Tạ Cát Tường ngồi trong kiệu, chỉ cảm thấy đất trời hết thảy đều màu đỏ.

Cỗ kiệu rất rộng rãi, cũng không xốc nảy nhiều, nàng liền xốc khăn đỏ lên, nháy nháy mắt, lúc này mới cảm thấy ổn hơn.

Luyến tiếc, khẩn trương vừa rồi hết thảy đều không còn, hiện tại lưu lại trong lòng nàng chính là hiếu kì.

Dù sao, đại cô nương lên kiệu hoa —— là lần đầu tiên nha.

Tạ Cát Tường nghĩ đến lời nói dí dỏm này, bản thân cũng nhịn cười không được.

Kiệu hoa vừa đi vừa dừng, ngay từ đầu hai bên chỉ có âm thanh đội xe đi lại, đợi cho vượt qua mấy cái giao lộ.

Các loại tiếng hoan hô chớp mắt như thủy triều vọt tới.

Tạ Cát Tường ngay từ đầu còn chưa nghe rõ, cẩn thận nghe, mới phát hiện người bên ngoài hô lớn đều là cái gì trăm năm hảo hợp, đến già đầu bạc gì đó.

Tạ Cát Tường nhịn không được hiếu kì, lặng lẽ nhấc màn kiệu lên, nhìn thoáng qua bên ngoài.

Kết quả nàng còn chưa kịp nhìn thấy gì, đã đối đầu với đôi mắt quen thuộc của Triệu Thụy.

Tạ Cát Tường: "..."

Tạ Cát Tường nhanh chóng khép màn kiệu lại.

Cái người này, không ngoan ngoãn cưỡi ngựa đi trước đội ngũ đón dâu đi, chạy tới bên cạnh kiệu hoa làm gì chứ?

Triệu Thụy thấp giọng cười cười, động tay, ném vào cửa sổ kiệu hoa một vật nhỏ.

Tạ Cát Tường vô ý tiếp được, mở ra thấy một khối đậu phộng rang.

Nàng không khỏi cười.

Giọng nói Triệu Thụy xuyên qua tiếng hoan hô náo nhiệt, thẳng tới bên tai Tạ Cát Tường: "Hôm nay bách tính thành Yến kinh đều biết hai chúng ta đại hôn, bởi vậy chạy tới chúc mừng."

Tạ Cát Tường: "... Vì sao?"

Hai người bọn họ cũng không phải người nổi tiếng, sao có thể dẫn tới bách tính tranh nhau vây xem.

Trên mặt Triệu Thụy mang theo niềm vui tân hôn, trong thanh âm lại tựa như đang nén cười: "Trước đó tại Thanh Thủy trai, bởi vì việc Định quốc công thế tử náo loạn một trận, cho nên bách tính đều biết chúng ta là ông trời tác hợp cho, hơn nữa bởi vì chúng ta ở Đại Lý tự, ngày thường tận tâm phá án rửa oan cho bách tính, cho nên họ đều rất sùng bái chúng ta."

Triệu Thụy nói chưa dứt lời, kiểu nói này, Tạ Cát Tường cũng có phần ngại ngùng.

"Mặt trận này cũng quá lớn đi."

Triệu Thụy nói: "Tốt, muội đừng bị dọa là được, ta về vị trí đây."

Hắn nói, Tạ Cát Tường chỉ nghe bên ngoài vang lên một trận tiếng vó ngựa, tiếp theo lại là một trận reo hò của bách tính.

"Thật hâm mộ a."

Tạ Cát Tường: "..."

Được thôi, ngày thành hôn này, có thể được nhiều người chúc phúc như vậy, thật sự là một chuyện đặc biệt hạnh phúc.

Nàng cúi đầu xuống, đẩy giấy gói đậu phộng rang ra, bỏ viên đậu phộng rang giòn giòn thơm thơm vào miệng.

Rất thơm, cũng rất ngọt.

Kiệu hoa thuận lợi dạo quanh khoảng nửa vòng thành Yến kinh, đợi đến lúc giữa trưa, mới tới Triệu vương phủ.

Triệu vương phủ ở ngõ Phồn Hoa, mười phần phách lối chiếm non nửa con phố ngõ, Triệu vương các triều đại đều cư trú ở đây.

Trước kia còn lộ ra có chút hào quang, hiện tại khi nhìn lại, dường như chỉ còn đoan trang sau khi phồn hoa tan mất.

Kiệu hoa ngừng trước phủ Triệu vương.

Tim Tạ Cát Tường chẳng biết lúc nào lại đập nhanh hơn.

