Tuy nói Ninh Thanh đã trở lại Tòng Long quân, chỉ cần chờ xử lý xong các công chuyện giữa hai nước là có thể hồi kinh, nhưng chuyện này liên quan tới quốc thổ lê dân bách tính cùng trăm ngàn tướng sĩ hai nước nên các công việc cần xử lý sau khi ngưng chiến nhiều vô số kể.
Vì vậy, đợi tới khi truyền tới tin Ninh Thanh đã theo Tòng Long Quân trở về kinh thành thì đã là ba tháng sau rồi.
Trận này đánh chỉ bốn tháng, song việc giải quyết hậu sự lại náo loạn tận ba tháng trời.
Đương nhiên, trong đó còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là triều đình Liên Nhạc xảy ra bạo động, gây trở ngại nghiêm trọng tới công việc thương thảo giữa hai nước.
Tên hoàng đế bao cỏ nổi tiếng thiên hạ Liên Khuyết bỗng nhiên chồm tới đấu cùng nghiếp chính vương Liên Khải Minh, hơn nữa còn chiếm thượng phong ngoài dự kiến của mọi người.
Đại Viêm bên này cũng mặc kệ bọn họ nội đấu, chỉ ước gì chúng đấu càng loạn càng tốt, còn Đoan Mộc Tranh cũng không nhân cơ hội này mà động chiến tranh.
Thứ nhất là vì Tòng Long Quân trong thời gian ngắn đã liên tục đại chiến hai lần tổn thương nghiêm trọng, phải chỉnh đốn cẩn thận, tạm thời không nên khuấy động chiến tranh, bằng không hậu quả không lường được. Thứ hai, Liên Khuyết từng phái lượng lớn tinh nhuệ hộ tống Ninh Thanh về Thanh Già quan, bằng không Ninh Thanh chưa chắc đã có thể bình yên trở về. Đoan Mộc Tranh nhận ân tình của hắn ta, đồng thời cũng vì Ninh Thanh đã lén ước định với Liên Khuyết. Thứ ba, trong cuộc nội đấu, Liên Khải Minh bị ép xuống hạ phong, điều này khiến Đoan Mộc Tranh cảm thấy cực kì thống khoái đã nghiền, nên mới để im mặc gã đấu với Liên Khuyết, từ từ dày vò hao tổn tâm huyết đi!
Thật vất vả vợ chồng mới đoàn tụ, Đoan Mộc Tranh dĩ nhiên không muốn để Ninh Thanh một mình trở lại kinh thành, bỏ hắn tiếp tục ở quân doanh, các tướng sĩ Tòng Long quân cũng không vui đâu!
Cho nên vì để hồi kinh sớm, hắn vừa phải sắp xếp ổn thoả công sự trong quân, vừa chỉnh đốn quân đội, đây đều là chuyện không thể hoàn thành trong một sớm một chiều.
Vì thế đợi tới khi hắn cùng Ninh Thanh hồi kinh thì đã là mùa xuân tháng ba, hơn nữa thân thể Ninh Thanh suy yếu không thể đi nhanh nên hắn cũng không ngại vừa ngắm cảnh xuân tươi đẹp vừa bình thản hồi kinh.
Ấn theo tốc độ này thì chờ bọn họ về kinh e rằng đã sang tháng tư rồi.
Kinh thành, Điềm Điềm trở về Đoan Mộc vương phủ, lão Vương phi đang tỉ mỉ bắt mạch cho nàng, thu tay cười: “Tốt lắm, tiểu tử kia coi bộ khá ổn, thân thể con cũng khôi phục, đợi qua bốn tháng là có thể sinh rồi.”
Đã hơn sáu tháng, bụng cũng to lên rõ ràng, thường xuyên cảm thấy động tĩnh bên trong, giống như đang nhắc nhở mẫu thân sự tồn tại của nó, nhất định không được làm lơ.
Đoan Mộc Điềm nhẹ nhàng vuốt bụng, rũ mi xuống, khoé miệng hơi cong lên khiến khuôn mặt vốn thanh lãnh trở nên dịu dàng cực kì.
