Quách Thành Vũ đang yên tĩnh đợi ở phòng thăm, không bao lâu, Trì Sính được Giả Thân dẫn tới.

Quách Thành Vũ cách cửa kính đánh giá Trì Sính một lượt, trạng thái tinh thần vẫn không tồi, dường như còn mập hơn lúc vào đây, xem ra cuộc sống rất thoải mái.
Đánh giá Trì Sính xong, Quách Thành Vũ lại nhìn chằm chằm Giả Thân vài lần, khiến Giả Thân rợn tóc gáy.
“Có gì mau nói, hai người chỉ có nửa tiếng thôi.”
Nói xong, Giả Thân giơ cổ tay nhìn đồng hồ, cuối cùng đảo mắt nhìn Trì Sính, nện ủng da bước vội ra ngoài.
Quách Thành Vũ lại dời mắt lên mặt Trì Sính, hỏi: “Biết là hành động của ai không?”
Trì Sính nhàn nhạt đáp: “Trước mắt còn chưa rõ, tài liệu báo cáo của kẻ đó phần lớn đều dính đến cuộc sống riêng của tôi và Ngô Sở Úy, nghe nói nội dung rất tỉ mỉ.”
“Liệu có phải là cái cô Trương Doanh mà Trương Bảo Quý xếp vào cạnh Ngô Sở Úy không? Cô ta cũng từng tiếp xúc gần với Ngô Sở Úy trong một thời gian.

Huống chi cậu đá Trương Bảo Quý xuống dưới, bên đó cũng có khả năng báo thù.”
Trì Sính lắc đầu: “Trong thời gian cô ta làm thư ký bên cạnh Đại Bảo, căn bản không biết quan hệ giữa tôi và Đại Bảo.

Nếu cô ta biết chuyện từ trước, thì sẽ không giở cái chiêu ngu xuẩn là sắc dụ Đại Bảo.”
Quách Thành Vũ nghĩ thấy cũng có lý.
“Huống chi chứng cứ đầy đủ như thế, không phải người bên cạnh căn bản không làm được.” Trì Sính nói.
Sợi thần kinh nào đó trong đầu Quách Thành Vũ rung lên vài cái.
“Tạm thời bất kể là ai.” Trì Sính nói: “Tôi đã tìm được luật sư tốt rồi, cậu ra ngoài bàn với anh ta đi.”
“Là Trương Tân Hoa sao?” Quách Thành Vũ hỏi.
Trì Sính gật đầu: “Chính là anh ta.”
Hai người lại bàn rất lâu về những tình tiết của vụ án, trong lúc đó, Trì Sính dùng khẩu hình đọc tên của một người.
“Cậu đi tìm người này.”
Quách Thành Vũ cũng dùng khẩu hình đáp: “Là ủy ban kỷ luật sao?”
Trì Sính gật đầu.
Lúc này, Giả Thân đột nhiên đẩy cửa vào.


Đi một vòng sau lưng Trì Sính, dùng ánh mắt sắc bén đảo nhìn Quách Thành Vũ, cuối cùng âm trầm nhắc nhở: “Còn mười phút, tranh thủ thời gian đi.”
Nói xong, bèn đi thẳng ra ngoài.
Quách Thành Vũ cười không mang ý tốt, nói: “Vừa vào đã có giám ngục mỹ mạo bảo vệ, thật diễm phúc nha!”
Quách Thành Vũ bám riết lấy: “Tôi thấy cậu ta rất dâm đãng, hai con mắt luôn xoay vòng vòng, buổi tối không có gọi cậu đến phòng trực thẩm vấn riêng chứ?”
Trì Sính chế nhạo: “Còn cần gọi đến phòng trực ban sao? Ở phòng giam tôi đã làm cậu ta rồi!”
Quách Thành Vũ cười hề hề, không trêu Trì Sính nữa, tranh thủ thời gian nói việc chính.
“Công trình đó đã bị ép dừng rồi.”
Trì Sính vừa rồi còn rất bình tĩnh ung dung, nghe câu này, xung quanh mày lập tức phủ một tầng mây đen âm trầm.
“Đại Bảo thì sao? Có phải lại mắc chứng nhỏ nhen rồi không?”
Quách Thành Vũ nói: “Cũng được, không nghiêm trọng như cậu nghĩ, tôi tính ra cậu ta cũng không có tâm trạng mà nhớ.

Hiện tại nợ của công ty chất đống, còn thêm phí kéo dài công trình, thời gian này cậu ta đang khổ sở vì tiền.”
Trì Sính lo lắng không thôi, giọng điệu nói chuyện với Quách Thành Vũ cũng thấp đi rất nhiều.
“Nếu thật sự không được thì cậu lấy tiền của mình ra trước đi, sau này tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Quách Thành Vũ rất rầu rĩ: “Mấu chốt là cậu ta không cần!”
Thật ra, Trì Sính đã sớm liệu được sẽ như thế, cho nên mới cảm thấy đau lòng.
“Vậy cậu nên khuyên nhủ cậu ấy nhiều hơn! Tuy Khương Tiểu Soái cũng có thể nói, quan hệ với cậu ấy cũng tốt, nhưng Khương Tiểu Soái không trấn được cậu ấy, vào lúc mấu chốt này cần cậu ra mặt.