Nàng đắp khăn đỏ lên lần nữa, trước mắt lập tức chỉ còn một mảnh đỏ tươi.

Một hỉ nương khác đi đến cạnh cỗ kiệu, đưa cho Tạ Cát Tường một đầu dây lụa hồng: "Huyện chủ cầm chắc."

Tạ Cát Tường đưa tay nhận, liền được người đỡ khỏi kiệu.

Bên ngoài càng náo nhiệt.

Tiếng pháo lốp bốp nổ tung ngay bên tai, lụa đỏ chắc chắn trong tay nàng, một đầu khác của dây lụa đỏ, người kia cũng một mực ở cạnh nàng.

Tạ Cát Tường cũng không kịp nghĩ gì, đi theo hỉ nương, từng bước một đi xuống dưới.

Đi thẳng tới trước phủ Triệu vương, Tạ Cát Tường mới mơ hồ phản ứng, mình đã đến.

Tiếp theo, giờ lành đã đến, bái đường thành thân.

Nhất bái thiên địa, ngay sau đó là nhị bái cao đường.

Phía trên cao đường, chỉ có một mình Triệu Khuynh Thư ngồi, ở bên cạnh hắn, là bài vị Ổ Ngọc Thục.

An Nam vương phi không có tới, nói là bệnh.

Triệu Khuynh Thư mắt nhìn nhi tử đã lớn lên trưởng thành, lại nhìn nha đầu mình cũng có chút quen thuộc bên cạnh hắn.

Hai người thanh mai trúc mã, hai gia đình cùng ủng hộ, từ thiếu niên cùng nhau lớn lên thành thanh niên ưu tú, đến nay kết thành quả lành, nhân duyên thiên định.

Triệu Khuynh Thư không nói gì, hắn chỉ nhìn một đôi bích nhân trước mặt, cuối cùng nhẹ gật đầu với nhi tử.

Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn hắn, ba bái xuống, chuyện cũ trước kia đều theo gió bay mất.

Về sau đó, liền là phu thê giao bái.

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy mặt đối mặt, mặc dù nàng nhìn không rõ đối phương, nhưng biết hắn vẫn luôn bên cạnh.

Trong hỉ đường rất náo nhiệt, khách tới chúc mừng đã tới hơn phân nửa, lúc này tới phiên phu thê giao bái, những người trẻ tuổi quen biết Triệu Thụy đều hoan hô lên, có chút ý trêu ghẹo.

Triệu Thụy thừa dịp đứng dậy quay người, ngẩng đầu hơi lườm bọn hắn, bản thân mình cũng không nín được cười.

Hắn cười một tiếng, trong hỉ đường càng náo nhiệt.

Sau khi bái đường, coi như kết thúc buổi lễ, Triệu Thụy dẫn Tạ Cát Tường, một đường hướng tới chủ viện Như Ngọc Trai mẫu thân mình ở trước kia.

Lúc này Mai nhi cũng đuổi kịp tới bên người Tạ Cát Tường, chăm chú vịn nàng, sợ nàng thấy không rõ đường.

Một đường vừa đi vừa nghỉ, rốt cục đi tới trước Như Ngọc Trai.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Như Ngọc Trai chia trên dưới hai tầng, tầng dưới là thư phòng, phòng trà, nhã phòng cùng sảnh chính, phía trên mới là phòng ngủ.

May mà theo tới hậu trạch đều là người quen thuộc, một đám nha hoàn bà tử hầu hạ Triệu Thụy ở Triệu vương phủ Tạ Cát Tường đều rất quen, Triệu Thụy cũng không kiêng dè nữa, trực tiếp dắt tay Tạ Cát Tường.

Còn nói: "Cẩn thận bậc thang."

Nha hoàn bà tử gã sai vặt bên cạnh đều cười lên.

Hỉ nương theo tới vốn muốn nói vài câu, bị Nhược Lan cản lại, nên cũng không nhiều lời nữa, cũng cười lên theo.

Cứ hò hét ầm ĩ như vậy lên lầu hai, đi vào phòng ngủ ngồi xuống, Tạ Cát Tường vừa mới buông lỏng không bao lâu, lập tức liền vừa khẩn trương lên.

Triệu Thụy đặc biệt mời người nổi danh toàn phú ở Yến kinh, là dì của Nghi Tân quận chúa, phu nhân Quốc Tử giám tế tửu - Đàm thị.

Nàng đứng trong phòng ngủ, nhìn các tiểu thư phu nhân quen biết đầy phòng, cười nói: "Tất cả mọi người đã đợi không kịp rồi, vậy liền vén khăn tân nương đi thôi."

