Đến hôm nay, cô cũng chờ được anh nói "Dọn đồ rời khỏi đây đi".
Cuối cùng cô cũng đợi được ngày anh chán mình.

Lúc đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, thời gian cứ như một giấc ngủ dài, trong đó có cả ác mộng lẫn mơ đẹp.

Bây giờ, đến lúc phải tỉnh giấc, bước xuống và rời đi.
Với Trạch Dương, cô không muốn tiếp tục dây dưa với người không bao giờ thuộc về mình nữa.

Bước chân cô độc nặng nề rời đi, còn anh, có thể đang vui vẻ bên tình mới.
Xuống đến phòng khách, Trạch Dương cũng không còn đó.

Cô tự nghĩ chắc hẳn hắn đã đi đón cô ta rồi mà hốc mũi càng chua xót.
Bác Lam giúp cô bắt xe, quyến luyến lau nước mắt.
- Cháu đi giữ gìn sức khỏe nhé!
- Bác cũng vậy.
Tài xế taxi giúp cô xếp đồ lên xe, Cảnh Nghi nhanh chóng bước lên, mắt nhìn lại nơi đây một lần nữa đến khi nó khuất khỏi tầm mắt.
Bác Lam nghe lời dặn của Cảnh Nghi cũng dọn phòng thật sạch sẽ, lấy đồ mới ra thay trên giường, đốt xông tinh dầu đến mức chính bà cũng không còn cảm nhận được sự quen thuộc nơi đây nữa.
Xong việc, bà nấu đồ ăn tối rồi dọn dẹp hành lí của mình.

Cảnh Nghi đi rồi, bà cũng không muốn ở lại nữa, chỉ đợi Trạch Dương về chào hỏi để rời đi.
Cảnh Nghi về nhà, dọn dẹp lại nhà cửa mới xếp đồ ra.

Vừa định nấu bữa tối thì chuông cửa vang lên.

Mở cửa nhìn thấy Khánh Phi thì vô cùng ngạc nhiên nhưng ánh nhìn dành cho anh đã trở thành nguội lạnh.

Người đứng trước mặt cô không còn là Khánh Phi của ba năm trước.
- Anh đến đây có chuyện gì?
- Nghi, chúng ta bắt đầu lại được không?
Cô mỉm cười lắc đầu.
- Vốn dĩ chúng ta chưa từng có bắt đầu nên cũng chẳng có kết thúc để bây giờ bắt đầu lại.


Hãy quên em đi để có người khác tốt hơn, là ai cũng sẽ làm anh hạnh phúc nhưng người đó không phải là em.
Cô quay người muốn đóng cửa nhưng đã bị giữ lại, Khánh Phi nhanh chóng bước vào trong ôm lấy cô.
- Anh không muốn ai ngoài em cả.

Em đã rời khỏi hắn thì hãy cho anh cơ hội được không?
Khả Như đã từng nói cô trẻ đẹp, rời bỏ Trạch Dương cũng vẫn dễ dàng tìm được một người khác mang lại hạnh phúc cho cô nhưng bây giờ, cô lại không muốn nó.

Mối quan hệ với Trạch Dương là dấu chấm hết cho bất kể loại tình yêu nào của cô.
Cô gỡ Khánh Phi khỏi người mình, nhìn sâu vào mắt anh.
- Xin lỗi, em không thể.

Dù anh không để ý nhưng em lại để ý.

Em đã ở trên giường của Trạch Dương, tiếp nhận anh ta rồi thì không muốn tiếp nhận ai nữa.

Anh về đi, em muốn nghỉ ngơi.
Cô đẩy Khánh Phi ra khỏi nhà, đem cửa đóng lại không chút do dự.
Khánh Phi thất thểu xuống từng bậc cầu thang, anh ta đã đặt niềm tin ở mình, đã nghĩ không có Trạch Dương thì cô sẽ về lại bên anh.

Nhưng tại sao cô lại tuyệt tình như vậy?
Vào xe ngồi nhưng mắt vẫn hướng lên căn hộ tập thể của Cảnh Nghi mà không muốn rời đi.

Anh không bỏ cuộc, rồi dần dần cô sẽ mở lòng lại, sẽ trở về bên anh ta.

