Trạch Dương về Hoa An Viên, nhìn thấy bác Lam theo thói quen hỏi.
- Cảnh Nghi có nhà không bác?
Bác Lam quay ra ngạc nhiên nhìn hắn.

Lúc này hắn mới nhớ ra cô đã không còn ở đây nữa nên xoay người đi nhanh lên lầu.
Đứng trước cửa phòng ngủ hồi lâu mà không muốn bước vào.

Căn phòng trở nên trống rỗng, lạ lẫm.

Tất cả mọi thứ từ rèm cửa cũng đã được thay mới, chẳng còn vương lại bất cứ thứ gì của Cảnh Nghi cả.
Bác Lam sau khi nấu xong bữa trưa thì lên tầng, nhìn Trạch Dương lên tiếng.
- Cậu chủ, tôi cũng xin phép làm hết ngày hôm nay rồi nghỉ.
Hắn quay ra nhíu mày, nổi cáu.
- Ai bảo bác phải đi, tôi đã lên tiếng cho bác nghỉ sao? Còn phòng của tôi, ai bảo bác đổi hết mọi thứ như vậy?
- Cảnh Nghi dặn tôi dọn dẹp sạch sẽ vì căn phòng này sẽ đón chủ nhân mới.

Cậu có thể tìm một người giúp việc mới vì tôi không thích cô gái mới của cậu, có thể sẽ làm phiền hà tới cậu.
- Tôi sẽ không đưa cô ta về đây nên bác cứ ở lại đi.


Không có Cảnh Nghi thì tôi vẫn cần phải ăn cơ mà.
Bác Lam muốn khuyên Trạch Dương nghĩ lại mà đón Cảnh Nghi về nhưng rồi lại thôi.

Thái độ ngày hôm qua của cậu ta đã dứt khoát rồi.

Bà có muốn khuyên cũng chẳng được.
Trạch Dương vào phòng, theo thói quen vẫn c ởi đồ vứt xuống, đến bên tủ quần áo cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Tủ đồ trang sức chỉ thiếu một chiếc nhẫn, thẻ anh đưa cũng vẫn còn trên bàn.
- Em đúng là không bình thường, đồ của mình không mang đi, để lại cho người khác sao?
Cảnh Nghi thức dậy sớm, vừa tranh thủ làm việc bán thời gian bên chị Hạnh vừa tìm kiếm việc làm ở các công ty tuyển dụng kiến trúc sư.
Đến gần trưa, điện thoại reo lên là Trạch Dương gọi khiến cô thoáng bất ngờ nhưng vẫn mở lên nghe.
- Trưa nay cùng nhau ăn cơm đi.
Cảnh Nghi không ngờ anh ta vẫn còn nhã hứng muốn gặp lại nhưng cô thì không muốn nên hờ hững trả lời.
- Tôi bận rồi, người ăn cơm với anh đâu có thiếu mà anh phải mời một gái bao đã hết thời.
- Cảnh Nghi, đừng có nói với anh cái giọng đó.
Cô chẳng nhìn thấy mặt cũng biết hắn đang nổi cáu nhưng chẳng liên quan gì tới cô cả.

Hắn cáu là việc của hắn còn việc của cô là chọc cho hắn tức chết.
- Nếu anh muốn lời dễ nghe thì nói chuyện với nhân tình mới của anh ấy.

Tôi chỉ nói được như vậy thôi.

Vậy nhé! Tôi bận rồi.
Nói xong, cô dứt khoát tắt điện thoại, cho số của hắn vào danh mục chặn lại.
Trạch Dương lần đầu nếm mùi bị gái từ chối thẳng thừng nên có không tin vào mắt mình? Nhìn chằm chằm vào cái điện thoại đã tắt ngấm, hắn lảm nhảm "Tại sao lại đi gọi cho cô ấy nhỉ?".
Phương Vũ Đan tỉnh giấc đã gần trưa, ra khỏi phòng thấy Khánh Phi đang ngồi hút thuốc bên sofa, khuôn mặt lộ rõ vẻ suy tư.

Vừa đặt tay bám lên cổ thì bị anh hất tay ra.
Đôi mắt hắn nhìn cô hằn lên máu nóng.
- Tại sao cô lại ở đây? Sao lại trên giường của tôi?

- Chẳng phải là anh gọi em đến sao?
- Tôi gọi? Cô đang nói năng linh tinh gì vậy?
Vũ Đan uất ức, đến túi xách lấy điện thoại ra, mở tin nhắn của anh ta nhắn cho mình đưa lại gần.
- Lúc 2 giờ sáng, anh gọi cho em không được liền nhắn tin cho em.

Khi đọc được tin nhắn thì em đã qua đây.
Khánh Phi không nhớ chút gì, nếu muốn gọi thì người anh ta muốn là Cảnh Nghi chứ không phải Phương Vũ Đan.

Hắn thấy Vũ Đan khóc bèn dịu giọng.
- Cô biết tôi không yêu cô sao còn đến đây? Cô muốn gì?
- Khánh Phi, vì sao anh lại không chấp nhận em.

Em có gì không bằng cô ta chứ? Cô ta còn bán thân cho người khác rồi mà anh vẫn còn muốn sao?
Khánh Phi dập điếu thuốc, trừng trừng nhìn Vũ Đan.
- Đúng, là tôi vẫn muốn cô ấy, người tôi yêu là cô ấy.

Tôi sẽ cho cô bất kì thứ gì nhưng không thể chịu trách nhiệm với cô.

Hãy quên chuyện đã xảy ra đi.

????ha????h‎ mà‎ khô????g‎ có‎ quả????g‎ cáo,‎ chờ‎ gì‎ tìm‎ ????gaу‎ #‎ t‎ r‎ u‎ m‎ t‎ r‎ u‎ у‎ e‎ ????.V????‎ ‎ #
Hắn có thể trở thành người vô trách nhiệm với Vũ Đan nhưng không muốn buông tay Cảnh Nghi.
Hắn lạnh lùng rời đi, bỏ lại tiếng hét đầy tuyệt vọng của Vũ Đan.

Khánh Phi tìm mọi cách gặp Cảnh Nghi nhưng cô không cho hắn cơ hội nói chuyện hay lại gần.

Nhiều hôm hắn đến cửa công ty đợi cô tan tầm nhưng Cảnh Nghi luôn tìm cách đi đường khác về.
Cuộc sống của cô không còn muốn dính đến hai người họ nữa.
Một tháng trôi qua, Cảnh Nghi quen dần với cuộc sống bận rộn.

Lúc nào cũng tất bật nhưng cô thấy mình tự do.

Trạch Dương cũng không đến tìm cô.

Có lúc, đi trên đường nhìn những cặp tình nhân, cô nhớ đến hắn nhưng rồi lại gạt đi.

Dù sao hắn cũng đang vui vẻ bên người khác thì sao cô phải nhớ tới.
Nhưng có những thứ không được theo mong muốn của cô.
Sau một tuần người vật vờ như đi mượn, ăn vào đều bị nôn ra nên cuối tuần cô đi khám.

Kết quả khiến Cảnh Nghi như người mất hồn: cô có thai được 8 tuần..