Tôn Minh đang im lặng đứng bên ngoài căn hộ, trong tay đang xách vài chiếc túi lớn trên tay.
 
Đây là căn hộ Hoa Thiên.
 
Tại khu dân cư cao cấp gần đó, khi anh bước vào  đã bị nhân viên bảo vệ thẩm vấn, điều ra một khoảng thời gian rất lâu, sau đó còn phải đăng ký rất nhiều thông tin.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghĩ đến cú sốc khi nhận được một cuộc điện thoại vào lúc năm giờ sáng, Tôn Minh ôm một bụng đầy những lời phàn nàn, anh thật sự muốn trút chúng cho những người đang ở bên trong.
 
Muốn ngủ với gái thì cứ ngủ đi, mới sáng sớm 5 giờ sáng lại gửi tin nhắn cho anh, để làm gì hả ?
 
Oh, còn bắt anh phải mang quần áo đến.
 
Quần áo nam, quần áo nữ đều có.
 
Còn bắt đi cho nhanh.
 
Anh ấy lái xe một vòng qua hầu hết thành phố, chỉ để mua cho Lục Dã một bữa sáng "Cuốn sổ vận may ".
 
Bây giờ, anh đã đứng trước cửa rồi đây.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông kia vẫn còn đang phong lưu phóng túng.
 
Anh đã nghe thấy âm thanh hai chữ “Lục Dã” vang lên rồi.
 
Giọng nói có chút quyến rũ, giống như tức giận, nhưng nghe lại giống như đang nũng nịu.
 
Tôn Minh cũng bất giác sinh ra một cảm giác  có chút quen thuộc.
 
Đang định suy nghĩ thử, là ai thế. . . .
 
Cánh cửa bên trong có ai đó đã mở bật ra.
 
Tổ tông của anh ấy đang đứng trước mặt, người đàn ông đó thế mà lại không mặc áo sơ mi, trông anh không khác gì kẻ thác loạn đã chơi đùa cả đêm, và đưa tay về phía anh ta——
 
Tôn Minh vốn muốn nói lảm nhảm, luyên thuyên mấy câu, nhưng cũng không biết vì sao, lúc này lại không nói gì, ngoan ngoãn giao cái túi trong tay cho Lục Dã.
 
"Cảm ơn."
 
Có một tiếng "rầm" từ người bên trong,  cánh cửa bị đóng sầm lại không một chút thương tiếc.
 
Cửa. . . .
 
Cứ như vậy liền đóng cửa à?
 
Đối mặt với cánh cửa đang đóng chặt, Tôn Minh chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt nữa.
 
Giây tiếp theo: "Lục - - --"
 
Vừa định nói thêm một câu, Tôn Minh chợt nhận ra mình đang nói cái gì, vội vàng ngậm miệng lại.
 
Thôi bỏ đi vậy,
 
Người bên trong là một tổ tông của anh mà.
 
Cũng là một vị tổ tông đã kiếm về cho anh rất nhiều tiền.
 
Xét về tư cách đủ cao quý rồi.
 
Tôn Minh lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn cho  người đang ở bên trong.
 
Tôn Mr đẹp trai: [Lăn ra đây giải thích coi. ]
 
Một lúc sau, điện thoại rung lên.
 
Tô công chúa:: [. ]
 
Tôn Minh nhìn một kí tự duy nhất đó, tay cầm điện thoại có chút ngứa.
 

 
Lục Dã lấy một cái gì đó và đi vào.
 
Có sáu, bảy cái túi giấy, còn có một cái túi giấy màu vàng, trông có vẻ như là được làm thủ công, bên trên có viết "cuốn sổ vận may".
 
"Cuốn sổ vận may ?"
 
Tô Diệp Tinh cảm thấy hơi sửng sốt.
 
Đây là bữa sáng yêu thích nhất của cô trước kia.
 
Bên trong có sữa đậu nành được nghiền rất mị, chỉ cần uống vào một ngụm là đủ để ấm họng.
 
Bánh bao hấp cũng ngon, nhất là bánh bao nhân rau chay, không biết rau xanh cho vào loại gia vị gì mà lúc nào cũng dậy mùi thơm hấp dẫn.
 
