Chương 73:

 

Sau đó, cô có gắng kiềm chế lửa giận, đạp xuống đôi giày nhỏ trên chân, cởi tất trước mặt Diệp Phi rồi cuối cùng bước đến ngồi xuống trước mặt Diệp Phi.

 

Ngay khi cô nhắc chân trái lên, một bàn chân nhỏ, trắng như tuyết hiện ra trước mắt Diệp Phi.

 

Trắng hồng, đường cong hoàn mỹ, móng chân còn sơn nhũ vàng, ánh mặt trời chiếu lên, nhìn rất háp dẫn.

 

Hàn Nguyệt nhếch khóe miệng nói: “Chữa trị đi!”

 

Diệp Phi hít sâu một hơi, kìm nén nóng nảy trong lòng, sau đó vươn tay nắm lấy chân nhỏ của cô.

 

Bàn chân có một vết sẹo, dài hơn một tắc và sẫm màu, tương phản rõ rệt với màu trắng nõn xung quanh.

 

Rõ ràng đây là vết thương của Hàn Nguyệt khi trượt băng.

 

Diệp Phi ngẳng đầu hỏi: “Tối hôm qua cô ăn rất nhiều hải sản phải không?”

 

“Làm sao anh biết?”

 

Hàn Nguyệt hơi kinh hãi, sau đó gật đầu: “Ngày hôm qua tôi vui vẻ nên ăn một bữa lớn, tôi thích ăn cua và ăn mây con. Việc này có sao không?”

 

“Lúc đó cô bị ngã gây nhiễm trùng, dù đã được điều trị nhưng vẫn chưa loại bỏ được hoàn toàn, một phần cơ của cô đã bị viêm.”

 

Diệp Phi nhàn nhạt nói: “Cho nên khi gặp lạnh hoặc ăn hải sản sẽ kích phát chứng viêm lan ra, khiến vét thương cũ trên chân trái của cô âm ï đau.”

 

“Chứng đau đầu của cô chính là tác dụng phụ của nó.”

 

“Tình huống của cô, nếu không tiền hành chữa trị tận gốc thì không đến ba tháng, không chỉ không giữ được một chân này mà nội tạng cũng suy kiệt.”

 

Hàn Nguyệt nghe xong thì kinh hãi, sau đó nghiêng người về phía trước, nghiêng eo ghé lên bàn trà.

 

Một đường cong cực kì chói mắt hiện ra.

 

“Đừng nói nhảm nữa, mau chữa trị cho tôi.”

 

Hàn Nguyệt khóc nức nở nói: “Tôi không muốn cắt bỏ chân, tôi thà chét cũng không muốn cắt.”

 

Diệp Phi bối rối: “Cô làm sao vậy?”

 

“Không phải là anh chữa trị cho tôi như lần trước sao?”

 

Hàn Nguyệt hơi há miệng nói: “Không phải là bắt tôi chủ động để anh chữa trị như vậy sao? Anh cứ việc đánh đi, chỉ cần có thể chữa khỏi chân của tôi thì đánh nặng như thế nào tôi cũng chịu được?”

 

“Bốp…”

 

Diệp Phi đánh một cái vào phía sau cô nói: “Ai nói với cô tôi sẽ chữa trị như vậy?”

 

“Lần trước là để làm dịu các cơ, tĩnh mạch và giảm đau đầu cho cô.”

 

Anh dở khóc dở cười nói: “Hôm nay là chữa trị chân của cô, chữa trị bệnh viêm, thải độc tố ra ngoài là dùng châm cứu.”

 

Gương mặt xinh đẹp của Hàn Nguyệt lập tức đỏ bừng, vội vàng rụt eo lại.

 

Sau đó, Diệp Phi sử dụng châm pháp “Tứ Tượng giải độc”

 

để giải độc cho Hàn Nguyệt.

 

Sau khi lấy ra ba giọt máu ở lòng bàn chân, Hàn Nguyệt cảm thấy toàn bộ chân được thả lỏng, không những không còn đau đớn mà còn tràn đầy sức sống.

 

Giờ phút này, cô cảm thấy cô có thể đạp một người như Diệp Phi mười cái…

 

Gần nửa ngày, ba lần châm cứu hoàn thành, Diệp Phi thuận buồm xuôi gió giải trừ độc tố.

 

Vẻ mặt nghiêm túc đó khiến Hàn Nguyệt ngắn ra, lần đầu tiên cô phát hiện Diệp Phi có chút đẹp trai.

 

“Tình trạng viêm đã chữa khỏi, các tĩnh mạch cũng được chữa trị. Bây giò tôi kê cho cô một đơn thuốc.”

 

Diệp Phi cầm giấy bút lên, viết đơn thuốc lên đó: “Mỗi ngày uống hai lần, trong một tháng thì sẽ khỏi hẳn.”

 

“Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn chủ nhân!”

 

Hàn Nguyệt mừng như điên tiếp nhận đơn thuốc, lần đầu tiên cam tâm tình nguyện gọi tiếng chủ nhân.

 

Sau đó, cô chạy tới bàn làm việc và trực tiếp mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp ném cho Diệp Phi.

 

“Nghe lời Tống tỷ nói anh đã kết hôn rồi nên món đồ chơi này tặng cho anh.”

 

Hàn Nguyệt cười tươi như hoa nói: “Anh cầm cái này tặng cho vợ, khẳng định cô ấy sẽ thích.

 

Đây coi như một chút tâm ý của tôi.”

 

“Cái gì đây?”

 

Vẻ mặt Diệp Phi cảnh giác hỏi: “Cô không cần đùa giỡn với tôi.”

 

Nếu bên trong là đồ gì đó trưởng thành thì anh còn không bị Đường Nhược Tuyết bóp chết sao?

 

Hàn Nguyệt tức giận vỗ bàn một cái nói: “Tôi có điểm mấu chốt, OK?”

 

Vẻ mặt Diệp Phi nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không có mở hộp ra, đổi chủ đề nói: “Cho tôi mượn xe một lúc, lát nữa tôi có chút việc.”