Anh ta không về nhà mà lái xe đến quán bar uống rượu, chỉ có uống say vào lúc này mới có thể tạm quên hình ảnh của Cảnh Nghi.
Phía xa, một chiếc Porsche màu bạc đang đứng bên đường nhìn tới.

Tay hắn cầm điếu thuốc hút dở, sáng lập lòe trong đêm.

Hắn gọi điện đi, lạnh lùng.
- Hãy làm cho Khánh Phi bận rộn đi.
Ngồi một lúc, Trạch Dương lái xe dời đi, để lại một cái nhếch môi lạnh lẽo.

Hắn không về Hoa An Viên mà cũng đến Phồn Hoa, trên đường thì gọi cho Mỹ Anh.
- Em đến bar đi, tôi đợi em.
Mỹ Anh vào phòng thấy Trạch Dương ngồi uống rượu một mình thì trong lòng không khỏi reo vui.

Hôm nay, Cảnh Nghi đã đi thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ thay thế vị trí ở Hoa An Viên.

Bây giờ có thể tận hưởng giây phút ngọt ngào bên người đàn ông này.
- Anh uống ít thôi, lát về em sẽ phục vụ anh.
- Thật chứ?
Trạch Dương lấy một chai rượu, rót vào hai cốc đưa đến trước mặt cô ta.
- Nào, uống đi một chút.
- Nhưng em không biết uống.
- Một cốc sẽ không say đâu, có chút men lên giường em sẽ hưng phấn hơn, tôi không thích l@m tình với một khúc gỗ.
Nói lời này, hắn lại nhớ đến Cảnh Nghi, cô chẳng khác gì khúc gỗ trên giường cả, luôn cam chịu nhưng chẳng hiểu sao lại luôn k ích thích h am muốn của hắn.
- Em chưa từng...!nên...
- Yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng, không làm em đau.

Chẳng qua em chưa trải qua thôi còn trải qua rồi có thể sẽ trở nên nghiện đấy.

Uống đi.
Mỹ Anh cầm cốc rượu trên tay, uống cạn một hơi.

Trạch Dương nhìn cô uống hết rượu thì nở nụ cười tà mị.

Hắn kéo cô gái ngồi xuống ghế, đưa nốt cốc rượu trên tay lên miệng Mỹ Anh.

Cô ta hiểu ý hắn nên mở miệng để hắn đổ hết rượu trong cốc vào cổ họng mình.
Khuôn mặt cô ta ửng đỏ, thẹn thùng, bám lấy cổ anh ta nheo mắt mơ hồ.
- Sẵn sàng chứ?
- Chúng ta về nhà đi.

- Không cần, ở đây luôn đi.
Mỹ Anh nhoẻn miệng cười, đầu óc trở nên mơ hồ, trong lòng rạo rực, có rượu lại càng hưng phấn.

Cô ta chủ động c ởi đồ ném xuống sàn nhà lạnh lẽo, trên người chỉ còn chiếc q uần lót.

Cơ thể mềm nhũn, hai má ửng hồng, miệng cười chúm chím, nắm tay Trạch Dương tiến đến giường cuối phòng, áp lưng xuống ga giường mát lạnh nhưng cả người bắt đầu nóng rực.
Trong ánh mắt mơ màng, cô ta cảm nhận được Trạch Dương đang hôn lên cơ thể mình.

Trong lúc mông lung, cô ta đón lấy hắn đầy si mê, h am muốn trỗi dậy bừng bừng.

Mắt không mở nổi nhưng cảm nhận được cơ thể đang được chạm vào vô cùng dễ chịu.
Vậy nhưng, khi cơ thể người đàn ông đi vào lại không hề dịu dàng mà vô cùng mãnh liệt khiến cô ta đau đớn nhưng lại không muốn ngừng lại.

Cô ta không mở nổi mắt nhưng vẫn l@m tình đầy hào hứng.
Mở mắt tỉnh dậy khi nắng đã vào đến phòng, Mỹ Anh thấy cả người mình vừa đau vừa mỏi nhưng không giấu được niềm vui trong đáy mắt.

Hai chân muốn bước xuống khỏi giường mà đau rần rần.