Nếu cậu ấy thật sự cố chấp, muốn ăn đòn, thì cậu cứ dạy dỗ cậu ấy vài câu cậu ấy sẽ thành thật ngay.”
Quách Thành Vũ cố ý hỏi: “Nếu tôi tức lên, có thể đánh vài cái không?”
Trì Sính lặng lẽ nói: “Nếu cậu cảm thấy tôi có thể bị phán tử hình, thì cậu có thể động thủ.”
Quách Thành Vũ cười gian xảo.
Trì Sính lại nói: “Dạy dỗ cũng phải biết chừng mực.”
“Hai vợ chồng cậu thật jj khó hầu hạ.”

Trong lúc nói cười, thời gian đã không còn lại bao nhiêu.
Trì Sính nhìn chằm chằm Quách Thành Vũ một lát, hỏi: “Mọi người biết cậu đến tìm tôi không?”
“Biết, tôi đã nói với họ rồi.”
Trì Sính ném ánh mắt thăm dò qua: “Cậu ấy không nhờ cậu chuyển lời sao?”
Quách Thành Vũ nghe xong thì cười.
Trì Sính đợi hồi lâu cũng không đợi được Quách Thành Vũ mở miệng, liền nôn nóng thúc giục: “Cậu nói đi chứ!”
“Chính là cái này nè!” Quách Thành Vũ lại nhe miệng: “Cậu ta bảo tôi cười với cậu.”
Trì Sính dại ra, rất nhanh đã hiểu dụng ý của Ngô Sở Úy.
Vừa đau lòng vừa không cân bằng.
Cuối cùng thầm lẩm bẩm: “Thật đúng là keo kiệt!”
Quách Thành Vũ lại hỏi: “Cậu có muốn tôi chuyển lời gì cho cậu ta không?”
Trì Sính không nói.
“Mau chút đi mà!” Quách Thành Vũ thúc giục.
Trì Sính nói: “Cậu thay tôi hôn cậu ấy một cái đi!”
“Má? Có chuyện tốt vậy sao?” Quách Thành Vũ vừa mừng vừa sợ.
Trì Sính đen mặt nhìn hắn: “Coi như thù lao, tôi tạm thời phó thác cậu ấy cho cậu.”
“Có thể trả giá không?” Quách Thành Vũ được một tấc lấn một thước.
Trì Sính tặng cho hắn một chữ.
“Cút!”
Quách Thành Vũ cười ha ha nhìn đồng hồ: “Còn một phút nữa thôi! Còn muốn nói thêm gì không?”
“Mau biến mất khỏi mắt tôi!”
Nói xong câu này, Trì Sính mang gương mặt chua lòm đứng lên đi về phía cửa.
Quách Thành Vũ hừ lạnh một tiếng, chủ động cho người khác hôn, sau đó lại còn tự ghen tuông, cái thứ gì vậy chứ?
Giả Thân vừa định vào, Trì Sính đã đẩy cửa bước ra, hai người một ra một vào, suýt đụng vào nhau, Giả Thân lần đầu tiên mặt đối mặt sát với Trì Sính như thế, mắt đúng lúc nhìn vào hàm râu của Trì Sính.


Mùi hương phái mạnh thuần túy ập vào mặt, kích thích tim Giả Thân đập thình thịch.
“Còn chưa đợi tôi gọi đã ra rồi, rất có tự giác đó!” Giả Thân đùa.
Trì Sính còn đang chìm trong chua xót vì nụ cười Ngô Sở Úy cho hắn, không để ý đến trò của Giả Thân, chỉ một mình đi thẳng.
Giả Thân nhịn không được quan sát Trì Sính, bình thường Trì Sính luôn không lạnh không nóng, hôm nay tuy cũng cứng mặt, nhưng đã có thể nhìn ra cảm xúc biến hóa rõ ràng.
Mấy hôm nay, Giả Thân có thời gian sẽ nghe ngóng về Trì Sính, hắn phát hiện cậu ấm phong lưu được miêu tả trong miệng mọi người và người đàn ông đúng chất khỏe mạnh rắn chắc trước mắt có khác biệt rất lớn.

Đối với hắn Trì Sính như một câu đố, không lúc nào không thu hút hắn đi tìm tòi.

Ngô Sở Úy nghe nói Quách Thành Vũ đã về, liền gác chuyện hóc búa trong tay đi, vội vã lái xe đi tìm hắn.

Trước đó Quách Thành Vũ rõ ràng đã gọi điện bảo sẽ đến công ty, nhưng Ngô Sở Úy thật sự đợi không nổi, trực tiếp lái xe chạy qua.
Vốn xe của Quách Thành Vũ đang chạy yên ả, nào ngờ ở đầu đường đột nhiên lòi ra một chiếc xe.