"Anh vẫn còn nhớ sao.”
 
Cô ngồi xuống và mở chiếc túi giấy màu vàng ra, bên trong còn để đồ dụng cụ ăn dùng một lần.
 
Lục Dã cũng ngồi xuống, mở bộ đồ ăn, đưa cho cô một đôi đũa, Tô Diệp Tinh nhận lấy, gắp một cái bánh bao cho vào trong miệng, nghe anh chậm rãi nói: "Là món anh thích ăn nhất."
 
Là, món, anh, thích, ăn, nhất.

 
Ồ.
 
Ngụ ý cho câu nói này chính là nó vốn không liên quan gì đến cô.
 
Tô Diệp Tinh cắn một miếng bánh bao, trong lòng thầm suy nghĩ.
 
Cũng đúng, năm năm rồi.
 
Muốn một hai ghi nhớ khẩu vị của cô thì quả thật là có hơi gượng ép, làm người khác cảm thấy khó xử.
 
Ba năm thậm chí có thể sinh hai đứa rồi chứ huống hồ gì chỉ là cái khẩu vị của cô.*
 
Cô liếc nhìn Lục Dã, thấy anh nheo mắt nhìn cô, Lục Dã bình tĩnh, giọng không to không nhỏ nói: "Làm sao ? Bạn tình còn phải chịu trách nhiệm nhớ khẩu vị của đối phương nữa à ?”
 
Tô Diệp Tinh: ". . ."
 
Cô ném về phía anh một cái liếc anh: "Đương nhiên là cũng không cần."
 
Hai má Tô Diệp Tinh phồng lên, trong miệng còn không quên lẩm bẩm: “Chỉ cần sống tốt đủ dùng là được rồi”.
 
Lời vừa dứt, người đàn ông bên cạnh cô đã đi tới, đôi mắt màu hổ phách kia cứ mở lay lay nhìn cô không chớp, giữa thanh thiên bạch nhật, đột nhiên ở cự ly gần xuất hiện trước mặt cô, Tô Diệp Tinh không khỏi đỏ mặt.
 
Nhưng Lục Dã lại khẽ hừ một tiếng, ngồi thẳng người, khóe miệng hơi nhếch lên, cầm ly sữa đậu nành đặt ở trên bàn uống một ngụm.
 
Tô Diệp Tinh không trêu chọc anh nữa.
 
Chỉ là lúc ăn, khóe môi không biết vì sao lại nhịn không được nhếch lên, tạo nên một đường cong.
 
Có lẽ. . . ..
 
Cô thật sự rất thích khung cảnh như thế này.
 
Có người ở bên cạnh, họ ngồi vào một chiếc bàn nhỏ và cùng nhau dùng một buổi sáng ấm áp, náo nhiệt.
 
Không có hoa cũng chẳng có nến
 
Một buổi cơm kiểu Trung hoa đơn giản, ấm áp, ​​nóng hổi, ​​thế là đủ.
 
Ăn sáng xong, Tô Diệp Tinh lại vội vội vàng vàng chạy vào phòng tắm gội đầu.
 
Trang điểmthì có thể không cần.
 
Nhưng đầu thì không thể không gội.
 
Khi Tô Diệp Tinh bước vào phòng tắm, liền thấy ga trải giường chất thành đống trong giỏ giặt, một cuộn trò bị nhàu nát và ướt sũng, còn có cả chiếc áo ngực của cô, hòa lẫn chung một chỗ với của anh. . . .
 
Nghĩ đến những thứ hỗn xạ lung tung vào tối qua, mặt của Tô Diệp Tinh lại không kiềm được mà nóng lên.
 
Lúc này Lục Dã cầm khăn tắm đi vào, tựa hồ như đã chú ý tới cảnh tượng này, nhướng mày, Tô Diệp Tinh còn tưởng rằng anh sẽ giễu cợt mình vài câu, nhưng anh lại đi thẳng vào phòng tắm.
 
"Anh làm gì thế ?"
 
Cô vô thức lên tiếng hỏi một câu.
 
"Đi tắm."
 
"Em còn đang đứng trong đây mà !"
 
Tô Diệp Tinh khó chịu.
 
