Hạ Đình bị hắn thâm tình gọi như vậy không nhịn được run một cái, nhưng người con trai rõ ràng không phải chỉ gọi cho có.

Hạ Đình mở to mắt nhìn lòng ngực gần như trong gang… Không, trán cô đã đang tựa lên nó, cảm nhận rõ ràng khối cơ ngực rắn chắc cùng mùi hương nam tính vờn quanh chớp mũi.

Cả người cô bị hắn ôm trong ngực, vai bị đôi tay hắn ôm lấy, một tay hắn còn giữ chặt đầu cô, ép cô đến không thể động đậy trong ngực hắn.

Hạ Đình vốn còn định giãy giụa nhưng cơ thể lại giống như không nghe lời mình khiến cô bất lực mà để cho thân thể và cả trái tim dần dần chìm đắm trong thâm tình của người con trai xứ Tây đến vô pháp thoát ra.

Bên tai nghe hắn nói…
“Cậu có thể đừng độc miệng như vậy hay không.”
“…”
“Cha tôi ngày xưa chỉ mất hai tháng để cưa được mẹ tôi, còn mạnh bạo rước bà về Pháp định cư đó.”
“…”
Hạ Đình nghe mà trợn cả mắt vì quá khứ huy hoàng của cha mẹ Lục nhưng Lục Chiêu vẫn chưa nói xong: “Tôi biết cậu không giống bà ấy, tôi cũng không giống cha tôi.

Tôi sẽ không ép buộc cậu nhưng mà cậu đừng có suốt ngày treo cái câu có sức công phá lòng tự trọng của nam nhân ở cửa miệng như vậy có được không?”
“…Còn không phải do cậu…”
“Tôi biết!”
Lục Chiêu bất lực mạnh mẽ cắt ngang lời cô, hạ giọng: “Tôi sẽ không hỏi nguyên nhân tại sao cậu lại không chịu thừa nhận cậu cũng thích tôi, không chịu cùng tôi bắt đầu một mối quan hệ rõ ràng.

Cậu cảm thấy muốn như hiện tại thì cứ tiếp tục giống như vậy đi.”
Hạ Đình ở nơi người con trai không thấy im lặng mím môi.

Hai tay cô chắn ở giữa hai thân hình khẽ siết chặt vạt áo không biết là của ai như muốn bộc lộ tâm trạng hiện tại của cô cũng không hề bình tĩnh như cái cách cô thể hiện.
“Tôi sẽ không ép cậu nữa, nhưng mà… Món đồ kia cậu nhất định phải giữ.

Lần này là tôi tự mình đưa nó cho cậu, Hạ Hạ.”
Lục Chiêu không biết từ lúc nào đã tháo xuống sợi dây đỏ dù không có tấm khiên vẫn được Hạ Đình đeo trên cô, đem tấm khiên lồ ng vào sợi dây đỏ rồi đeo lại lên cổ cô trước biểu tình ngơ ngẩn của Hạ Đình.
“Nếu nguyên nhân cậu không muốn chấp nhận tôi là vì hiện tại, vậy thì tôi đợi cậu ba năm.

Khi chúng ta ai cũng đã thật sự trưởng thành, cho dù cậu có muốn tiếp tục ậm ờ với tôi thì tôi cũng sẽ không theo ý cậu đâu.”

Ực.
Hạ Đình vô thức nuốt nước miếng khi vô tình va phải đôi mắt chứa đựng đầy cảm tình nguy hiểm cô không hiểu của người con trai.
Sau đó Lục Chiêu không có nói gì hay làm ra hành động gì quá phận nữa mà đưa cô trở về.
Cả đoạn đường, từ lúc Lục Chiêu nói câu kia Hạ Đình luôn không có lên tiếng.

Cô vẫn ngồi ở chỗ cũ, lưng dựa vào ngực người con trai mà ngơ ngẩn.

Tay cô vô thức ma sát tấm khiên trước ngực cũng có thể dùng câu “vật về với chủ” để hình dung vừa mơ màng nghĩ, liệu họ có thể có ba năm…

Hôm đó Lục Chiêu đưa Hạ Đình về nhà vậy mà bất ngờ không có nhìn thấy Lý Nam người đàn ông kia, chỉ có dì Lý ái ngại nhìn họ… Không, là nhìn Lục Chiêu, còn đối với Hạ Đình thì bà đưa mắt hỏi thăm.

