vì việc của Thùy Trâm mà Trần Hạo Thiên đối xử tuyệt tình với nó. Thậm chí, cũng không đến tiễn nó đi ngày nó xuất ngoại. Tâm của nó gần như đã chết vậy. Vài năm sau thế nào lại gặp nhau, cũng lại vì Khâu Thùy Trâm mà anh ta một lần nữa tuyệt tình với nó! Chỉ là khác nhau ở chỗ.... Ngày bé nó vẫn còn chút mong chờ, nhưng khi lớn thì tâm nó đã chết thật rồi!
Đó là vì sao? Vì năm nó 15 tuổi, trong một lần làm nhiệm vụ... Minh đã cứu mạng nó lần đó. Anh ta đã kiểm tra được, nó chính là bị hở van tim hai lá, lại còn thêm hen suyển. Anh ta đã mắng nó rất nhiều, rằng nó không biết tự chăm sóc cho bản thân. Thế nhưng nó lại nói với anh ta, bệnh của nó...nó đã biết rất lâu rồi! Nó cũng không muốn chữa trị. Nó vẫn không thể thoát khỏi cái bóng của Trịnh Gia, nó không muốn dựa vào họ để chữa bệnh. Con người mà, trước sau gì cũng chết, nó không sợ. Chết thì chết thôi.
Sau đó, bệnh tình của nó ngoại trừ Minh thì không ai biết. Kể cả cô, cũng là khi nó đột ngột té ngã trước mặt cô thì Minh mới nói cho cô biết. Sao lại tàn nhẫn như vậy? Nó rất tốt. Một con người đã đủ đáng thương như nó sao lại phải chịu đựng nhiều vậy?

Năm năm trước đây, khi nó nhận trọn phát súng được bắn ra từ tay Trần Hạo Thiên. Nó gần như đã mất mạng. Chính bản thân Minh đã bước vào phòng phẫu thuật. Chính anh ta đã đấu tranh một trận quyết liệt với tử thần. Cô nghe nói, sau hơn 18 tiếng trong phòng phẫu thuật, cuối cùng nó cũng an toàn. Ngay sau khi cho nó uống thuốc trợ tim, Minh đã lập tức sắp xếp đưa nó rời khỏi ngay trong đêm. Cứ như vậy, anh ta chăm sóc nó. Hằng ngày ở cạnh nó. Đôi khi đang hôn mê, nó lại đổ mồ hôi rất nhiều, giống như gặp ác mộng vậy. Đến khi anh Minh đưa cô đến gặp nó, chính là hai tháng sau khi nó rời đi, nó vẫn chưa tỉnh...
Những ngày sau khi cô đến đó. Vẫn tiếp tục điều trị bệnh của mình. Bên cạnh đó, giúp cho anh Minh một tay, chăm sóc nó kĩ hơn. Anh Minh cũng chuyên tâm lo việc của Triệu Thị hơn. Cô đã nghe anh Minh nói, ban đêm khi ngủ, đôi khi nó khóc rất nhiều. Nhưng chợt có hôm cô lại quên mất, cô chính là có việc đi ra ngoài vào nửa đêm mà quên mất. Khi đột ngột nhận được cuộc gọi của quản gia thì chạy về, mở cửa phòng nó. Thấy nó đã tỉnh, lại còn vùi mặt trong lồng ngực của anh mà khóc rất nhiều. Tay gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng của anh, tận lực bộc phát cảm xúc của mình. Anh cũng ôm nó rất chặt, tay không ngừng vỗ về lưng nó. Miệng không ngừng an ủi nó.
"Ngoan. Anh ở đây, không sao. Không sao nữa." Cứ như vậy, không biết là anh đã nói bao nhiêu lần, không biết là nó đã khóc bao nhiêu lâu, đến lúc nào thì thiếp đi cũng không biết. Anh cứ ôm lấy nó như vậy. Cô khi thấy nó đã ngủ mới bước vào, nhẹ giọng nói một câu
"Xin lỗi anh" Nhưng anh chỉ lắc đầu mà không trách móc gì cô. Anh đặt nó xuống giường nhưng lại ngay lập tức nó níu chặt lấy áo anh, khuôn mày cũng chau chặt lại. Anh đành phải nằm xuống, ôm nó vào lòng, lại vỗ về nó. Cô lặng lẽ bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Cô chưa bao giờ thấy được hình ảnh bất lực như vậy từ nó. Từ khi quen biết nó, cô cũng chỉ biết đến một Khã Hân vô tư, hồn nhiên. Rồi lại thay đổi thành một Khã Hân băng lãnh! Chưa bao giờ trông thấy một Khã Hân yếu đuối, cần được che chở như vậy. Nhưng...như thế cũng tốt. Nó đã mạnh mẽ nhiều rồi, thơi gian sau này, cứ dựa vào anh nhiều một chút. Cô tin anh chắc chắn sẽ là người che chở nó tốt nhất!
Mấy ngày sau lần đó, nó lại tiếp tục hôn mê. Thân nhiệt lại rất nóng, sốt rất cao. Anh Minh gần như không bước chân ra khỏi cửa phòng. Ở lại bên cạnh nó, chăm sóc nó. Cứ hai đêm nó lại trong tình trạng mê man mà nức nở. Cô thật sự rất hoảng sợ khi trông thấy nó như vậy. Cô chưa từng thấy tình trạng người nào như vậy. Nhưng rồi nó cũng khỏe lại, chỉ là...nó gần như biến thành một con người khác vậy. Rất dịu dàng, rất dịu dàng. Đặc biệt, đối với anh Minh.
Không bao lâu sau đó, anh Minh đưa một người đàn ông đến nhà. Trông ông độ chừng cũng là năm mươi. Khi ông trông thấy nó đã lập tức ôm chầm lấy. Anh Minh nói, ông ta là ba ruột của nó. Nhưng lại không nói gì thêm về việc vì sao lại tìm thấy. Nhưng cô biết, nó và anh đều biết vì sao người đàn ông đó có thể tìm đến bọn họ. Lúc đầu, nó cũng nghi hoặc, nhưng sau khi đích thân đi xét nghiệm DNA cùng ông. Bản kết quả chứng minh, quan hệ cha con là 99,99999%. Đùng một cái, từ một Trịnh Khã Hân đã biến thành một Đàm Tử Tranh. Tiểu thư cành vàng lá ngọc của Đàm Gia. Là đứa con gái bảo bối của cả dòng họ. Đàm Gia trước giờ, không có con gái. Nó là người con gái duy nhất. Lại lạc mất từ khi còn rất bé!