Mộc Tuyên Dư không quay về tiểu khu Bàn Nguyệt ngay mà về Mộc gia.

Mộc Trung Thiên và Lý Hâm còn đang chìm đắm trong niềm vui đám cưới con trai mình, nhưng cũng không quên nhăc nhở đôi chút đến chuyện hôn nhân của con gái.
Lý Hâm thấy Mộc Tuyên Dư như có vẻ muốn đi, bà khẽ chạm bả vai cô ý muốn hỏi cô lúc nào mới mang con rể về.

Mộc Tuyên Dư cười khổ chẳng nói nên lời.

Trong nhà cũng không còn việc gì, lúc này cô mới chuẩn bị về tiểu khu Bàn Nguyệt.
Trên đường về nhà, cô cảm giác có một chiếc ô tô đang đi theo mình cách cô không xa, nhưng cô không dừng lại bởi cô biết người trong xe là ai.

Hai ngày nay, Giang Thừa Châu gọi cho cô rất nhiều lần nhưng chỉ cần thấy hiện thị cuộc gọi tên anh cô chẳng bận tâm mà ngắt máy ngay lập tức.

Trước buổi hôn lễ của Mộc Tuyên Nghị một ngày, cô gọi điện hẹn anh cùng đến tham dự hôn lễ của anh trai.

Giang Thừa Châu đã đồng ý với cô, nhất định ngày đó anh sẽ đến hội trường hôn lễ.

Nhưng sự thật là ngày đó căn bản anh không đến.
Cô bước về phía trước, chiếc xe không gần không xa tiến theo sau.
Đến tiểu khu Bàn Nguyệt, cô bước lên cầu thang, Giang Thừa Châu cũng xuống xe nhìn bước chân của cô.

Cô nhanh chân vào nhà trước và khóa cửa lại, lần này cô quyết định bất luận cho dù anh gõ cửa thế nào cô cũng đi mở cửa.

Thế nhưng Giang Thừa Châu không hề gõ cử, anh trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa tiến vào.
Nghe thấy tiếng động đằng sau, Mộc Tuyên Dư cũng không buồn quay lại nhìn, vẫn tiếp tục công việc của mình.

Giang Thừa Châu thấy trên tay cô là một chiếc chén cao hơn ly uống nước thông thường rất nhiều, trước đây nó vốn để đựng một vài đồ lặt vặt, giờ cô mang đổ tất cả những thứ đó ra sau đó đi vào bếp rửa sạch sẽ đổ thêm chút nước rồi cắm hoa vào đó.
Giang Thừa Châu mắt vẫn hướng theo động tác của cô, chờ đến khi cô xong xuôi mới mở miệng:
“ Em mua hoa lúc nào vậy?”
Cô không nói một lời nào, cũng chẳng muốn để ý đến anh.
Giang Thừa Châu thở dài, lặng lẽ đến bên cô: “Tiểu Dư.”
Cô vẫn một mực không quan tâm, miệng chẳng hé nửa lời.
“Tiểu Dư, em vẫn giận anh chuyện đó à?”
Cô cầm lọ hoa lên đi vào phòng khách, suy nghĩ nên đặt nó ở đâu, một chút cũng không đẻ ý tới anh.

Giang Thừa Châu đứng dậy đi theo cô, khuôn mặt anh mệt mỏi bất lực, nhưng anh vẫn giải thích:
“Tiểu Dư, ngày hôm đó quả thực anh không thể đi được, anh có việc rất quan trọng, không phải anh cố tình không đi.”
Cô đặt lọ hoa xuống bàn, lúc này mới xoay người đối mặt với anh:
“Chuyện quan trọng? Vậy chỉ có chuyện của anh là quan trọng, còn chuyện của em thì không đáng để quan tâm chứ gì.”
“Tiểu Dư, em đừng nói vậy, thực sự hôm đó anh có việc.”
“Em mặc kệ anh có chuyện gì, nhưng rõ ràng anh đã hứa là đến cùng em, vậy mà anh để em leo cây.”
“Anh thực sự có chuyện quan trọng.”
Mộc Tuyên Dư nhìn anh chốc lát chẳng để ý đến anh nữa rồi xoay người bước đi.

Giang Thừa Châu nắm lấy tay cô: “Tiểu Dư.”
Cô cố gắng kéo tay anh ra nhưng không được, đành mặc kệ anh cầm tay cô như vậy.