Lục Chiêu không nói gì cả, giống như mọi khi chào hỏi bà rồi đi về.

Đêm đó trôi qua cũng không có gì kịch liệt như trong suy nghĩ của hai người họ.

Lý Nam chưa từng xuất hiện đến làm phiền Hạ Đình.

Đối với việc này cô không có suy nghĩ gì nhiều, ở trong những cảm xúc khó lòng quên được vừa mới trải qua dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một trận cãi nhau giống như là hai người họ đã làm rõ mối quan hệ, nhưng thực chất sau đó biểu hiện của họ vẫn vậy.

Vẫn tiếp tục đi đi về về, âm thầm vụng trộm yêu đương theo cách nói của Tống Lan.
Tống Lan lén lút nhìn hai người ở trước mặt người khác biểu hiện chẳng có gì mặn mà với nhau không ngừng hướng dẫn cùng nhau làm bài tập, trong lòng cô cười chê không thôi.

Nói thật, cô đến là bái lạy với cái cách hai người họ ở bên nhau như vậy.

Cô càng không hiểu nổi sao họ có thể chịu được.

Nếu không phải Hạ Đình đều cảm thấy tốt thì…
“Sắp thi rồi.”
Tống Lan nằm dài trên bàn chán chường cảm thán.


So với người khác không ngừng dúi đầu vào hòng theo kịp thời gian thi cử thì cô nàng thoải mái hơn nhiều, bởi vì cô lúc nào cũng học hết nên giờ trông thảnh thơi quá chừng.

Ngược lại là Hạ Đình…
“Ừm.”
Hạ Đình héo hon đáp lời.
“Sao cậu như mất hết sức sống vậy?”
Tống Lan không vui nhìn cô chê trách.
Hạ Đình lại chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ chứ không dám nói gì.

Cô biết Tống Lan luôn rất quan tâ m đến tương lai của cô cho dù luôn biết cô không thích học hành.

Cô trừ im lặng bày tỏ thái độ thì không thể làm gì khác.

Nghĩ nghĩ thành tích tốt thì không nói, nhưng vì đủ điểm lên lớp thì cô vẫn nên làm bộ nghe cô nàng học học một chút vậy.
“Còn không phải tại cậu cứ phải để đến nước tới chân mới nhảy kia chứ.

Hiện tại mới học mấy ngày cậu đã như sắp chết đến nơi rồi.”
Tống Lan không buông tha mà tiếp tục oán giận.
Hạ Đình im lặng rụt cổ về dưới trận răn dạy mãnh liệt của cô nàng.

Không phải cô đang học đấy sao…
“Câu này làm sai rồi…”
Lục Chiêu đúng lúc chen vô giải vây cho cô.

Nhưng cô nghe hắn giảng một dây công thức vật lý khiến đầu óc cô ong ong lên, tự nhiên cô cảm thấy chẳng thà cô nghe Tống Lan càm ràm còn hơn.

Cô đúng là một chút đều không thích học mấy môn tự nhiên này.

Đám công thức kia cứ như kẻ thù của cô vậy, khiến cô nhìn thấy là chỉ muốn bỏ chạy.


Ai cứu cô với!!!
Mặc kệ lời kêu cứu của cô, lại thêm mấy ngày, rốt cuộc tết Tây cũng đến, đồng nghĩa với kỳ thi sắp diễn ra.

Đương nhiên, Hạ Đình cũng sắp được giải thoát tạm thời.

Không có gì bất ngờ bọn họ được nghỉ ba ngày.

Tết Tây thật ra họ chỉ được nghỉ mỗi một ngày một tây thôi nhưng bởi vì hôm đó trúng chủ nhật là ngày nghĩ sẵn nên họ được nghỉ bù sang thứ hai, cộng thêm thứ bảy thì được tính là ba ngày.

Vốn dĩ thứ bảy họ vẫn phải học nhưng vừa hay hôm đó lớp họ không có tiết.

Năm một cao trung vẫn còn nhàn nhã lắm.

Cho dù sau tết Tây là thi cuối học kỳ một ngay thì đám học sinh bọn họ vẫn không chút giấu giếm thể hiện sự vui vẻ vì được nghỉ.