Còn hơn ba tháng nữa, tiểu bảo bối sẽ ra đời đó.
Lão Vương phi nhìn nàng, cũng cười từ ái, kéo tay áo nói: “Mắt thấy mẹ con cũng sắp hồi kinh, trải qua bao nhiêu đau khổ chia lìa, người ta chúng ta cuối cùng đã đoàn tụ rồi.”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy, cũng gật gật đầu, nói: “Nhưng không biết ca ca đang ở đâu, lúc trước con cho người tới Dịch Thành thám thính, nghe nói Vinh đại tiểu thư đã sớm rời đi rồi, chẳng biết đi đâu, con đoán chín phần nàng đi tìm đại ca. Nhưng ngày đó đại ca nhận được phong thư liền vội vã rời đi, cũng chẳng biết đi chỗ nào.”
Nói đến đây, lão Vương phi cũng đau đầu, thì thào nói: “Hai đứa nhỏ này, chắc sẽ không bỏ trốn chứ?”
“Cần thiết ư? Lại không có ai ngăn cấm bọn họ ở cùng nhau!”
“Hay là cảm thấy chơi vui, hoặc tâm huyết dâng trào gì đó.” Lão Vương phi bĩu môi, lại không thèm để ý bảo, “Thôi, Tiểu Cảnh chung quy cũng không tới mức gây chuyện, chúng ta không cần lo lắng.”
Tổ mẫu đại nhân, ngài cũng thật ung dung! Đây là tự tin với tôn nhi ngài, hay là có năng lực tiên đoán?
Đoan Mộc Điềm nghe xong không khỏi liếc tổ mẫu một cái, sau đó gật đầu.
Nàng cũng hiểu ca ca nhất định sẽ không gây ra chuyện gì, Vinh đại tiểu thư cũng không phải người yếu ớt dễ bắt nạt, hai người này chắc hẳn bị chuyện gì làm chậm trễ chăng!
Đúng là hai người bị một chuyện làm chậm trễ, hơn nữa còn là chuyện vô cùng “nghiêm trọng”.
Ở sơn trại kia, hôm nay vẫn rất náo nhiệt, trại chủ lúc này đứng dưới gốc cây nhìn đoàn người trước mặt đánh nhau, đầu hắn di chuyển theo thân hình bọn họ, xoay đến mức ánh mắt mơ hồ, đầu cũng choáng váng.
“Mỹ nhân mỹ nhân, nàng cẩn thận chút!” Hắn nhìn Vinh Cầm Tĩnh hô, quay đầu lại tức giận mắng Đoan Mộc Cảnh, “Ta nói ngươi ngươi… Ngươi một đại nam nhân lại bắt nạt cô nương nhà người ta, coi là bản lĩnh gì? Còn không mau dừng tay, có gan thì đánh với bổn đại gia này!”
Động tác bên kia hơi ngừng, Cảnh thế tử quay sang, nhẹ nhàng thản nhiên “À?” Một tiếng.
Trại chủ ngây thơ nhất thời giật mình một cái, “vèo” trốn phía sau gốc cây, chỉ ló một cái đầu ra ngoài, ha ha nói: “Gia à, rốt cuộc bao giờ ngài mới đi? Ta đã nói rồi, chỉ cần ngài đi, tại hạ nhất định chuẩn bị đầy đủ sơn hào hải vị, cung tiễn ngài xuống núi!”
Phi! Cung tiễn cái gì? Đại gia ta sẽ thắp hương cho ngươi, tốt nhất ngươi lập tức biến mất khỏi thế giới này, đừng xuất hiện trước mặt bổn đại gia, bằng không ta sẽ…. ta sẽ….
Hắn đảo tròn mặt, nghĩ nghĩ rốt cuộc phải thế nào mới có thể đưa được tên ôn thần này xuống núi mà không bị chà đạp đây?