Sau đó liền nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, mơ hồ truyền ra một thanh âm, giọng nói mang theo một chút gợi đòn: "A, vậy thì em đừng nhìn lén."
 
Tô Diệp Tinh: ". . . . ."
 
Cô bực mình: "Ai muốn nhìn lén anh hả ?"
 
Nhưng đôi mắt thì đến cuối cùng vẫn thuận theo nhìn lướt qua.
 
Hơi nước mơ hồ thoát ra, mặt trên của tấm ngăn cách bằng thủy tinh hơi đục, nhưng mặt dưới lại trong suốt, lộ ra một đôi chân với các đường nét, cơ bắp rõ ràng.
 
Các khớp xương của anh mỏng, có những đường gân mờ trên mắt cá chân, mang lại cho người ta một cảm giác mạnh mẽ.
 
Tô Diệp Tinh đang quan sát, khi cô nhìn thấy đôi chân trần đó đột nhiên từ xa đến gần, đi đến trước mặt cô.
 
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng giây tiếp theo liền "ah" một tiếng, cả người bay lên không trung.
 
Cô đánh anh: " Lục Dã ! Anh làm gì vậy hả ?!"
 
"Thực thi hợp đồng với bạn tình đấy a.”
 
Anh chậm rãi, bình tĩnh nói.
 
Tô Diệp Tinh: ". . ."
 
Cô theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, trong miệng thốt ra một câu: "Anh Lục, thận của anh. . . không sao chứ ?"
 
Sau đó, cô cảm thấy phía dưới như thể đang loạng choạng bên dưới, và sau đó, cô bị ép không một chút thương tiếc vào bức tường kính.
 
Nước từ vòi hoa sen bắn ra tung tóe xuống khiến cả người cô ướt sũng như chuột lột.
 
Người trước mặt cô cũng bị làm cho ướt sũng, lông mi ướt át, cả con người anh hiện lên một cách điển trai đến kinh ngạc — nếu không nhìn vào chỗ xuất hiện một ít quầng thâm dưới phần da mắt vốn đã trắng sẵn kia.
 

Theo như Tô Diệp Tinh cảm thấy, anh lúc này trông giống như một người đàn ông bị hút cạn tinh lực bởi một tiểu hồ ly nào đó.
 
Màngười đàn ông bị hút cạn tinh lực đang cong môi cười nhìn về phía cô.
 
Tô Diệp Tinh nhất thời không phân biệt được ai mới là hồ ly tinh.
 
Đột nhiên, cô kêu lên một tiếng "a", mắt mở trừng trừng nhìn anh. 
 
Đôi mắt như nhuốm mật ong kia tựa hồ có chút bị ngấn nước, một tay bị anh ép đè lên đỉnh đầu, mái tóc đen của anh hơi cúi xuống: “Anh . . .. “ Nhưng thanh âm lại có hơi đứt quãng: “Không được, còn phải đi quay hình nữa. . . .”
 
Tiếng nước trộn lẫn với tiếng của anh, nó yếu ớt, nhưng dường như có thể khơi dậy chỗ ngứa sâu nhất trong lòng.
 
"Anh đã xin đạo diễn cho nghỉ nửa ngày."
 
Anh cũng lên tiếng nói, nhưng âm thanh cũng đứt quãng không ổn định.
 
Tô Diệp Tinh quay đầu lại, từ góc độ của cô, cô chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân thon thả bên dưới, chính là đôi chân ban nãy cô vừa nhìn thấy ở ngoài.
 
Cứ như thế lần này rồi lại đến lần khác.
 
Đôi mắt của cô như bị ánh sáng trên đầu làm cho chói mắt, cô cố gắng thở ra một hơi: "Tên khốn, tên lưu manh này.”
 
Rõ ràng anh chính là tên lưu manh, đã làm việc rất chăm chỉ để chứng minh với cô rằng anh không phải là danh không xứng với thực, rất cường tráng.
 
Cuối cùng, anh nằm xuống chiếc ghế sofa bên ngoài với đôi mắt nhắm nghiền, cả cơ thể quấn trong một chiếc khăn tắm.
 
Lúc Tô Diệp Tinh lau tóc đi ra ngoài lần nữa, cô lại không kiềm được cầm lấy khăn rồi đánh nhẹ vào người đàn ông này một cái cho bỏ ghét.
 