Anh nghiến răng, ngày đó không đi, anh thực sự cảm thấy có lỗi với cô.

Cô quay sang nhìn anh, mặt nghiêm trọng :
“Giang Thừa Châu, hôm ấy là hôn lễ của anh trai em chứ không phải của ai khác.

Anh ấy là người thân yêu nhất của em.

Em cứ nghĩ anh sẽ cùng em đến chứng kiến anh trai em trong ngày hạnh phúc, vậy mà anh không đến.

Anh có biết rằng em khổ sở lắm không? Em cho rằng anh có việc nên đến muộn, em cứ chờ, khách về hết em vẫn cứ chờ, nhưng anh đã ở đâu?”
“Tiểu Dư, anh thật sự xin lỗi.”
“Anh không cần phải xin lỗi.”
Cô muốn thoát khỏi tay anh, nhưng lại bị Giang Thừa Châu giữ lấy kéo vào trong ngực, mà cô không thể động đậy.
“Tiểu Dư, anh trai em kết hôn, hôn lễ long trọng như vậy nên hẳn có rất nhiều người.

Anh xuất hiện ở đó lỡ có người nhìn thấy thì thật khó xử cho hai bên.”
Cô cắn môi, không lên tiếng.
Anh khẽ thở dài, bàn tay vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Bây giờ chúng ta không thể tự tiện tùy ý được, phải cân nhắc rất nhiều chuyện.”
Cô nhắm mắt lại như để suy nghĩ những gì anh nói.

Một lúc sau rốt cục cô cũng lên tiếng: “Em không muốn như vậy, em không muốn chúng ta phải lén lút khi ở bên nhau, em muốn chúng ta như những đôi tình nhân bình thường quang minh chính đại công khai tình cảm.

Cuộc sống như thế này rốt cuộc khi nào mới kết thúc.”
Anh khẽ vỗ vào lưng cô: “Bây giờ chưa phải lúc, cho anh thêm thời gian, nhất định anh sẽ cho em một tương lai tốt, tin tưởng ở anh.”
Cô chấp nhận để anh ôm vào lòng.

Giang Thừa Châu nhẹ nhàng hôn vào trán cô, anh cảm thấy người đang trong vòng tay anh là người mà anh nên trân trọng.

Không biết bao lâu, anh thấy cô không có động tĩnh gì mới để cho cô từ ngực đi ra.

Bọn họ ngồi trên ghế salon, anh ngồi còn cô nằm gối đầu lên chân anh, để anh vuốt v e mái tóc của cô.
Cô bình tĩnh, giương mắt nhìn anh, trong đôi mắt mơ hồ không hề có tiêu điểm.

Giang Thừa Châu nhìn thấy cô như vậy, đành thở dài: “Chúng ta sẽ sớm ổn thôi, chúng ta sẽ kết hôn rồi sinh con và cùng nhau nuôi nấng dạy dỗ nó.”
Cô tựa như nửa nghe nửa không nghe, đôi mắt chậm rãi nhắm lại đắm mình trong những bức tranh sau này mà anh vẽ ra.

Tất thảy cứ như là mộng cảnh.
***
Mộc Tuyên Nghị cùng Trình Hiểu Tang ở lại nhà nghỉ ngơi hai ngày liền bắt đầu thực hiện kế hoạch tuần trăng mật, địa điểm đã chọn xong, vé máy bay cũng đã chuẩn bị.

Mộc Tuyên Nghị xưa nay rất ít đi du lịch, nhất là sau khi tiếp quản “Thịnh Đạt”, anh một lòng đâm đầu vào công việc cũng chưa tính đến việc nghỉ ngơi.

Nay nhân dịp tuần trăng mật, anh mới có cơ hội nghỉ ngơi, thời gian cũng đã sắp xếp.

Về phần công việc trong công ty, anh giao toàn quyền cho Thẩm Tác Lâm xử lý.

Bởi vì lần này Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang có dự định đi rất lâu nên Mộc Tuyên Dư cũng trở lại nhà.

