Vừa xuất viện Trúc Chi đã nằng nặc đòi đến mộ Thanh Phong nên ba cô đành bấm bụng đồng ý. Ông cử vệ sĩ đi cùng nhưng đến khu một thì Trúc Chi không cho họ theo vào, cô không muốn bất kì ai quấy rầy giây phút của hai người.

Đặt bó bách hợp trắng xuống trước bia mộ, Trúc Chi thở dài rồi ngồi xuống tựa đầu vào đấy.

- Em ngốc quá phải không anh? Đâu là người mình yêu cũng không nhận ra.

-.................

- Anh có giận em không?


Nước mắt lăn dài khi cô nhớ đến viễn cảnh chiều hôm đó. Gió lùa về mơn man làn tóc mềm, vỗ về an ủi.

Sau hàng tiếng đồng hồ ngồi im bên bia mộ Trúc Chi ủ rũ trở về nhà. Vừa vào đến nhà cô liền chạy nhanh lên phòng khóa chặt cửa rồi lại bậc khóc. Vết cứa trên cổ tay cô vẫn chưa lành hẳn và cũng như vết cứa trong tim cô, nó vẫn đang rỉ máu. Cô đã tin anh, trao trọn tình yêu cho anh vậy mà....

Gương mặt ấy, mùi hương ấy đã khiến Trúc Chi đau, đau thật nhiều. Cứ ngỡ điều kì diệu xảy đến, cứ ngỡ anh về trong vô vọng nhưng nào ngờ tất cả chỉ là giả dối. Anh đến bên cô, giả vờ quan tâm, chăm sóc và yêu thương cô cuối cùng cũng chỉ để đưa cô về thế giới bên kia, để thỏa mãn lửa hận trong lòng anh.

Niềm tin cô trao trọn cho anh nay đã sụp đổ, sụp đổ hoàn toàn. Một kế hoạch thật hay khi anh lợi dụng bóng hình mà cô yêu thương để khiến cô phải đau khổ dằn vặt. Anh đau, cô cũng biết đau, đâu phải chỉ mình anh chịu nổi đau mất mát, đâu phải chỉ mình anh mất đi người thân yêu.

"Xoảng"

Lọ thủy tinh vỡ nát những ngôi sao xanh bé nhỏ vương vãi khắp nền nhà. Đổ vỡ, tất cả còn lại chỉ là mảnh vụn của đau thương.

Ở bên ngoài, Mạnh định tông cửa chạy vào nhưng ba anh đã ngăn lại.

- Cứ để con bé một mình, nó cần được khóc.

Ngủ thiếp đi trong nỗi đau và tiếng nấc, Trúc Chi tỉnh giấc thẫn thờ nhìn mọi thứ xung quanh. Chợt, Trúc Chi nhận ra dù có chuyện gì xảy ra thì cuộc sống này vẫn tiếp diễn đấy thôi, đồng hồ vẫn quay, gió vẫn thổi và mây vẫn bay. Nhìn những ngôi sao bé xinh lòng cô lại thấy quặn đau. Đột nhiên, cô nhận ra hà cớ gì phải đối xử với tình yêu của mình như thế? Những ngôi sao này là món quà cô dành tặng anh, chỉ riêng anh mà thôi.


Buổi tối, Trúc Chi gượng ép bản thân ngồi vào bàn ăn nhờ thế mà cô mới phát hiện ra vẻ mặt tiều tụy của ba và anh hai. Có lẽ họ đã rất lo lắng cho cô.

- Lâu rồi gia đình mình mới có dịp ngồi ăn chung thế này, ba vui lắm. Xin lỗi con vì ba bận quá không có thời gian dành cho con.

- Ba.....

Trúc Chi nghe nhói lòng khi cô thấy khóe mắt ba đỏ hoe.

- Với tư cách một người cha, ta có thể yêu cầu con một việc được không?

- Dạ được.

- Ba không cần con vì ba, ba chỉ cần con vì bản thân mình mà sống tốt có được không? Đừng tự hành hạ bản thân nữa được không con?

Trúc Chi bậc khóc, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt hốc hác.

- Anh cũng có một yêu cầu. Xin em đừng cướp mất đứa em gái đáng yêu của anh có được không?

Bữa cơm với mắt, gia đình cả ba người đều khóc, khóc cho vơi đi những sợ hãi, đau buồn kìm nén bấy lâu.


Sáng hôm sau, cả ông Hoàng và anh Mạnh đều phải đi công tác xa. Dù rất muốn ở lại nhưng họ không thể, vì gia đình này họ đành phải để nỗi lo đè nén con tim.

Ông Hoàng vừa mở cửa xe định bước vào thì Trúc Chi chạy vội ra, cô ôm chằm lấy ba và thút thít khóc.

- Ba ơi, con xin lỗi.

- Được rồi con ngoan, đừng khóc.

Rời vòng tay ba, Trúc Chi thôi khóc, cô lau vội nước mắt, chắc giọng.

- Ba và anh hai đi bình an. Nhớ về sớm, con chờ.

Ông Hoàng mỉm cười hạnh phúc vẫy tay chào cô con gái bé bỏng rồi bước vào trong xe. Anh Mạnh cũng cười tươi, trước khi lên xe anh bước đến hôn nhẹ lên trán Trúc Chi.

- Giỏi lắm em gái.