Anh không nhúc nhích, chỉ uể oải, lười biếng mở đôi mắt ra nhìn.
 
Ngược lại, Tô Diệp Tinh không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, sắc mặt lúc này hồng hào như sắc xuân, hai mắt long lanh như nước, giống như một tiểu yêu tinh vừa mới được nạp tinh khí dồi dào. Cô nói: "Ay ya, không được rồi ?”
 
Ai ngờ người này chỉ nhìn cô rồi mỉm cười, nụ cười kia tươi sáng như mùa xuân, nhưng giọng nói lại lười biếng, "Tinh Tinh," anh  nói, "Anh trai đây của em thật sự không được rồi, nếu mà em thật sự muốn . . .”
 
Anh vỗ vỗ eo mình: "Tự động đi."
 
". . ."
 
Thôi bỏ đi.
 
Nói về không biết xấu hổ.
 
Cô vĩnh viễn không thể nào vượt qua được anh.
 
Tô Diệp Tinh ngồi trước bàn trang điểm, cầm máy sấy để sấy khô tóc.
 
Đây là căn hộ của cô gần quán pub Nùng Thanh.
 
Bất động sản cao cấp, tình hình an ninh vô cùng bảo đảm.
 
Lúc đó khi cô quyết định mua căn hộ này, chủ yếu là vì nó gần quán pub Nùng Thanh, nếu tụ tập ăn chơi quá muộn thì có thể lái xe qua thẳng đây.
 
Một số nhu yếu phẩm hàng ngày cũng được chuẩn bị đầy đủ, bao gồm cả máy sấy tóc này.
 
Chỉ là Tô Diệp Tinh quen tạo kiểu hơi xoăn nhẹ, tóc sấy khô đến một nửa, cô liền lười không muốn tiếp tục sấy nữa.
 
Lại quay qua đi trang điểm, cô đang vẽ lông mày, người đàn ông mới ban nãy không còn chút sức sống nào giờ đã đi tới, cầm lấy máy sấy tóc bên cạnh, vén nửa phần tóc của cô lên sấy khô cho cô.
 
Tô Diệp Tinh có thể nhìn thấy đôi lông mày rũ xuống của anh thông qua chiếc gương trang điểm.
 
Anh vẫn xinh đẹp như vậy, dáng vẻ của anh trông điển trai đến mức không phù hợp với thực tế, nhưng giờ phút này, vẻ đẹp trai này lại trầm lặng mềm mại, kìm hãm mọi sự sắc bén, càng khiến người ta. . . đau lòng.
 
Tô Diệp Tinh cũng dần dần bình tĩnh lại.
 
Nó khiến cô đột nhiên chợt nhớ về quá khứ đã qua.
 
Trong ấn tượng của cô, lúc mới đầu Lục Dã quả thật là cái gì cũng không biết.
 
Anh không phải là một người bạn trai chu đáo, thậm chí có đôi lúc còn khiến cho Tô Diệp Tinh nghĩ rằng anh không phải là học sinh nghèo như cô nghĩ, mà là một đại thiếu gia bước ra đời để trải nghiệm cuộc sống.
 
Tính tình nóng nảy, còn thiếu kiên nhẫn.
 
Tóc cô ấy dài và phải mất nhiều thời gian mới có thể sấy khô tóc.
 
Cầm máy sấy một lúc lâu tay sẽ đau nên lúc nào cô cũng khăng khăng bắt anh đứng sấy tóc cho cô.
 
Lúc đầu anh rất thiếu kiên nhẫn, giống như nấu ăn, dọn dẹp và nhiều thứ khác trong cuộc sống, anh đều tỏ ra không kiên nhẫn, nhưng sau đó . . .
 
Anh đều biết làm tất cả mọi thứ.
 
Cô xoay anh, biến thành một vòng tròn phù hợp với bản thân cô.
 
Đôi mắt ngấn nước của Tô Diệp Tinh chạm mắt anh qua chiếc gương trang điểm, giống như xuyên qua ký ức thời gian và chạm vào người đàn ông trước mặt.
 
Anh không còn là một thiếu niên.
 
Anh đã là một người đàn ông trưởng thành, đã lâu không nhìn thấy.
 