Mặc kệ có lẽ ba ngày đó họ vẫn phải vùi đầu vào học trước sự thúc ép của nhóm phụ huynh.
Như cô, vốn dĩ Tống Lan còn muốn đề nghị Hạ Đình qua nhà cô học thêm ba ngày nhưng Hạ Đình chưa cho cô nói gì đã kéo Lục Chiêu chạy mất.
“Cậu có vẻ không thích học?”
Lục Chiêu nhịn đã lâu, rốt cuộc vẫn là hỏi ra.
“Tại tôi không cần thi vào một trường quá tốt thôi.”
Hạ Đình qua loa có lệ nói.
Lục Chiêu dù sao đã yêu thích cô được mấy tháng, đương nhiên có thể lờ mờ nhận ra cô có nghiêm túc không.

Nhưng nếu cô không muốn nói cho hắn biết dự định tương lai của mình thì hắn sẽ không hỏi nữa.

Mỗi người đều có của riêng mình một cuộc đời, cho dù là vợ chồng thì vẫn không nên xen vào việc tư của nhau quá nhiều.

Hắn không biết người phương Đông có nghĩ vậy không, nhưng người phương Tây của hắn rất coi trọng đời sống tự do, nhất là những cô gái.

Khi lấy nhau về họ vẫn có thể tiếp tục sống cuộc sống của riêng mình mà không phải bị gò ép ở nhà, lo chồng lo con.
Buổi tối Lục Chiêu trở về nhà thì nhìn thấy mẹ Lục đang ngồi nhàn nhã xem tivi.
“Mẹ không tính về thật ạ?”
Hắn mang theo chút bắt đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh bà nhẹ giọng hỏi thêm lần nữa.
“Đồ đã chuẩn bị cho con rồi.”
Mẹ Lục không trả lời câu hỏi này, cũng không nhìn hắn mà thản nhiên nhìn tivi bình thản nói.
Lục Chiêu im lặng nhìn bà vài giây.


Thấy không có khả năng khuyên bà thì hắn thôi, đứng dậy đi lên lầu.

Tối nay chín giờ hắn sẽ bay sang Pháp ăn tết Tây cùng nhà họ Lục.

Là cháu đích tôn đời này, mẹ hắn có thể không về nhưng hắn lại không thể không đi.
Một lát sau hắn ăn mặc chỉnh tề, quần kaki đen ôm sát cẳng chân săn chắc, áo thun trắng đơn giản.

Tay hắn nhấc theo một chiếc vali loại nhỏ màu đen, trên khủy tay còn khoác một chiếc áo măng-tô dáng dài, phong cách thời thượng nhìn vào là không dời được mắt.

Nếu Hạ Đình có ở đây thì nhất định sẽ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lấp lánh.

Lúc này đây Lục Chiêu chính là một anh chàng Tây chính hiệu.

Tóc vuốt ra sau để lộ vầng trán cao thẳng, sống mũi đặc trưng của người phương Tây cùng đôi mắt màu hạt dẻ, chiếc cằm góc cạnh rõ ràng như được gọt đẽo.

Toàn thân phát ra hương vị nam tính trưởng thành dù hắn chỉ mới mười sáu mà thôi.
“Mẹ đưa con ra sân bay.”
Mẹ Lục nhìn hắn thất thần một lúc, sau đó tỏ ra chẳng có gì đứng lên nói.
Lục Chiêu cũng không nói, xách vali theo bà ra gara.
Hắn biết bản thân rất giống cha hắn.

Mẹ hắn khẩu thị tâm phi mà thôi chứ thật ra bà vẫn rất nhớ cha hắn.

Lâu ngày không thấy sao có thể không nhớ.

Nhưng lần nào cũng phải đợi cha hắn đến giả bộ nài nỉ bà mới chịu về.

Lần này cha hắn có việc phải đến Anh giải quyết vấn đề của công ty bên đó.

Tết Tây không chắc ông có về tham gia kịp tiệc đêm hay không chứ chẳng nói là đến Hoa quốc dỗ dành bà nữa.

Cuối cùng hắn vẫn không hiểu sao hai người họ lại cãi nhau được.

Phải biết rằng hai ông bà mặn nồng còn hơn nước hoa Pháp nữa..