Đoan Mộc Cảnh khóe miệng cong cong, thản nhiên nói: “Muốn ta xuống núi ư? Rất đơn giản, chỉ cần Tĩnh nhi theo ta về, ta sẽ rời đi ngay lập tức, nói thật, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi cho lắm”
Hắn bĩu môi, Tĩnh nhi Tĩnh nhi? Gọi thân mật như vậy, đó rõ ràng là áp trại phu nhân mà bổn đại gia nhìn trúng!
Lầu bầu hai tiếng, hắn nói: “Nếu người ta không muốn, ngươi cũng không thể ép buộc, con người ta vẫn thích nói đạo lý đấy.”
“Ồ? Đầu lĩnh sơn tặc lại đi nói đạo lý với ta à?”
Chợt có kình phong từ bên người đánh úp lại, “bốp” một tiếng đánh hắn lùi hai bước, Vinh đại tiểu thư trợn mắt dựng mày cả giận nói: “Đánh cùng bản tiểu thư mà còn dám nhìn đông nhìn tây nói chuyện phiếm với người khác, ngươi khinh thường ta đúng đông?”
Cú đánh kia thật lợi hại, Đoan Mộc Cảnh còn cảm thấy cánh tay tê rần cả, không khỏi cười khổ: “Tĩnh nhi đừng náo loạn nữa, theo ta trở về.”
“Ngươi nói về thì bản tiểu thư phải ngoan ngoãn về với ngươi? Vậy mặt bản tiểu thư phải giấu vào đâu?”
“Vậy nàng muốn thế nào mới bằng lòng theo ta trở về?”
“Cầu xin ta đi!”
“… Được, cầu xin nàng, theo ta trở về đi.”
Vinh đại tiểu thư nhất thời khinh bỉ: “Đây là thái độ cầu người của ngươi?”
Tuy nói thế, nhưng thế công cũng tạm ngừng, đáy mắt có hoa quang trong suốt chảy qua, một chút mềm mại một chút ôn nhu.
Đoan Mộc Cảnh hơi nhíu mày suy tư nhìn nàng, sau đó nhẹ giọng: “Nếu thế, thì….”
Nói xong, hắn bỗng nhiên hất vạt áo trước, hơi cong một gối xuống.
Vinh Cầm Tĩnh cả kinh, không kịp suy nghĩ vội vàng vọt qua, đưa tay kéo hắn hổn hển gào: “Ngươi điên rồi? Không được…”
Toàn bộ động tác và giọng nói của nàng đều dừng lại khi vọt tới trước mặt Đoan Mộc Cảnh, ngay cả tay giơ ra kéo hắn cũng cứng đờ, cả người theo quán tính xông tới, còn tên kia thì chỉ hơi cong gối liền đứng thẳng lại, thản nhiên mở hai tay ôm chặt lấy nàng.
Phẫn hận của nàng, cơn giận của nàng cũng vào lúc được hắn ôm mà tan biến, trái tim không ức chế được khẽ rung lên.
Hắn lại cười đến vân đạm phong khinh, tay ôm nàng vào lòng, ngón tay nhẹ nàng vuốt tóc nàng, cúi đầu khẽ nói: “Ta không muốn làm vậy, nhưng chúng ta đã nán ở đây quá lâu rồi.”
Từ hướng khác nhìn lại, một màn này giống như Vinh đại tiểu thư chủ động nhào vào lòng Đoan Mộc Cảnh, hai người ôm nhau làm người ta vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.
Trại chủ ngây thơ bên kia dùng sức cào vỏ cây.
A a a, mỹ nhân, nàng làm sao có thể lao vào ngực tên cầm thú này?
Vinh đại tiểu thư giờ phút này buồn bực không thôi, trừng mắt to hung hăng nhìn chằm chằm tên chết tiệt này, hắn dám chơi xấu, dám lừa nàng!
Cảnh thế tử lại khẽ thở dài một tiếng, đưa tay áp đầu nàng xuống vai mình, sau đó xoay người trực tiếp bế ngang nàng lên, đang định bước đi thì cả người chợt run lên, thì ra là Vinh Cầm Tĩnh há mồm, dùng sức cắn mạnh vào vai hắn.