Người đàn ông nhìn cô một lúc rồi đột nhiên lấy điện thoại di động ra: “Có muốn anh nhắn lại cho đạo diễn một chút không ?”
 
Tô Diệp Tinh: . . . .
 
Cô tò mò: "Anh còn làm được không ?"
 
Lục Dã liếc nhìn cô một cái, ngay khi cô nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, thì anh lại đột nhiên nói: "Gượng ép thì. .  . cũng không phải là không thể ?”
 
".  . . ."
 

 
Sau khi sấy tóc và trang điểm thật xinh đẹp, Tô Diệp Tinh phát hiện ra Lục Dã cũng đã nhờ Tôn Minh mang quần áo đến cho cô, của L.V, cùng với bộ còn lại mà Tôn Minh mang theo là đồ đôi.
 
". . . . ."
 
Cô đi thẳng đến tủ quần áo của mình và lấy một bộ.
 
Bởi vì là trở về biệt thự, cho nên không thể thể hiện ra quá rõ ràng được.
 
Tô Diệp Tinh chọn một cái áo khoác đen, áo len cao cổ màu đen phối cùng với một sợi dây chuyền L.V mỏng, quần đen dài và một đôi giày bệt.
 
Tuy nhiên, vì là kiểu đế bằng nên cô chọn để kiểu búi tóc cao lên để tỉ lệ cơ thể  trông cao hơn.
 
Với vẻ ngoài như vậy, không nên trang điểm quá xuề xòa, thế nên sau đó Tô Diệp Tinh đã thay son môi bằng màu đỏ tươi.
 
Nhìn thoáng qua, đó là một khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi đỏ mọng và bộ quần áo màu đen.
 
Sạch sẽ, gọn gàng và cao cấp.
 
Về phần Lục Dã. . .
 
Anh sấy khô tóc, hất lên một cách tùy tiện, coi như là đã hoàn thành kiểu tóc.
 
Áo khoác len màu xám tro, bên trong phối cùng một chiếc áo len cổ lọ màu trắng, quần ống côn ôm lấy hai chân dài, vừa soi gương đã cảm nhận được vẻ đẹp trai đến ngạt thở.
 
Nếu không nhìn vào phần quầng thăm dưới mắt của anh.
 
Tô Diệp Tinh vẫy tay với anh:
 
"Qua đây đi."
 
Lục Dã liếc nhìn cô, anh không nói câu nào chỉ lẳng lặng đi qua.
 
Dáng vẻ đó thế vậy mà cũng có chút ngoan ngoãn.
 
Tô Diệp Tinh thẳng thừng kéo anh thấp xuống, lấy kem che khuyết điểm ra, nhẹ nhàng bôi từng chút lên quầng mắt cho anh.
 
Khi vết quầng thâm cuối cùng được che đi, Tô Diệp Tinh đặt kem che khuyết điểm lên rồi miệng mồm liền luyên thuyên: "Nhìn đi, như này là sẽ không nhìn thấy nữa chứ gì- - - -“
 
Lời còn chưa dứt, người trước mặt cô đột ngột cúi xuống, hôn lên môi cô.
 
Trái tim của Tô Diệp Tinh lỡ một nhịp.
 
Hai tay anh nắm chặt tay cô, và cô hoàn toàn bị bao trùm bởi hơi thở và bóng tối của anh.
 
Cái nụ hôn lần này không chứa bất kỳ dụ.c vọng dụ.c vọng nào, mà là tràn ngập bi thương, từ góc độ của Tô Diệp Tinh có thể nhìn thấy hàng lông mi dài cong hơi khép lại, hàng lông mi đó khẽ run, giống như cánh bướm run rẩy đậu trên mặt anh.
 
Cô cảm nhận được nhịp tim đang nhẹ nhàng bồi hồi của mình.
 
Đột nhiên, điện thoại bên cạnh cô sáng đèn lên.
 
Từ khóe mắt Tô Diệp Tinh có thể nhìn thấy từ "đạo diễn Tồi", vừa định nhìn rõ hơn, lại bị tay anh giữ chặt cằm, anh thì thầm giữa môi cô: "Mặc kệ ông ấy."
 
