Tô Nhân Vũ híp mắt lại, nhìn xuyên thấu qua nàng, giống như thấy một người khác, ánh mắt hắn bắt đầu nhòa đi trong lớp sương, giọng nói kia giống y như đúc.

Quả thực chính là một lớn một nhỏ-- hai phiên bản.

Tô Mạt ngón tay mảnh khảnh gõ xuống bàn cờ: “Nhanh chút, nhanh chút, đừng thấy thua liền chơi xấu lắm.”

Kỳ thật nàng nói là cha nàng, lần đó ông nội bệnh tình nguy kịch, muốn bọn họ tại chơi cờ, cha không nhịn được liền rớt nước mắt.

Mắt của nàng cũng sưng đỏ, lại cố cười, Tô Nhân Vũ lồng ngực như bị ai bóp chặt, không biết vì sao nước cờ này mãi không đi được.

Đúng lúc Hạ Vũ bưng một khay màu hồng tiến vào, bên trên có đặt một chén chưng cách thủy màu xanh nhạt.

“Lão gia, canh đã bưng tới.”

Tô Nhân Vũ “ a” một tiếng, tự mình bưng lên, sai người ta đem bàn cờ thu lại, sau đó săn sóc Tô Mạt uống canh.

Xé trái tuyết lê ra, đem hột móc đi, bên trong nhồi bối mẫu Tứ Xuyên, nam hạnh, trong canh còn bỏ đường phèn, nhưng vẫn có chút đăng đắng, nhưng nàng ăn rất vui vẻ.

Nàng biết là hắn đang quan tâm nàng.

Trong phút chốc, trái tim của nàng mềm đi, cơ hồ nhịn không được muốn nói cho hắn chân tướng sự việc, làm cho hắn bắt những người đó về thẩm vấn kĩ càng, thì sẽ biết ngay nàng mới là nữ nhi của Cố di nương, giọt máu lưu lại của nữ nhân hắn yêu nhất.

Đột nhiên, Tử Diên vội vã chạy tới: “ Lão gia, tam tiểu thư ăn một chút canh, tất cả đều ói ra, sốt rất cao.”

Tô Nhân Vũ sợ run rẩy, nhìn thoáng qua Tô Mạt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “ Ta lập tức đi qua.”

Tiểu hài tử lớn hơn một tuổi, đã không còn là đứa nhỏ, bị lớn lên trong gia cảnh kiểu như này, mỗi người đều là ác quỷ, cho dù tam tiểu thư là điêu ngoa bốc đồng, cũng tuyệt đối không thể dùng tâm tư đứa nhỏ để phỏng đoán.

Tô Mạt từ lúc theo Tô Nhân Vũ đọc binh thư đã biết, các nàng sẽ không yên tĩnh đâu.

Tô Hinh Nhi tuyệt đối không phải bị bệnh, bất quá là giả vờ mục đích để phụ thân chú ý thôi.

Tô Mạt ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt có chút lưu luyến khát vọng.

Tô Nhân Vũ lại chỉ nhìn nàng một cái, rồi vội vàng đi ra ngoài.

“Phụ thân.” Tô Mạt nhỏ giọng gọi hắn, mong muốn biết bao hắn không đi, có thể lưu lại với nàng, nàng cũng bị bệnh mà.

Tô Nhân Vũ dừng lại bước, quay đầu nhìn nàng, Tô Mạt cắn môi:“ Tam tỷ tỷ không có bệnh.”

Hết lần này tới lần khác Tô Hinh Nhi chỉ là gây sức ép mà thôi, Tô Nhân Vũ cũng biết, nhưng hắn chính là không nỡ mặc kệ tiểu nha đầu đó.