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng không ngăn cản để mặc nàng cắn, bế nàng đi khỏi đây.
Ở góc độ khác, hắn không nhìn thấy Vinh Cầm Tĩnh ghé sát vai cắn hắn mà ánh mắt sáng ngời, nhẹ nhàng cong cong đầy ý cười.
Mặc kệ thế nào, trại chủ ngây thơ xui xẻo rốt cuộc tiễn chân được ôn thần, nhưng chết tiệt là tên ôn thần kia còn thuận đường cướp mất áp trại phu nhân của hắn!
Thật quá đáng! Hành vi này thật quá đáng!
Hắn cắn tay áo nước mắt lưng tròng nhìn theo bọn họ rời đi, mãi đến khi không nhìn thấy mỹ nhân nữa, hắn bỗng nhiên đảo mắt, vẻ mặt thu lại, ngay cả khí chất phát ra trên người cũng biến đổi, phất tay áo xoay người đi vào trại, khẽ cười nói: “Bản công tử hình như đã lâu rồi không rời núi, làm sao thế được. Người đâu, mau đi hỏi thăm một chút xem gần đây chỗ nào náo nhiệt nhất, bản công tử sẽ tới đó chơi.”
“Công tử, lão phu nhân gởi thư, bảo cho ngài mau chóng trở về.”
“Gì? Làm sao có thể khéo như vậy? Mẹ nó, ta còn chưa chơi đủ đâu!”
Bên kia, Đoan Mộc Cảnh mang theo Vinh Cầm Tĩnh rời khỏi sơn trại định đi về phía kinh thành, nhưng giữa đường lại xảy ra sự cố.
“Nàng muốn đi đâu?”
Đêm hôm khuya khoắt, Vinh đại tiểu thư vác bao nhỏ nhảy qua cửa sổ, không ngờ chân vừa chạm đất đã nghe thấy một giọng nói, nhất thời khoé miệng nàng giật giật, ngẩng đầu nhìn người nào đó ở mái hiên đối diện, cười lạnh: “Còn có thể đi đâu? Dĩ nhiên là về nhà rồi.”
“Về nhà?”
“Vô nghĩa! Ngươi không hỏi bản tiểu thư có bằng lòng hay không đã bắt cóc ta, còn đi về kinh thành, ngươi tính làm gì?”
Hắn sửng sốt, sau đó ánh mắt ngưng lại tiêu sái đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, nói: “Ta cho rằng ta đã sớm nói với nàng, cái này tính là sao đây.”
Nàng lắc đầu, thái độ khác thường không nổi giận không giơ chân cũng không châm chọc khiêu khích, chỉ bình tĩnh nói: “Ngươi nói có ích gì? Ngươi nghe được ta đáp ứng hay nhìn thấy ta gật đầu rồi?”
“Tĩnh nhi…”
“Ta vẫn tức giận, ngươi lúc trước không biết quý trọng tâm ý của bản tiểu thư, bây giờ muốn vãn hồi thì bản tiểu thư phải lập tức ngoan ngoãn dâng cho ngươi?”
Cũng không có lập tức chứ?
Đoan Mộc Cảnh đưa tay nắm bả vai nàng, nói: “Ta biết, trước kia là ta không đúng, nhưng từ trước tới nay ta chưa từng thích cô gái nào, cho nên khi đó ngay cả bản thân ta cũng không hiểu được tâm ý của mình. Tĩnh nhi, nàng muốn ta phải làm sao mới không buồn bực, không đẩy ta ra nữa?”
Ánh mắt Vinh Cầm Tĩnh hơi lé, vẻ mặt hơi mê mang hoảng hốt, sau đó nàng bĩu môi nói: “Xin lỗi ta!”
“Phải, tất cả đều là lỗi của ta, tổn thương nàng, khiến nàng đau lòng.”
“Thế là xong?”
“Vậy còn phải thế nào?”