Lúc cô về, Trình Hiểu Tang đang chuẩn bị đồ đạc, Lý Hâm ở bên cạnh giúp một tay bỏ đồ vào va li.
Trình Hiểu Tang nhìn động tác của Lý Hâm, nhất thời có chút bất đắc dĩ.
“Mẹ, những thứ này đều không cần dùng đến, chỉ cần mạng những đồ dùng lâu dài là được.”
Mộc Tuyên Dư đứng ngoài nhìn một hồi, tiến lên kéo Lý Hâm từ phòng của hai anh chị ra ngoài: “Mẹ, con muốn ăn món bánh bọc đường * mẹ làm , mẹ làm cho con nhá, được không?”
Lý Hâm nhìn con gái mình bất lực chả biết nói gì hơn là đi ra ngoài.

Bà đi lấy nguyên liệu, Mộc Tuyên Dư lẽo đẽo phía sau, hai mẹ con bước vào trong bếp.

Lý Hâm tay làm đường, miệng không nhịn được mà than thở:
“Mẹ nhớ hồi anh trai con sắp học đại học, đồ của anh con đều là một tay mẹ chuẩn bị, sợ anh con có thiếu gì nên chuẩn bị đồ vào ba cái rương lớn.”
Mộc Tuyên Dư từ phía sau bước lên, ôm mẹ mình từ đằng sau:
“Không phải là mẹ đột nhiên cảm thấy con trai mình sau khi kết hôn thì không phải là của mẹ đấy chứ?”
Lý Hâm giơ tay lên định gõ đầu cô, nhưng tay dính đường đành hạ xuống:
“Nói linh tinh.”
“Con không có nói linh tinh nha, năm đó mẹ kết hôn với bố, tâm trạng bà nội cũng như mẹ bây giờ vậy.

Mẹ xem coi, trước đây mẹ lấy con trai nhà người ta, giờ con trai mẹ cũng bị người ta lấy mất.
“Thôi đi, bao năm qua đều là mẹ chiếu cố bố của con, khiến bà nội bớt bao nhiêu là phiền toái, bà nội con cảm kích mẹ còn không hết.”
Mộc Tuyên Dư cười cười, “Đúng vậy, mẹ đã vất vả nhiều rồi, nên bây giờ cũng có một cô gái chiếu cố con trai mẹ, thay mẹ giảm bớt gánh nặng.”
Lý Hâm khựng người, động tác cũng dừng lại, bà xoay người nhìn con gái mình nở nụ cười nhẹ nhõm.
Ăn trưa xong, Mộc Tuyên Nghị cùng Trình Hiểu Tang đến sân bay.

Vốn là Lý Hâm định tiễn hai con đến sân bay, lúc chuẩn bị đi, bà lại nghĩ con trai mình đã lớn cũng không còn gì để bận tâm nên mặc kệ để Mộc Tuyên Nghị và Trình Hiểu Tang đi.
Tài xế lái xe đưa hai người đi, Lý Hâm và Mộc Trung Thiên đứng ở cửa chính nhìn hai con dời đi.

Mộc Trung Thiên nhìn vợ mình bên cạnh có chút thắc mắc :
“Sao không tiễn chúng? Chẳng phải sáng nay nói là muốn tiễn hai đứa đến sân bay hay sao.”
“Con trai lớn rồi đâu còn nhỏ nữa, có quản thì được ích gì.” Lý Hâm không nhìn nữa, xoay người bước vào nhà, con trai bà trưởng thành rồi, nó cũng không cần mình quản nữa.
Mộc Tuyên Dư đi theo hai anh chị đến sân bay, sân bay luôn đông người như vậy, Mộc Tuyên Dư và Trình Hiểu Tang thì thầm to nhỏ trò chuyện với nhau.
Lúc đến giờ lên máy bay, Mộc Tuyên Dư mới nắm lấy tay Trình Hiểu Tang: “Chị dâu, cả nhà em giao anh trai cho chị, chị đừng phụ nhà em đấy nhé.”
Trình Hiểu Tang sửng sốt, ngay sau đó trịnh trọng gật đầu: “ Anh ấy là bảo bối của em và bố mẹ, cũng là bảo bối của chị.”
Hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng, Mộc Tuyên Nghị xoay người nhìn hai cô: “ Hai người to nhỏ cái gì vậy?”
“Không cho anh biết.” Hai cô gái đồng thanh nói rồi lại nhìn nhau cười.
Mộc Tuyên Dư một mực đưa hai người họ đến trạm kiểm soát, trầm mặc đứng đằng sau một lúc mới xoay người rời đi.