Đàm thị lấy hỉ xứng từ trên bàn tới, giao cho Triệu Thụy, Triệu Thụy liền chậm rãi đi đến trước mặt Tạ Cát Tường.

Tay Tạ Cát Tường đặt trên đầu gối lập tức liền siết chặt.

Từ nhỏ đến lớn đều cùng hắn chơi đùa, làm sao lúc này lại thấy khẩn trương?

Tim Tạ Cát Tường đang đập loạn ì đùng, toàn thân đều kéo căng, một tơ một hào đều không thả ra.

Đúng lúc này, nàng nghe được giọng nói Nghi Tân quận chúa vang lên: "Triệu vương, ngài không phải là khẩn trương chứ, sao nửa ngày còn chưa có động tác nào vậy."

Theo lời nàng nói, các tiểu thư vừa mới an tĩnh lại bắt đầu lao nhao ồn ào.

Hắn cả ngày đều lộ ra biểu tình băng lãnh, cho dù có anh tuấn, các cô nương Yến kinh cũng không dám vây quanh hắn.

Cũng chỉ hôm nay, cũng chỉ vì thấy Tạ Cát Tường cũng ở đây, nếu không Nghi Tân quận chúa cũng sẽ không dám lên tiếng chọc ghẹo.

Nghe nói như thế, Triệu Thụy rõ ràng cứng đờ, nhưng không hiểu sao Tạ Cát Tường thấy trầm tĩnh lại.

Đúng vậy a, ngay cả Thụy ca ca cũng khẩn trương, vậy ngược lại ta không thể khẩn trương.

Triệu Thụy căng thẳng nắm chặt hỉ xứng, lại đi về trước mấy bước.

Lúc này, ồn ào náo động cùng náo nhiệt trong phòng ngủ đều không lọt được vào tai hắn, hắn chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập.

Thình thịch, thình thịch.

Vào hôm nay, vào ngay lúc này, rốt cục hắn đã cùng Gia Nguyệt kết làm phu thê, trở thành người một nhà vinh nhục cùng hưởng.

Khi còn bé hắn và Gia Nguyệt cùng nhau chơi đùa, nhìn nàng nũng nịu với ca ca, bản thân hắn không phải không hâm mộ.

Thuở thiếu thời không hiểu chuyện, muốn làm ca ca của nàng, Thụy ca ca dù sao cũng có thêm một chữ, luôn cảm thấy không đủ thân cận.

Về sau dần dần lớn lên, hắn hiểu được rất nhiều chuyện, cũng dần dần hiểu được tâm tư của mình, khi đó hắn mới hiểu được, mình không phải chỉ muốn làm ca ca của nàng.

Hắn muốn nắm tay nàng, cùng nàng đi trên bờ sông theo làn gió nhẹ tinh tế, cũng muốn cùng nàng dạo bước trên con đường dài bồng bềnh lá rụng, càng muốn ôm nàng vào trong ngực tại ngày đông tuyết rơi, không cho nàng chịu một chút rét lạnh nào.

Nàng cười, hắn vui vẻ. Nàng khóc, hắn sẽ đau lòng. Nàng nói nàng muốn làm nước hoa, hắn cũng cho người tìm khắp nơi, rốt cuộc tìm được hoa tường vi Đại Thực.

Đợi cho lúc kia, hắn mới hiểu được tới, thì ra ta thích Gia Nguyệt.

Ta thích nàng, trân quý nàng, ái mộ nàng.

Gia Nguyệt có thích ta không?

Nàng luôn cùng ta chơi đùa, cùng nhau đi học, cùng nhau giải đố, ngẫu nhiên gặp được lễ tiết, hầu như cũng sẽ đưa ta món lễ vật tự tay nàng làm.

Có đôi khi là hầu bao đường may không quá tinh mịn, đa số thời điểm là hoa khô kẹp thoại bản, hay có thể là hương hoàn an thần trợ ngủ.

Triệu Thụy nhớ lại từng li từng tí mọi chuyện đã qua, chỉ cảm thấy tâm đều muốn bị lấp đầy, cảm giác rốt cục đã được dắt tay người thương cùng chung hạnh phúc cơ hồ muốn tràn ra ngoài, ngay cả hô hấp của hắn như muốn dừng lại.

Trong ánh mắt mọi người, Triệu Thụy rủ mắt xuống, nghiêm túc nhìn tân nương của mình.

Gia Nguyệt của hắn.

Hỉ xứng trong tay hắn nhẹ nhàng vẩy một cái, liền nhấc tấm khăn hồng thêu chỉ vàng của tân nương lên.

Sau một khắc, dung nhan quen thuộc nhưng lại tựa hồ có chút xa lạ xuất hiện trước mặt hắn.

