Suốt một tuần, ngay cả cái bóng của Ngô Sở Úy, Trì Sính cũng không tóm được.

Lại đến cuối tuần, người đến khám bệnh đặc biệt nhiều, Khương Tiểu Soái mới sáng ra đã bắt đầu bận rộn, bù đầu mãi đến trưa, cả miếng nước cũng không kịp uống. Phòng khám vốn không lớn, có một "bệnh nhân" như núi Thái Sơn vẫn ngồi đợi ở đó không đi. Hắn không khám bệnh cũng không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ngồi nhìn Khương Tiểu Soái, nhìn suốt cả buổi sáng.

Áo Khương Tiểu Soái ướt mồ hôi, không biết là do nóng hay do sợ.

Tiễn bệnh nhân cuối cùng đi rồi, trong phòng khám chỉ còn Khương Tiểu Soái và Trì Sính.

"Anh đợi ở đây cũng vô dụng thôi, tôi căn bản không biết cậu ấy đi đâu."

Trì Sính liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, nhàn nhạt nói: "Mười hai giờ rồi..."

Khương Tiểu Soái nhíu mi, đây là chuẩn bị đi sao?

"Cậu nói xem... nếu tôi bắt đầu thượng cậu từ lúc này, đến trước khi Đại thiết đầu về, hai chúng ta có thể xong chuyện không?" Tiếng nút cài thắt lưng vang lách cách.

"Cậu ấy về nhà rồi." Khương Tiểu Soái mài răng.

Trì Sính lấy tay khỏi thắt lưng, cười lạnh một tiếng rồi ra cửa.

Mấy ngày về nhà, Ngô Sở Úy vẫn co mình trong ổ chăn, trừ xem phim thì là xem phim.

Y đã mang máy tính của Khương Tiểu Soái về, bên trong lưu gần mấy ngàn bộ GV, kiểu nào cũng có. Hai ngày đầu, Ngô Sở Úy xem một vài bộ khẩu vị nhẹ, lúc xem thì nhe răng mài vuốt, lòng luôn sôi trào. Mấy người này nghĩ gì thế? Sau khi xem xong cơm cũng không muốn ăn, đi đại tiện cũng có bóng ma tâm lý.

Sau khi xem mười mấy bộ, Ngô Sở Úy tê liệt, tới lui chỉ có một dạng, không thú vị. Lại tìm thêm mấy bộ khẩu vị nặng, trói buộc, đèn cầy,song long nhập động, xem xong thì lại mơ ác mộng cả đêm, trong mơ kẻ đang gào thét biến thành mình, khi tỉnh lại quần sịp cũng ướt. Cố nén khó chịu xem xong mấy bộ, chậm rãi cũng không còn ghê tởm nữa, có lúc còn thêm lời, "Roi này đánh không đủ tàn nhẫn, nên thấm chút nước ớt."

Mấy hôm nay, khẩu vị nặng cũng trở nên tẻ nhạt vô vị, Ngô Sở Úy lại mở một bộ khác.

Bên trong xuất hiện một tên đàn ông và một con lừa, Ngô Sở Úy nôn nóng đợi chủ của con lừa, kết quả đợi mãi không thấy, chỉ thấy con lừa đem tên kia... Tay Ngô Sở Úy đảo chuột, mất nửa ngày mới nhắm đúng vào dấu X ở góc phải, lặng lẽ tắt nó. Sau đó lại mở khẩu vị nhẹ, đột nhiên cảm thấy thật tốt đẹp

"Phiền cô một chút, xin hỏi nhà Ngô Sở Úy ở đây sao?"

Giọng nói quen thuộc truyền đến từ bên ngoài, Ngô Sở Úy chột dạ, sao anh ta đuổi đến đây được? Đóng máy tính cái cạch, vội vã hoang mang chui khỏi ổ chăn, chậm rãi điều chỉnh hơi thở của mình.

Bà Ngô cười nói với Trì Sính: "Đại Khung chính là con trai tôi, cậu là..."

Trì Sính cảm thấy Đại Khung chắc là nhũ danh của Ngô Sở Úy, thế là cầm đồ đi vào.

"Cháu là đồng nghiệp của cậu ấy."

"À à." Bà Ngô khách sáo nói, "Vậy mau vào nhà ngồi đi."

Nhà Ngô Sở Úy vẫn là kiểu nhà cũ thấp bé, Trì Sính vào nhà còn phải cúi đầu nếu không sẽ đụng phải khung cửa phía trên. Tổng cộng có bốn phòng, không lớn nhưng rất sạch sẽ, phòng ngủ của Ngô Sở Úy không có giường, chỉ có một cái giường lò vắt ngang nửa căn phòng, Ngô Sở Úy nằm trên lò đó, bất an nghe động tĩnh bên ngoài.

"Cậu uống nước trước đi, tôi đi gọi Đại Khung dậy." Bà Ngô nói, "Thằng bé bệnh đã một tuần rồi, cả ngày nằm trên giường lò, đã mấy hôm không ra ngoài."

"Đừng gọi cậu ấy." Trì Sính nói, "Cháu vào xem sao."

Ngô Sở Úy quay lưng ra cửa, nghe tiếng bước chân dần lại gần, cuối cùng, cánh tay đầy nhiệt độ vươn ra đặt lên trán y, sau khi xoa mạnh một hồi, mới xoay Ngô Sở Úy lại đối diện.

Ngô Sở Úy lại bày ra vẻ mặt độ khó cao 'rõ ràng rất mong Trì Sính đến nhưng lại khẩu thị tâm phi': "Sao anh đến đây?"

"Đến thăm cậu." Trì Sính ngồi bên mép giường lò nhìn Ngô Sở Úy.

Tầm mắt Ngô Sở Úy nằm đúng ngay mệnh căn của Trì Sính, không biết sao lại nhớ đến ngẩu pín (bộ phận sinh dục) của con lừa vừa rồi, nếu bị chọc vào, không biết có bị lủng bụng không nữa?!

"Sao lại bệnh?" Trì Sính hỏi.

Ngô Sở Úy thầm đáp, bị pín lừa của anh dọa!

"Mẹ cậu nói cậu đã nằm trên giường mấy ngày, để tôi ngửi xem có phải ốm đi rồi không?"

Nói xong, Trì Sính thật sự cúi xuống, vén chăn Ngô Sở Úy lên, chui hơn nửa người vào, đầu ghé vào cổ Ngô Sở Úy hít hà, trêu chọc: "Thật thối."

"Không thể nào." Ngô Sở Úy sắn tay áo lên ngửi, "Ngày nào tôi cũng tắm."

Trì Sính gác cằm lên ngực Ngô Sở Úy, thấy y tích cực như vậy, bất giác vui vẻ.

Lần đầu tiên nhận được nụ cười nhiệt tâm chính diện như thế, Ngô Sở Úy có chút khó thích ứng, lúc hoảng hốt lại cảm thấy, Trì Sính cũng không quá mức đáng ghét.