“Ngươi phải nói, Đoan Mộc Cảnh quả thực là tên khốn kiếp, có thể được bản tiểu thư chung tình đã là phúc tích tám đời nhưng lại dám không biết tốt xấu, cự tuyệt chân tình của bản tiểu thư, hại bản tiểu thư thương tâm rời khỏi kinh thành. Bây giờ quay đầu lại muốn bản tiểu thư dâng tâm ý, đúng là vô liêm sỉ!”
Nàng nói rất nghiêm trang, hắn mỉm cười lắng nghe, sau khi nghe được, tươi cười bất tri bất giác thu hồi, ánh mắt càng trầm ngưng, lộ ra trìu mến cùng đau lòng.
Bàn tay nắm bả vai nàng dịch lên vuốt hai má, trầm thấp nói: “Ta quả thực là khốn kiếp, có thể được Tĩnh nhi để ý vốn đã là phúc tám đời tu được, nhưng lại không biết tốt xấu từ chối chân tình của nàng, hại nàng thương tâm rời khỏi kinh thành. Bây giờ rốt cục hiểu được tâm ý bản thân chạy tới Dịch Thành, mặc dù vô liêm sỉ cũng hi vọng có thể cầu nàng hiểu cho, tha thứ cho ta ban đầu không biết tốt xấu không biết quy trọng.”
Những câu này nói cũng rất thật lòng, ngữ điệu bình thản, giọng nói trầm thấp càng thêm thâm tình.
Vinh Cầm Tĩnh nghe, ánh mắt nhịn không được loé loé dâng lên một tầng hơi nước mông lung, ngẩng đầu si ngốc nhìn hắn.
Nàng hơi hơi đến gần hắn một ít, nhẹ giọng nỉ non: “Huynh thật sự nghĩ như vậy?”
“Thiên chân vạn xác.”
“Huynh thích ta?”
“Thích, so với nàng nghĩ còn thích hơn.”
“Vậy ta cũng không thể cứ theo huynh về kinh thành như vậy được!”
“… Hả?”
Sao đột nhiên ngay cả giọng điệu cũng thay đổi?
Đại tiểu thư bỗng nhiên vòng vo, giọng cũng thay đổi, lui về phía sau nửa bước, nhìn hắn nói: “Vô danh vô phận, bản tiểu thư há có thể đi theo huynh về kinh như vậy?”
Hắn nhìn nàng lại khôi phục dáng vẻ mạnh mẽ, trái lại thả lỏng, nhẹ nhàng thở ra mỉm cười nói: “Xem ra ta phải mau chóng tới Dịch Thành thăm viếng mới được, bằng không mẫu thân ta muốn gặp con dâu tương tai lại phải chờ mỏi con măt rồi.”
Nghe thế, Vinh Cầm Tĩnh bỗng nhăn nhó ngượng ngùng, ánh mắt láo liên không dám nhìn vuốt vuốt ngón tay, ấp úng nói: “Mẹ huynh bà ấy….”
Đó là mẹ chồng tương tai đấy, cũng không biết tính tình bà thế nào, có thích nàng hay không.
Ai nha, thật rối rắm thật bất an mà!
Một Vinh đại tiểu thư mạnh mẽ lại có thần thái nhăn nhó thẹn thùng thế này? Cảnh thế tử nhìn, chỉ cảm thấy ngay cả trái tim cũng run rẩy, sau đó rung động, bỗng nhiên hắn cúi người, không chút do dự hôn xuống.
Nếu Vinh Cầm Tĩnh không muốn đi kinh thành, Đoan Mộc Cảnh dứt khoát đưa nàng về Dịch Thành, lại phái người trở về kinh thành Đoan Mộc vương phủ.
Thời điểm Điềm Điềm đang cùng tổ mẫu thảo luận vì sao ca ca nhiều ngày không có tin tức thì có người đến báo rằng thế tử phái người trở lại, có chuyện quan trọng bẩm báo lão vương phi.
“Ô? Xem như có chút tin tức rồi, mau bảo hắn tiến vào!”