Mặt Tạ Cát Tường rất trắng.

Phảng phất như trân châu thai nghén dưới biển sâu nhiều năm, đang lập lòe trong ánh nắng, chậm rãi triển lộ quang hoa tinh tế tỉ mỉ mà oánh nhuận.

Mặt mày nàng cong cong, đuôi mắt có thêm một tầng son phấn, làm cho khuôn mặt nàng tăng thêm mấy phần vũ mị xinh xắn.

Xuống chút nữa, liền là đôi môi mềm mềm đỏ mộng.

Hắn chưa bao giờ thấy qua Tạ Cát Tường trang điểm kĩ càng như thế, giờ phút này nhìn thấy, đúng là không nỡ dời mắt, cơ hồ có thể nói là nhìn không chớp mắt.

Cái nhìn ngày hôm nay, cả đời này hắn cũng sẽ không quên.

Triệu Thụy cảm thấy lòng bàn tay mình đều toát mồ hôi, đúng lúc này, nghe được người toàn phúc - Đàm thị - cười nói: "Tân lang quan của chúng ta cũng thấy choáng rồi, có thể thấy là cực kỳ hài lòng."

Hỉ nương lập tức liền hỏi Triệu Thụy: "Hài lòng không?"

Triệu Thụy vô thức trả lời: "Hài lòng."

Lập tức, cười vang.

Tạ Cát Tường ngước mắt nhìn Triệu Thụy, cũng cười theo.

Người toàn phúc lại nói: "Tân nương cũng cười, có thể thấy được là rất hài lòng."

Hỉ nương lại hỏi, Tạ Cát Tường mặc dù đang ngượng ngùng, nhưng cũng phải nói: "Hài lòng."

Thế là, đám người lại cười.

Thời gian diễn ra lễ thành thân, trong trong ngoài ngoài đều náo nhiệt, người người đều hoan thiên hỉ địa, khiến cho chuyện kết mối lương duyên giữa hai họ đều vui mừng hớn hở.

Tạ Cát Tường vốn hoạt bát, bọn tỷ muội khuê mật của nàng cũng đều là tính tình này, náo động phòng không có chút nào ngượng ngùng, người này còn lớn mật hơn người kia.

Cứ như vậy, Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường liên tiếp uống qua rượu hợp cẩn, lại ăn sủi cảo, Triệu Thụy còn bị đám người nháo, nói với Tạ Cát Tường một câu: "Đặc biệt tốt."

Tạ Cát Tường cười đẩy hắn, đẩy hắn ra khỏi hỉ phòng.

Lúc này đã qua giữa trưa, tiệc rượu bên ngoài đang chờ tân lang quan, Triệu Thụy cần đi ra ngoài tiếp khách uống rượu, Tạ Cát Tường thì phải cùng ăn tiệc với thân bằng hảo hữu của mình trong nội trạch.

Hôm nay bọn họ thành thân, giờ lành đúng vào lúc giữa trưa, cho nên thời điểm ăn trưa hơi trễ.

Đợi cho bàn tiệc trong nội trạch được dọn xong xuôi, người toàn phúc cùng hỉ nương liền dẫn các cô nương cùng tức phụ qua đó, chỉ để lại tân nương tử trong hỉ phòng.

Tạ Cát Tường ngồi tại trước gương trang điểm, để Mai nhi gỡ mũ phượng nặng trĩu trên đầu nàng xuống.

Mũ phượng chính nhất phẩm thân vương phi đẹp mắt thì đẹp mắt, nhưng thực tế quá nặng nề, mang thời gian dài, còn có thể bị đau đầu.

Mai nhi bên này bận bịu, Hà Mạn Nương bên kia thật vất vả tới nhìn nàng một chút, thấy nàng đang ngồi trước gương trang điểm cười, liền biết hôm nay nhất định thuận lợi.

"Tiểu thư vui vẻ không?" Hà Mạn Nương giúp nàng tháo khăn quàng vai xuống, cẩn thận cất vào trong hòm xiểng.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, mặt mày mỉm cười: "Rất vui vẻ, chỉ là vất vả nhũ nương."

Đồ cưới của Tạ Cát Tường thực tế quá nhiều, có đồ cưới mẫu thân chuẩn bị trước cho nàng, cũng có đồ cưới về sau Tạ Thần Tinh mua thêm cho nàng.

Bởi vì là thánh thượng tứ hôn, trong cung cùng Dục Khánh cung đều phái người tới thêm một phần, ròng rã một trăm linh tám rương đồ cưới được chuyển từ buổi sáng cho đến bây giờ, nhưng rương cuối cùng còn chưa được chuyển vào trong nhà.