Cô tới sân bay tiễn hai người cũng chỉ vì câu nói kia.

Anh trai là người thân yêu nhất của cô, bây giờ giao anh trai cho một cô gái khác.

Nhưng cô tin tưởng rằng Trình Hiểu Tang sẽ mang hạnh phúc cho anh cô.
Sân bay vẫn nhiều người qua lại như thế, người thì nói chuyện điện thoại, người thì đến đưa tiễn.


Có người rời đi, lại có người mới đến.

Cô đi mấy bước chân, phát hiện có ánh mắt chằm chằm lên người mình, cô cau mày nhưng cũng không muốn để ý tới.

Sau khi đi được mấy bước, không nhịn được cô quay đầu nhìn xung quanh.
Hạ Ngữ Minh liền nằm ngay trong tầm mắt của cô, xung quanh toàn là người vội vàng tới lui, Hạ Ngữ Minh thật nổi bật trong đám người ấy.

Dù là vô tình hay hữu ý, người qua lại cũng phải để ý vài giây đến cô.

Cô mặc trên mình một bộ váy liền thân màu xanh lam, cho dù chỉ là một bộ trang phục trang nhã nhưng cũng tôn thêm vẻ đẹp của cô.

Toàn thân cô phát ra một khí chất cao quý.

Hạ Ngữ Minh từ đầu đến chân hiện vẻ sắc sảo, Mộc Tuyên Dư thấy cô liền hiện vẻ tùy ý.

Hai người mắt nhìn đối phương, một lúc sau, Hạ Ngữ Minh mới tiến lại gần Mộc Tuyên Dư.
Hạ Ngữ Minh không thích nhất là loại cảm giác trong cô lúc này.

Cô ăn vận tinh tế, từ đầu đến chân đã kiểm tra không biết bao lần đến khi không tìm ra lỗi nào mới thôi, cô cố gắng thể hiện dáng vẻ với tư thái đẹp nhất của mình.

Trong khi đó, Mộc Tuyên Dư cái gì cũng không chuẩn bị, trang phục cũng chọn qua loa.

Mà cho dù Mộc Tuyên Dư có dành bao nhiêu khí lực cho việc ăn vận của mình thì cũng chẳng bao giờ so sánh được với người ta.

Khi mà mình tốn biết bao công sức vào một gì đó nhưng vẫn không bằng người ta, đấy là thứ cảm giác khiến bản thân thực sự khó chịu.
“Đã lâu không gặp.” Hạ Ngữ Minh đưa tay vuốt lọn tóc xõa trước mặt , “Tìm chỗ nào đó ngồi chứ.”
Mộc Tuyên Dư nhìn cô mấy giây rồi gật đầu.
Gần sân bay có quán cà phê, dù giá có đắt cắt cổ nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều người.

Hai cô tùy ý chọn một chỗ ngồi, chờ người ta mang cà phê đến.

Cạnh bàn hai cô là một đôi tình nhân, người đàn ông không ngừng múa tay gõ bàn phím máy tính, người phụ nữ thì chơi điện thoại di động, tưởng như họ không để ý đến đối phương nhưng giữa hai người lại phảng phất sự ăn ý của người yêu.

Có lẽ họ đã yêu nhau rất lâu năm rồi mới khiến người ta có cảm giác vậy.
Dường như cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình, cô gái ấy ngước mặt lên nhìn rồi lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Cà phê được đưa tới, Mộc Tuyên Dư thu ánh mắt lại, nhìn hơi khói nghi ngút của cốc cà phê.

Người ngồi đối diện cô tưởng như là người quan trọng và quý giá đối với cô.

Hai cô từng là bạn tốt của nhau từ hồi còn học trung học cho đến cả khi lên đại học.

Cô từng cho rằng tình bạn này sẽ kéo dài vĩnh viễn.

Nhưng chẳng ai biết trước được những gì sẽ xảy ra, tình bạn của cô cũng không như mong đợi.
Thời trung học, cô cùng Mạnh Ngữ Phán và Hạ Ngữ Minh đã từng cùng nhau trải qua bao nhiêu kỉ niệm đẹp.

Cả ba đều có thành tích tốt, dáng dấp cũng không tệ, họ còn là những chị em tốt của nhau.