Vừa định trả lời anh, chuông cửa lại vang lên một lần nữa.
 
Điện thoại di động của Tô Diệp Tinh lại vang lên, lần này là tiếng chuông độc quyền thuộc về riêng số của chị Lưu, chị gọi ba cuộc cũng không thấy bắt máy, chị Lưu ở bên ngoài gọi: “Tinh Tinh, mở cửa !”
 
"Chị biết là em đang ở trong đó !"
 
Tô Diệp Tinh rùng mình, luống cuống tay chân đẩy Lục Dã ra.
 
Lục Dã đập mạnh vào vách ngăn phía sau, cúi người  "xì" một tiếng, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt anh vô cùng tái nhợt.
 
"Anh không có sao đấy chứ ?"
 
Tô Diệp Tinh cảm thấy có chút áy náy.
 
"Có sao," anh nói, "Em kéo anh ra khỏi danh sách đen đi thì anh mới có thể ổn được."
 
Tô Diệp Tinh: . . .
 
"Điều này là không thể chấp nhận được, đạo diễn nói rồi, thông tin liên lạc không thể trao đổi riêng tư."
 
Lục Dã liếc nhìn cô: "Chúng ta đã trao đổi chưa ?"
 
Anh dùng giọng điệu như lẽ hiển nhiên, còn pha lẫn một chút cảm giác kiêu ngạo: "Anh chỉ yêu cầu em rút anh ra khỏi danh sách đen, số điện thoại không phải là được trao đổi à."
 
". . ."
 
Nói như thế này thì có vẻ cũng có lý lắm.
 
Tô Diệp Tinh lại bị anh dẫn dắt.
 
Chính xác mà nói, có lẽ mảnh giấy bị cô vo tròn cả đêm không muốn vứt đi đã chứng minh cho một phần nào đó tấm lòng của cô.
 
Trước mặt anh, cô nhanh nhẹn mở khóa điện thoại và kéo "Tô công chúa" ra khỏi danh sách đen.
 
Một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng của Lục Dã.
 
Nụ cười ấy không lớn nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
 
Tiếng chuông điện thoại mới ngừng lại vang lên lần nữa.
 
Tô Diệp Tinh đi ra mở cửa, nhưng khi cô mở cửa, cô lại bị dọa cho giật mình một phen.
 
Chị Lưu, tiểu An, Tô Minh và một vài gương mặt xa lạ mà cô không quen đứng ở đó.
 

"Mọi người là. . . . “
 
Tô Diệp Tinh rất ngạc nhiên.
 
Lục Dã đẩy cô ra, nụ cười trên môi đã được anh thu lại, anh lại trở thành người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo đó.
 
Anh chỉnh lại áo khoác: "Trợ lý của anh."
 
Nói rồi, anh vẫy vẫy điện thoại với cô, bước ra ngoài trước.
 
Tiểu An ngơ ngác nhìn, một lúc sau mới chậm rãi phun ra được một câu:  “Chị Tinh Tinh, nhéo em một cái đi, là em đang nằm mơ sao ?”
 
“Tại sao em lại nằm mơ thấy. .  .”
 
Chị Lưu nhéo cô một cái, Tiểu An nhảy dựng lên: "Chị Lưu !"
 
Chị Lưu liếc nhìn cô một cái: "Em đã tỉnh chưa ?"
 
Vừa nói, khuôn mặt hiện lên vẻ nghiêm túc vừanhìn Tô Diệp Tinh: "Em từng nói. . ."
 
Tô Diệp Tinh nở một nụ cười nịnh nọt với chị Lưu: "Chị Liu, em đang định nói với chị á. . ."
 
Chị Lưu ném chiếc máy tính bảng trong tay cho cô, quay người lại: "Em xem đi, lên xe rồi nói.”
 
Tô Diệp Tinh vội vàng bắt lấy máy tính bảng, vươn tay đóng cửa lại, đi theo chị Lưu ra ngoài.
 
Tiểu An ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn đờ đẫn, một lúc sau, tựa hồ nhớ tới cái gì, che miệng nhảy dựng tại chỗ: "Lục lão sư thế là thật sự hẹn hò với Tô lão sư rồi a !"
 
Mẹ ơi, CP mà cô chèo cũng thành thật rồi !
 
