Hạ Mộc Ngôn vừa nghe được giọng anh thì cả người liền mềm oặt nằm rạp xuống giường, tay bóp chặt cái gối: “Anh đọc tin nhắn em gửi rồi hả?”

 

“Ừ.”

 

“Cũng đã tới giờ rồi, anh trở về Ngự Viên chưa?”

 

“Chưa, các đối tác nước ngoài tạm thời đưa ra một số tình huống, mới vừa họp xong.” Lục Cẩn Phàm trầm giọng.

 

“Vậy anh mau về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Em không ở nhà là anh lại bắt đầu thức khuya làm việc phải không?” Hạ Mộc Ngôn không nhịn được mà thì thầm: “Em nên ở bên cạnh canh chừng anh mỗi ngày mới đúng, đêm đến sẽ cởi quần áo của anh rồi đè anh xuống giường, để anh không đi đâu được cả, đừng nói là làm việc, ngay cả phòng sách cũng không được vào!”

 

Trong chớp mắt, đầu dây bên kia chìm vào im lặng, sau đó tiếng cười trầm thấp vang lên, “Em định khi nào sẽ cởi quần áo của anh?”

 

“Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy! Làm vậy là để anh ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi sớm một chút!”

 

Lục Cẩn Phàm lại cười: “Nhưng anh càng mong chờ được em tự tay cởi đồ rồi ngủ tiếp hơn.”

 

“…”

 

Hạ Mộc Ngôn vùi mặt vào gối ôm, nghe thấy tiếng động ở đầu dây bên kia thì thầm than. Rõ ràng là cô chủ động trêu Lục Cẩn Phàm, sao vừa đảo mắt đã giống như bị anh trêu ngược lại vậy.

 

Hình như anh đã ra khỏi công ty, cô loáng thoáng nghe được âm thanh trống trải ở bên kia. Có lẽ là anh đang ở ga-ra tầng hầm.

 

Hạ Mộc Ngôn không nỡ cúp điện thoại, nhưng cũng không muốn quấy rầy anh lái xe. Cô nằm lì trên giường, nheo mắt nói: “Anh đeo tai nghe lái xe đi, không cần phải nói chuyện với em. Anh lái xe trong đêm nhất định phải chú ý an toàn.”

 

“Buồn ngủ rồi hả?” Anh hỏi.

 

“Không, không ngủ được. Có thể là lâu quá em không về nhà họ Hạ, cho nên tự nhiên mất ngủ.” Hạ Mộc Ngôn vẫn nằm trên giường, uể oải nói: “Lạ thật đấy, rõ ràng giường trong nhà với giường ở Ngự Viên chẳng khác gì nhau, nhưng sao em nằm ở đây lại không ngủ được nhỉ?”

 

“Có lẽ là vì… trên giường thiếu anh.”

 

Hạ Mộc Ngôn cười, vươn tay kéo con gấu bông to màu trắng mà cô thường ôm vào lòng, im lặng một lúc.

 

Yên lặng hồi lâu như thế, không biết có phải anh đã sắp về đến Ngự Viên rồi không, nhưng hai người đều không cúp điện thoại.

 

Cô lười biếng nói: “Haiz, xem ra tối nay chỉ có thể để ngài Gấu ôm em ngủ rồi.”

 

Lục Cẩn Phàm hỏi ngay: “Ngài Gấu nào?”

 

“Thì là… ngoài chồng hợp pháp là anh ra thì người duy nhất có tư cách leo lên giường em chính là… ngài Gấu.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa nhéo con gấu bông to màu trắng trong lòng, sau đó lại nhìn vào mắt nó, cười nói: “Được rồi, anh lái xe đi, em không nói với anh nữa, mai gặp.”

 

Nói xong, Hạ Mộc Ngôn định cúp máy.

 

Nhưng hiện giờ quả là cô không nỡ, bèn nghĩ, hay là để anh cúp trước rồi mình cúp sau. Thế nên cô lại lặng lẽ áp điện thoại lên tai.

 

Nhưng nghe cả buổi, hình như Lục Cẩn Phàm cũng không cúp máy.

 

Chẳng lẽ là anh đang chờ cô cúp trước?

 

Hạ Mộc Ngôn cười một tiếng, đang định lấy điện thoại ra khỏi tai thì chợt nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của anh: “Ra mở cửa đi.”

 

“…”

 

“…”

 

“…”

 

“!!!”

 

Hạ Mộc Ngôn ngây người hồi lâu mới bật dậy từ trên giường, xoay người vọt tới cửa sổ nhìn ra ngoài.

 

Cô nhìn thấy đèn xe màu trắng lóe lên ngoài cửa sắt chạm trổ ở sân trước nhà họ Hạ. Trong đêm tối lờ mờ, cô vẫn có thể nhận ra chiếc xe kia là xe của Lục Cẩn Phàm.

 

Hạ Mộc Ngôn ngạc nhiên: “Chiếc xe kia là… là anh hả? Anh… Anh đã đến rồi?”

 

“Bà Lục à, quần áo của anh đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, hoan nghênh em cởi bất cứ lúc nào.”

 

Giọng nói bình thản của Lục Cẩn Phàm xen lẫn ý cười khó hiểu. Lúc Hạ Mộc Ngôn vẫn còn chưa định thần thì anh đã cúp điện thoại.

 

Hạ Mộc Ngôn ngây người.

 

Cho nên đó là lý do thật sự khiến Lục Cẩn Phàm tới đây?