Hà Mạn Nương là đang bận rộn chuyện sắp xếp đồ cưới.

Bây giờ hôn sự hoàn thành, hết thảy đều kết thúc, tâm Hà Mạn Nương cũng dần dần an lại.

Nàng lấy khăn, cho Tạ Cát Tường lau sạch sẽ son đỏ tươi trên môi, đổi thành một màu đỏ không quá diễm lệ, như thế xem xét, khí chất cả người liền dịu dàng xuống.

Tạ Cát Tường tùy ý để các nàng loay hoay, sau khi đổi trang điểm sẽ đổi búi tóc, bím tóc được mở ra, toàn bộ cuộn lại sau đầu.

Từ nay về sau, nàng không còn là cô nương.

Tạ Cát Tường đứng dậy, cởi ba tầng trong ba tầng ngoài áo cưới, thay đổi một bộ cát phục thân vương phi khác.

Cả bộ này là màu đỏ.

Phía trên được thêu tường vân phi phượng, dùng chính là gấm tuyết tốt nhất, mặc lên người vừa rủ vừa rơi, mặc dù vẫn nặng nề, lại có mấy phần phiêu dật.

Đây là lần đầu tiên Tạ Cát Tường trông mong búi tóc mẫu đơn, nàng đứng trước gương, nhìn mỹ nhân mắt ngọc mày ngài trong đó, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, đều rất hài lòng.

Hà Mạn Nương cười: "Tiểu thư cho tới bây giờ đều rất đẹp, trước kia chỉ là ít trang điểm thôi."

Tạ Cát Tường nhíu mày cười cười với mỹ nhân trong gương, chỉ nói: "Ngẫu nhiên như thế ngược lại là thú vị."

Đợi ăn mặc xong, nàng liền đi thủy tạ, tiếp đón chư vị tiểu thư phu nhân cùng nhau dùng yến hội.

Thành hôn là chuyện rất mệt người.

Yến hội buổi trưa thường ăn đến chạng vạng tối, sau khi khai yến, thái tử Lý Hi cũng tự mình đến, còn mang theo ban thưởng của Thiên Bảo đế.

Sau đó Tạ Cát Tường cũng từ hậu trạch ra, cùng Triệu Thụy đáp tạ tân khách, cũng cùng nhau tạ lễ.

Đợi cho mùi rượu tan hết, tân khách rời tiệc, náo nhiệt cả ngày mới tính kết thúc.

Tạ Cát Tường mặc lễ phục, cùng Triệu Thụy mặc lễ phục thân vương sóng vai mà đi.

Triệu Thụy nắm tay nàng, dẫn nàng về nhà của bọn họ sau này.

"Có mệt hay không?" Triệu Thụy hỏi.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, một lát sau lại lắc đầu: "Còn tốt."

Triệu Thụy hôm nay uống không ít rượu, có chút men say, mượn chút say rượu chuếnh choáng này, hắn quay đầu nhìn về phía thê tử mới cưới dưới ánh trăng mỹ lệ.

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn chăm chú nhìn mình, hai người ở rất gần, cơ hồ đều muốn dính vào nhau.

Sắc mặt nàng ửng đỏ, nhẹ nhàng đẩy, hắn lại không chịu buông ra.

Hai người cứ như vậy chặt chẽ dựa chung một chỗ, Triệu Thụy thấp giọng cười cười, thanh âm khàn khàn, chấn động nơi lồ ng ngực cũng truyền cho nàng.

"Gia Nguyệt," Triệu Thụy cúi đầu, rơi xuống một nụ hôn trên đôi môi đỏ mọng của nàng, "Rốt cục nàng là của ta."

Dưới ánh trăng, đèn cung đình sáng rực, trăng sao mê ly.

Trong hỉ phòng, trên cái bàn, nến đỏ in bóng trên màn trướng.

Trong lò Bác Sơn từ từ dấy lên mùi hương, là bánh hương Tạ Cát Tường đặc chế cho ngày đại hôn, tên là Hồng Đậu.

Khói hương lượn lờ tỏa lên theo hơi nóng, dây dưa trong ánh nến.

Hương khí Hồng Đậu mờ mịt, sầu triền miên, trong ngọt ngào lại có chút nhiệt liệt, trong nhiệt liệt lại còn có ngượng ngùng cùng thẹn thùng.

Rất ngọt, rất đẹp.

Trên trời cao, trăng sáng vằng vặc, theo gió đêm quét qua, một đêm yên lặng tan đi.

Chẳng biết lúc nào, ánh bình minh vừa ló dạng.

Một ngày mới đến.