"Tiểu An !"
 
Chị Lưu hét lên.
 
"Ấy, em đây em đây !"
 
Tiểu An vội vàng đi theo.
 

 
Bên này.
 
Lúc Lục Dã lên xe, Tôn Minh đang ngồi ở ghế phụ lái, nhìn anh qua kính chiếu hậu.
 
Lục Dã bắt gặp ánh mắt của Tôn Minh, nhướng mày: "Làm sao ?"
 
Tôn Minh ngập ngừng nói: "Cậu với Tô lão sư. .  .”
 
"Ừm."
 
Lục Dã nói.
 
Ừm ý là sao đây hả ?
 
Tôn Minh đưa ra lựa chọn cho anh: "Là kiểu bạn tình một đêm. . . . .”
 
Mà ngay sau cái cụm “bạn tình” kia, Tôn Minh có thể nhận ra biểu cảm trên khuôn mặt của Lục Dã đã thay đổi, anh hơi lạnh lùng và nói: “Cậu có vấn đề gì à ?”
 
“Độc thân nhiều năm như vậy…” Tôn Minh tựa hồ còn muốn nói cái gì, cuối cùng lại chuyển hướng nói sang chuyện khác, “Rảnh rỗi như vậy, sao không quan tâm tin tức trên mạng.”
 
Tôn Minh nghiêm mặt.
 
Một khi anh ấy không lộ ra vẻ mặt ngớ ngẩn đó, anh ấy chính là một nhà quản lý có tư cách.
 
"Vậy thì tiếp theo, tương lai của cậu và Tô lão sư, hai người có kế hoạch gì, muốn công khai mối quan hệ này theo hướng nào. . ."
 
Lục Dã nâng cằm.
 
Ánh sáng và bóng tối cứ lướt qua trước mắt anh, anh không nói gì, Tôn Minh cũng không biết vì sao cũng chọn cách  ngậm miệng lại.
 

 
Bên này khi Tô Diệp Tinh lên xe, ngồi xem ipad và cuối cùng cũng hiểu ý của chị Lưu
 
Cô nhìn thấy bài đăng của một người qua đường.
 
[Mười giờ tối hôm qua tôi cãi nhau với bạn trai, từ nhà anh ấy đi ra, đi trên con đường rợp bóng cây si, trong lòng buồn bực, chợt nhìn thấy một cảnh tượng. 】
 
Bên dưới bài đăng là một bức ảnh hơi mờ.
 
Một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo khoác len màu đen sải bước cùng một người phụ nữ dưới bóng cây.
 
Vì bóng tối, ánh đèn lờ mờ cộng với bước đi vội vã.
 
Chất lượng hình ảnh cực kì kém, mờ căm.
 
Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra người đàn ông này có dáng người xuất chúng, tư thế sáng sủa.
 
Còn người phụ nữ đó, bị người đàn ông che gần hết, cô ấy mặc một bộ màu xám mờ mịt, cho nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mái tóc dài màu hạt dẻ xoăn.
 
Chủ nhân của bài đăng sau đó đã thêm vào: [Trông có giống Lục Dã với Tô Diệp Tinh không nhỉ ? Đáng tiếc lúc đó tôi có uống chút rượu, đầu óc có chút choáng váng, vừa ngồi nghĩ ra thì hai người kia đã không thấy đâu nữa. ]
 
Đúng lúc này, điện thoại của Tô Diệp Tinh liên tục rung lên.
 
Cô cúi đầu nhìn xuống.
 
Đạo diễn Tồi, Trình Mạt, Đàm Tiểu Việt, thậm chí còn có cả Hứa Ninh An.
 
Tô Diệp Tinh chỉ nhấp vào xem tin nhắn của đạo diễn Tồi:
 
[Tô lão sư, nếu cô còn không quay lại, chương trình sẽ bị loại bỏ mất. ]
 
[Nhiều người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đang đợi cô đấy. ]:,,.
 
*Trong tiếng trung có một câu 3 năm 2 đứa nhằm để chúc một cặp đôi mới cưới sớm sinh con cái. Và trong phần này Tô Diệp Tinh dùng để so sánh thời gian đủ dài để anh không còn nhớ đến khẩu vị của cô nữa.