Lão vương phi ra lệnh, người nọ mau chóng xuất hiện trong phòng khách, quỳ xuống hành lễ nói: “Tiểu nhân bái kiến lão Vương phi, bái kiến quận chúa!”
“Đứng lên đi, là thế tử cho ngươi trở về?”
“Tạ lão Vương phi!” Hắn đứng lên, cúi đầu nói, “Thế tử lệnh tiểu nhân trở về báo cho lão Vương phi một chuyện, nói là thỉnh cầu lão Vương phi làm chủ, chuẩn bị việc kết thân với Vinh quận vương phủ Dịch thành.”
Kết thân?
Chuyện này quá đột nhiên, cho dù bà biết chuyện giữa hai đứa nhỏ, nhưng không phải chúng nó đang giận dỗi sao? Sao lại đột nhiên đòi kết thân rồi?
Bà quay đầu, cùng cháu gái bên cạnh trao đổi ánh mắt, khó nén kinh ngạc.
Đoan Mộc Điềm cũng kinh ngạc, trầm ngâm cười nói: “Xem ra ca ca rốt cục làm cho Vinh đại tiểu thư hết giận, Đoan Mộc vương phủ sắp có hỉ rồi. Mẫu thân cũng sắp về, ca ca lại cưới tẩu tử, đúng là song hỉ lâm môn. Tổ mẫu, không biết việc kết thân này con có thể giúp gì đựơc không?”
Lão Vương phi kinh ngạc xong cũng nhanh chóng bình tĩnh, lại quay đầu hỏi: “Thế tử hiện đang ở đâu?”
“Thế tử và Vinh đại tiểu thư cùng nhau đi Dịch thành.”
“Đại khái là đại tiểu thư không muốn đến kinh thành như vậy, cho nên ca ca đành cùng nàng về Dịch thành.”
“Nói thế thì lão thân cũng phải mau mau một chút mới được.” Lão Vương phi mặt mày hớn hở cười vui vẻ cực kỳ.
Ai u, bà đã sớm hy vọng tôn nhi có thể mau chóng cuới cháu dâu về, nha đầu Vinh gia trong sáng hoạt bát, vừa khéo hợp tính Tiểu Cảnh, bà cuối cùng cũng có thể buông một cọc tâm sự rồi.
Chính vào lúc này, Thần công tử từ ngoài cửa nghênh ngang đi đến, phe phẩy cây quạt.
“U, Tiểu Điềm Điềm cũng đến đây à, đang nói chuyện gì đấy?”
Nhìn tiểu thúc dáng vẻ nhảy nhót, Đoan Mộc Điềm chợt nhếch mép nói: “Ca ca vừa phái người trở về, nói là muốn cùng Vinh đại tiểu thư đính thân, bảo tổ mẫu hỗ trợ chuẩn bị việc sính lễ.”
“Gì? Tiểu Tĩnh nhi?” Động tác phe phẩy quạt giấy hơi dừng lại, mắt Thần công tử đảo tròn nhẹ nhàng nhìn về phía mẫu thân đại nhân.
Ách? Biểu cảm này của mẫu thân là sao? Tiểu Cảnh rốt cục muốn cưới vợ đó là chuyện tốt, nhìn mình làm gì?
“Tiểu thúc, thúc cũng không nhỏ, sao rồi, vẫn chưa gặp được cô nương nào hợp ý sao?”
Tiểu Điềm Điềm, ngươi cố ý đi, tuyệt đối là cố ý!
Thần công tử con mắt loạn chuyển, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: “Ai nha, bản công tử còn chút việc, không ở đây quấy rầy mẫu thân cùng Tiểu Điềm Điềm nói chuyện phiếm nữa, bản công tử cáo lui trước.”
Nói xong, hắn định xoay người rời đi, nhưng vào lúc này, lão Vương phi đã thản nhiên mở miệng, nói: “Ngươi còn muốn để lão thân chờ tới khi nào?”
Bước chân Thần công tử hơi vấp một cái, hắn đưa lưng về phía các nàng, bỗng nhiên khóe miệng hiện lên một chút chua sót.