May mà phản ứng kịp thời, nếu không đã đụng phải rồi.
Vừa định mắng người, đột nhiên phát hiện biển số xe rất quen mắt.
Ngô Sở Úy nhanh chóng thắng xe, tắp vào lề đường, chạy sang xe của Quách Thành Vũ.
Khương Tiểu Soái cũng đang ở trên xe.
Quách Thành Vũ nhìn gương mặt dữ tợn của Ngô Sở Úy, âm thầm tặc lưỡi: “Cái này là muốn nghe ngóng tin tức hay muốn giết người thế?”
Xe của Quách Thành Vũ còn chưa dừng hẳn, Ngô Sở Úy đã đứng ngoài cửa sổ truy hỏi.
“Sao rồi? Sao rồi?”
Sau khi Quách Thành Vũ đậu xe lại, hạ cửa sổ xuống nhìn Ngô Sở Úy.
“Không phải tôi đã bảo cậu đợi ở công ty rồi sao? Sao cậu lại ra đây?”
Ngô Sở Úy vừa lau mồ hôi vừa nói: “Chẳng phải là tôi sợ anh xảy ra chuyện gì trên đường sao?”
“Có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Khương Tiểu Soái nhịn không được muốn cười.
Vẻ mặt Ngô Sở Úy rất hăng máu: “Nếu tôi không đến, chính ở con đường vừa rồi, vào giờ phút mấu chốt đó, anh đã đụng phải chiếc xe khác rồi! May mà là tôi, may mà tôi phản ứng nhanh chóng, nếu không chiều nay anh sẽ phải mất thì giờ ở đây!”
Quách Thành Vũ tức giận mài răng: “Nếu cậu không đến, con đường này căn bản không có xe!”
“Được rồi được rồi!” Ngô Sở Úy không kiên nhẫn: “Anh mau nói cho tôi biết đi, tình hình cụ thể thế nào?”
Quách Thành Vũ nói: “Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện không được sao? Chuyện này có thể nói trên đường sao?”
Ngô Sở Úy kéo hắn không buông tay: “Anh nói trước tình trạng đại khái đi, nói xong chúng ta lại đi, nếu không tôi lái xe cũng không yên tâm.”

“Cậu ta rất tốt.” Quách Thành Vũ nói: “Như vậy được rồi chứ?”
Lúc này trên mặt Ngô Sở Úy mới có nụ cười, lại mặt dày khẩn cầu Quách Thành Vũ: “Cụ thể thêm một chút đi, một chút là được rồi.”
Khương Tiểu Soái ở bên cạnh nhìn hết nổi, vỗ vai Quách Thành Vũ nói: “Thế này đi, tôi sang xe của cậu ta, hai người vừa đi vừa nói chuyện luôn.”
“Được được được!”
Khương Tiểu Soái còn chưa xuống, Ngô Sở Úy đã mở cửa sau lao lên xe.
“Ngồi ở ghế phó lái này nè.” Quách Thành Vũ nói.
Ngô Sở Úy hỏi: “Tại sao?”
“Tiện nói chuyện.”
Ngô Sở Úy sợ xuống xe tốn thời gian, trực tiếp leo qua lưng ghế lên vị trí phó lái.
“Mau nói đi.”
Quách Thành Vũ khởi động xe, không nhanh không chậm kể lại tình trạng của Trì Sính cho Ngô Sở Úy.

Còn cho Ngô Sở Úy biết về sắp xếp sau đó, trưng cầu sự đồng ý của y.
“Tốt nhất cậu nên đến nhà ba mẹ Trì Sính một chuyến, biểu đạt thái độ với họ.

Thân phận của ba Trì Sính khá mẫn cảm, có thể đừng để ông ấy tham gia thì cố gắng đừng cho ông ấy tham gia.”
Ngô Sở Úy gật đầu: “Tôi biết.”
Hai người tiếp tục trầm mặc một hồi, Quách Thành Vũ lại nói: “Trì Sính nhờ tôi chuyển lời cho cậu.”
Tim Ngô Sở Úy đập điên cuồng, mặt nóng lên.
“Nói gì?”
Quách Thành Vũ sáp lại hôn lên mặt Ngô Sở Úy một cái.
“Chính là cái này.”
Hôn xong còn đánh giá một chút, không trơn như Khương Tiểu Soái, lúc hôn mắt luôn nhìn thẳng phía trước.
Khương Tiểu Soái vô tình liếc sang bên cạnh một cái, đúng lúc bắt gặp cảnh này.
Má! Sao nói chuyện còn hôn làm gì chứ?
Thế là Khương Tiểu Soái lặng lẽ giảm tốc độ, chui ra sau đuôi xe của Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ và Ngô Sở Úy nói chuyện xong, vô thức nhìn sang kính phản quang, khó hiểu: “Không phải Khương Tiểu Soái đi song song với chúng ta sao? Sao không thấy chiếc xe của cậu đâu nữa?”
Vừa nói xong, đuôi xe truyền đến một tiếng rầm thật lớn.