Đêm qua, ở Phồn Hoa xong thì cô cũng không rõ mình đã về đây bằng cách nào.

Chắc hẳn Trạch Dương đã đưa về đây.
Ra khỏi phòng thấy Trạch Dương đang ngồi sofa uống rượu, trên người mặc áo tắm, tóc vẫn còn ướt thì cô ta lại gần, đặt tay lên vai anh thỏ thẻ.
- Anh dậy sớm vậy?
Hắn vuốt nhẹ tay cô, nháy mắt trêu trọc.
- Không ngờ em lại nhiệt tình như vậy? Còn đau không?
Mỹ Anh bẽn lẽn gật đầu, hai đầu gối vẫn còn run rẩy, tím bầm.
Mỹ Anh động lòng, đôi mắt sáng lấp lánh, không giấu nổi vui mừng đi vào nhà tắm.

Lúc đi ra đã không thấy Trạch Dương còn ở lại liền thay quần áo đi ra ngoài bấm thang máy lên thêm ba tầng.

Ấn cửa phòng rất lâu mới thấy người mở cửa.

Cô ta nhìn Khánh Phi trên người quấn khăn qua loa thì nhíu mày.
- Trong phòng anh có người?
Lúc này anh mới mở tròn mắt nhìn cô gái trước cửa, nhìn lại mình rồi quay mặt vào trong phòng ngủ vẫn mở.

Đúng là trên giường hắn có phụ nữ.


Sao hắn ta không nhớ gì nhỉ? Đêm qua uống rượu ở Phồn Hoa nhưng hình như không uống nhiều đến mức say không nhớ gì?
Nghe thấy tiếng cả hai vào phòng, Phương Vũ Đan mới hé mắt nhìn nhưng vì gần sáng cô ta mới về đây, lại lên giường vật lộn với Khánh Phi nên nằm xuống ngủ tiếp.
- Tôi tưởng đêm qua anh đưa được Cảnh Nghi về chứ? Sao lại là một người đàn bà khác vậy?
- Có chuyện gì mà lên đây vậy? Không sợ hắn ta phát hiện ra sao?
Mỹ Anh ngồi vào ghế, ánh mắt lúng liếng.
- Đêm qua, anh ta đã lên giường với tôi rồi.
- Vậy sao? Cô thấy chưa? Hắn rất nhanh chóng đã quên cô ấy.
Mỹ Anh đưa mắt vào trong phòng.
- Đàn ông chẳng phải đều như nhau cả sao? Đêm qua anh cũng bên người đàn bà khác vậy mà cứ luôn mồm nói yêu.
- Cô im miệng đi.

Việc của cô nữa là lấy thông tin trong máy tính của hắn cho tôi.
Mỹ Anh đứng lên, cười gằn.
- Bây giờ tôi có anh ta rồi, tiền cũng được cho nên sẽ không dại gì đánh cắp thông tin của anh ta.

Nếu anh làm anh ta phá sản chẳng phải tôi cũng ảnh hưởng sao?
- Cô đừng quên, nếu hắn biết cô là do tôi gài vào thì có tha cho cô không? Lúc ấy đừng có quay lại cầu xin tôi giúp đỡ.

Đừng có qua cầu rút ván nhanh như vậy? Cô không biết tôi sẽ làm gì đâu?
Mỹ Anh tức giận, trợn mắt.

Nếu anh ta nói ra thì chắc chắn cô ta chỉ còn đường chết.

Cô ta biết Trạch Dương là người như thế nào?
- Anh dám...
- Vì sao không dám? Cô cứ thử không nghe lời tôi đi.

Tôi sẽ không sao nhưng cô thì có đấy.
- Dù sao tôi cũng đã giúp anh tách anh ta và Cảnh Nghi ra rồi còn gì?
Khánh Phi lại gần, khoác tay trên vai Mỹ Anh.
- Cô có hiểu thế nào là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc không? Nếu hắn không chết thì người chết là tôi.

Cô cũng tranh thủ mà bòn rút đi, xong việc tôi sẽ cho cô thêm một khoản tiền nữa.

Nghe lời tôi, cô sẽ có đường sống còn theo hắn thì cô biết hậu quả rồi đấy..