Chỉ cần 3 người đi cạnh nhau hẳn sẽ thu hút rất nhiều ánh mắt, rất nhiều người ngưỡng mộ họ.
Mộc Tuyên Dư khuấy cốc cà phê, khẽ thở dài.
“Ngày hôn lễ của anh trai cậu, thật đáng tiếc là tớ không đến được.” Hạ Ngữ Minh muốn nở một nụ cười nhưng lại phát hiện ra mình cười không nổi.


“Tớ vướng phải chuyện kinh doanh, vừa mới trở về.”
“Chúc mừng cậu đã đạt được những gì mình muốn.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhu hòa bình tĩnh.
“Cái gì?”
“Thì rốt cục cậu cũng đã tiến vào nội bộ của tập đoàn Hạ thị thành công, còn được lên chức lãnh đạo nữa.

Đây không phải là mục tiêu phấn đấu của cậu hay sao?”
Hạ Ngữ Minh cắn môi khẽ nhắm mắt lại.

Đúng vậy, đây là mục tiêu của cô từ trước đến nay.

Trước đây, cô ghen tỵ với Mộc Tuyên Dư về những gì cô ấy có.

Ngay từ nhỏ cô đã cố gắng tỏ ra ưu tú hơn người, như vậy mới khiến ba cô vừa lòng, mới có thể đạt được những gì cô mong muốn.

Cô phải cũng các anh chị em trong nhà tranh đoạt, cho dù là tình cảm rạn nứt cho dù bể đầu máu chảy, để có được ngày hôm nay.

Nhưng Mộc Tuyên Dư thì lại khác, cô không phải tỏ ra ưu tú để cha vừa lòng cũng không phải đối mặt với đám con hoang, cô có một người anh trai tốt luôn yêu yêu thương cô hết thảy.

Tại sao lại có một sự khác biệt đến vậy, có người thì sống trong hạnh phúc, còn có người thì phải chịu khổ đau, cũng có người không ngừng cố gắng để đạt những thứ mà mình mong muốn.
Mộc Tuyên Dư ngừng động tác khuấy cà phê, cố cà phê vẫn bốc lên từng làn khói nhưng cô không một chút ý nghiwx muốn thưởng thức nó.

Không biết từ bao giờ cô không thích những thứ có vị đắng.

Cô tựa lưng vào ghế nhìn người đối diện.

Cô biết rất rõ, Hạ Ngữ Minh cùng Chu Chấn Hưng hợp tác chính là mượn cơ hội này để được người Hạ gia công nhận, để người trong công ty trọng dụng.

Điều này là điều mà Hạ Ngữ Minh luôn mong muốn.

Đây là một cơ hội tốt, làm sao Hạ Ngữ Minh có thể buông tha cho nó.

Cái gọi là tình bạn khi đối diện với lợi ích trước mắt như vậy sẽ chẳng bao giờ bền bỉ.

Nhưng nếu được chọn một lần nữa, Hạ Ngữ Minh vẫn sẽ chọn lựa cách làm như vậy, đấy là cái mà người ta gọi là cuộc sống.
Thật ra thì, những việc làm của Hạ Ngữ Minh, Mộc Tuyên Dư thực sự có thể hiểu.
Hai người ngồi đối diện nhau ở đó trầm mặc một lúc lâu.
Cách đó không xa, một người đàn ông khuôn mặt vô cảm liếc nhìn hai cô bước ra khỏi quán cà phê gọi một cuộc điện thoại.
Giang Thừa Châu nhận được điện thoại khi đang ngồi trong phòng làm việc trên chiếc ghế xoay.

Anh hơi dùng sức, cái ghế trượt đến cạnh cửa sổ, anh nhìn cảnh vật bên ngoài, đôi môi hé ra:
“Đừng có động tĩnh gì, cứ theo dõi là được rồi.”
Giang Thừa Châu đặt điện thoại xuống, khóe môi ngày càng giãn ra.

Mượn lời Hạ Ngữ Minh, anh rất muốn biết người phụ nữ kia đối với mình là ý gì.

Huống chi không có Hạ Ngữ Minh, cô hẳn là cũng có chút hoài nghi anh.

Đem mọi chuyện phơi bày ra ngoài ánh sáng có lẽ sẽ tốt hơn.
Anh híp đôi mắt lại, trong lòng bắt đầu những toan tính.

.