Chương 72:

 

“Mau rời đi nhanh lên, đừng không biết xấu hổ.”

 

“Hơn nữa, nếu cậu để lại ấn tượng xấu cho Hàn tiểu thư, rất có thể sẽ liên lụy đến chúng tôi.”

 

“Việc lớn của chúng tôi nếu bị cậu phá hỏng thì cậu lấy gì chịu trách nhiệm.”

 

Bà ta xác định Diệp Phi là đi theo bọn họ đến đây, sau khi bị phát hiện thì lấy cớ gặp Hàn Nguyệt để che giấu sự xấu hổ của mình.

 

Diệp Phi nhìn nhân viên tiếp tân nhàn nhạt nói: “Còn có ba phút…”

 

Cảm nhận được khí tức cường đại của Diệp Phi, nhân viên lễ tân hơi giật mình, vẻ mặt do dư, cuối cùng cũng gọi điện thoại.

 

“Diệp Phi, đủ rồi, việc này là thú vị sao?”

 

“Thật đáng xấu hồ.”

 

Lâm Tam Cô tức giận: “Tôi ra lệnh cho cậu rời khỏi đây ngay lập tức …”

 

“Đỉnh!”

 

Nói chuyện được một nửa thì bà ta nghe được một âm thanh thanh thúy vang lên, cửa thang máy mở ra, tiếng giày da gõ trên mặt đất nhanh chóng truyền đến.

 

Sau đó, mấy người đàn ông và phụ nữ xuất hiện, đi ở phía trước là Hàn Nguyệt, một thân Givenchuy, thời thường lại già dặn.

 

Chỉ là hiện tại cô ta có vẻ khẩn trương và bối rồi.

 

Lâm Tam Cô và Lâm Tiểu Nhan tươi cười nghênh đón đi lên: “Hàn tổng…”

 

Hàn Nguyệt mặc kệ bọn họ, chỉ lo lắng nhìn quanh đại sảnh, sau đó khóa chặt bóng dáng của Diệp Phi mà vội vàng chạy tới.

 

“Diệp Phi, thật xin lỗi, tôi tới chậm…”

 

Lâm Tam Cô và Lâm Tiểu Nhan hoàn toàn đờ đẫn.

 

Diệp Phi thật sự quen biết Hàn Nguyệt?

 

Sao có thể như thế được?

 

Diệp Phi nhìn Hàn Nguyệt cười nhạt nói: “Không tệ, tính tình của cô thay đổi không ít, tôi còn tưởng cô sẽ không xuống.”

 

Hàn Nguyệt suýt chút nữa đạp chân Diệp Phi, sau đó nhìn Lâm Tiểu Nhan cười nói: “Diệp Phi, đây là em vợ của anh, Lâm Tiểu Nhan phải không?”

 

“Người mà anh nhờ tôi thu xếp công việc?”

 

Lâm Tam Cô hét lên một tiếng, hoàn toàn không ngờ thật sự là Diệp Phi đi cửa sau.

 

Lâm Tiểu Nhan chưa từ bò ý định hô lên: “Hàn tổng, cô tuyển tôi không phải vì nhìn trúng ngoại hình và năng lực của tôi sao?”

 

Từ tận đáy lòng, cô ta không hi vọng đó là Diệp Phi giúp.

 

Mấy nhân viên tiếp tân lúng túng nhìn Lâm Tiểu Nhan, tự hỏi không biết cô có hiểu làm gì về nhan sắc hay không?

 

Diệp Phi nhẹ giọng nói: “Hàn Nguyệt, nếu cô ấy muốn dựa vào năng lực thì dựa vào năng lực mà cho cô ấy cơ hội.”

 

Sau khi nói xong, anh trực tiếp đi vào thang máy.

 

Hàn Nguyệt đầu tiên là hơi giật mình, sau đó cười nói với người thư kí bên cạnh nói: “Thư kí Tiền, cô Lâm vừa trẻ đẹp lại có tính chính trực, vậy hãy sắp xếp công việc cho cô ấy theo quy củ đi.”

 

Thư kí Tiền trực tiếp tiền lên một bước nói: “Cô Lâm, Tập đoàn Thiên Bảo chỉ tuyển những người có trình độ thạc sĩ và tiến sĩ. Cô là sinh viên đại học, không đáp ứng đủ yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi.”

 

“Tôi tuyên bố rằng việc ứng tuyển của cô thát bại và cô sẽ không được tuyển dụng.”

 

Khuôn mặt Lâm Tam Cô và Lâm Tiểu Nhan ngay lập trở nên xám như tro…

 

“Diệp Phi… mời.”

 

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Tam Cô cà Lâm Tiểu Nhan, Hàn Nguyệt chào hỏi Diệp Phi đi vào văn phòng ở tầng tám.

 

Văn phòng rộng hơn 100 mét vuông được bài trí sang trọng, không chỉ có nội thất đều là hàng hiệu mà cửa sỏ, từ trần đến sàn nhà cũng có khả năng chống đạn.

 

Ngoài ra còn có một giá sách được bày biện bên trong tường, bên trong với hàng chục đồ cổ bao gồm đồ sứ, chai lọ và đồ trang trí bằng ngọc thạch khác nhau.

 

Phía sau bàn làm việc cũng treo một số bức tranh trên tường.

 

Hàn Nguyệt lên tiếng chào hỏi: “Anh có muốn uống gì không?”

 

Không thể không nói, ở công ty có cảm giác trưởng thành và nghiêm túc hơn ở nhà, mặc dù vẫn là trẻ tuổi nhưng vẫn thấy dầu hiệu trưởng thành.

 

Diệp Phi liếc nhìn cô một chút, sau đó lắc đầu: “Không cần, qua đây cho tôi kiểm tra một chút, chữa trị sớm để tôi còn về mua thức ăn.”

 

Hàn Nguyệt gần như nắm lấy con dao rọc giấy.