"Lão sư, ngài nói Minh quân là phải vì dân sinh xã tắc mà suy nghĩ, không vì dân sinh xã tắc chính là hôn quân, nhưng mà ta phát hiện có đôi khi làm đế vương mà quá khôn khéo cũng là không tốt." Lục hoàng tử Vũ Văn Kiệt nói ra ý nghĩ của chính mình.

"Nga, Lục điện hạ sao lại nói ra lời ấy?" Cao Huân kỳ quái, hài tử này như thế nào sẽ có ý nghĩ như vậy?

"Ta đọc qua nhiều quốc sử của các triều đại, sau đó đột nhiên có cảm tưởng như vậy. Tỷ như triều đại Thánh tông hoàng đế, ông ấy chính là một hoàng đế khôn khéo, cả đời vì giang sơn xã tắc mà suy tính, đến cuối cùng bên người ngay cả một người để tín nhiệm cũng không có, chẳng phải là thật đáng buồn sao? Ta nghĩ muốn làm một thánh quân chẳng những phải có tâm kế, còn phải dụng tâm để đổi lấy lòng người." Vũ Văn Kiệt nói ra cảm tưởng của mình.

Tuổi còn nhỏ mà không đơn giản a! Cao Huân rất là thưởng thức tài hoa của Lục hoàng tử. Vương gia quả nhiên không có nhìn lầm người, hài tử này rất có phẩm cách đế vương. Cao Huân thưởng thức nhìn Vũ Văn Kiệt.

Vũ Văn Hiên đứng ở ngoài cửa sổ nhìn bọn họ hỗ động, quả nhiên tiểu tử này là người thích hợp làm đế vương.

"Hảo, lục đệ a, phiên ngôn luận này của ngươi thật sự làm cho hoàng huynh nhìn với cặp mắt khác xưa."

"Hoàng huynh, ngươi trong khoảng thời gian này ở bận rộn cái gì vậy, đã lâu đệ không thấy được huynh." Vũ Văn Kiệt thập phần vui vẻ khi nhìn thấy Vũ Văn Hiên.

"Hoàng huynh đương nhiên là có nhiều chuyện tình phải làm, hoàng huynh hôm nay đến xem việc học của ngươi như thế nào."

"Vương gia xin yên tâm, lục điện hạ học tập thập phần khắc khổ, dụng công. Nếu tương lai trở thành quân vương, cũng nhất định là một minh quân." Cao Huân tự nhiên nhìn ra Vũ Văn Hiên cố ý bồi dưỡng lục hoàng tử.

"Rất tốt, vậy ta an tâm. Được rồi, bổn vương sẽ không quấy rầy nữa, lục đệ hảo hảo dụng công học tập, Cao tiên sinh là lão sư tốt, hiếm có a." Vũ Văn Hiên sờ sờ đầu đệ đệ cười cười, sau đó rời đi.

_________________

Tỉnh Dao nghĩ muốn cứu nghĩa phụ, phương pháp duy nhất chỉ có đáp ứng điều kiện của Vũ Văn Hiên. Nhưng mà nếu hắn không muốn thả nghĩa phụ thì làm sao bây giờ? Tỉnh Dao cũng rất băn khoăn.

Tỉnh Dao cứng rắn hạ quyết định, liền đi tìm Vũ Văn Hiên.

"Tỉnh Dao cô nương, hấp tấp như vậy là muốn đi đâu a?" Lăng Nặc thấy nàng vẻ mặt ngưng trọng liền ngăn lại hỏi.

"Nga, không có gì, ta có một chút sự tình muốn tìm Vũ Văn Hiên, ngươi biết hắn ở nơi nào không?"

"Nga, Hiên nhi khả năng đã mang theo Hi Văn đi ra ngoài rồi." Lăng Nặc nhớ đến ngày hôm qua lúc ăn cơm chiều Vũ Văn Hiên có nói là muốn dẫn Hi Văn ra ngoài du ngoạn.

"Nga, vậy ta chờ hắn trở về lại đi tìm, ta đi về trước." Lăng Nặc thập phần nghi hoặc nhìn bóng dáng Tỉnh Dao rời đi. Làm sao vậy? Hai người kia cứ thần thần bí bí. Lăng Nặc lơ đễnh nhún nhún vai rồi cũng xoay người rời đi.

"Mẫu hậu nói, chúng ta có thời gian liền đến nhà cữu cữu nhìn xem, tuy rằng cữu cữu không phải cha ruột của ngươi, nhưng tốt xấu ngươi cũng là ở nhà cữu cữu trưởng thành, nhưng mà nếu ngươi không muốn chúng ta sẽ không đi." Vũ Văn Hiên nắm tay Hi Văn vào cửa nói.

Mạc Hi Văn gật gật đầu, tuy rằng cha đối chính mình không tốt, nhưng tóm lại là cha đem chính mình nuôi lớn nên trở về cũng tốt. Nàng tỏ vẻ nguyện ý trở về nhìn xem.

"Ngươi đồng ý trở về a, vậy được rồi, ta an bài tốt thời gian sau đó ta cùng ngươi trở về được không?"

Mạc hi văn gật gật đầu.

"Vũ Văn Hiên, ngươi cuối cùng đã trở lại, ta có chuyện tìm ngươi." Tỉnh Dao gọi lại Vũ Văn Hiên.

"Ngươi về phòng trước đi, ta có chút chuyện phải nói với Tỉnh Dao cô nương." Vũ Văn Hiên nhẹ vỗ về hai má Hi Văn, nàng gật đầu mỉm cười, xoay người trở về phòng.

"Theo ta đến thư phòng đi!" Vũ Văn Hiên nghiêm mặt đi ở phía trước, Tỉnh Dao theo ở phía sau.

"Vũ Văn Hiên, ta đáp ứng gả cho ngươi, nhưng ta muốn trước tiên phải gặp được nghĩa phụ, bảo đảm nghĩa phụ ta an toàn thì ta mới đồng ý gả cho ngươi." Tỉnh Dao mở miệng nói.

"Hảo, không thành vấn đề, ngươi muốn khi nào thì gặp hắn?" Vũ Văn Hiên hỏi.

"Hiện tại."

"Đã muốn mau giữa trưa, dùng cơm trưa trước được không?" Vũ Văn Hiên cò kè mặc cả.

"Không được, chính là hiện tại, chuyện tình ta đáp ứng rồi thì sẽ làm được" Tỉnh Dao là nóng vội muốn nhìn thấy nghĩa phụ.

"Được rồi, ta sẽ để cho ngươi an tâm. Đi thôi, người tới, chuẩn bị xe ngựa."  Mà xe ngựa này chính là xe ngựa phong bế rất tốt, Tỉnh Dao không dễ dàng nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, cũng sẽ không biết được đường đi.

Xe ngựa đi vào một tòa trang viên.

"Xuống xe đi!" Vũ Văn Hiên đưa tay cấp Tỉnh Dao, muốn dìu nàng xuống xe ngựa. Tỉnh Dao một chút cũng không cảm kích, chính mình nhảy xuống xe ngựa. Vũ Văn Hiên cũng không bất ngờ, nhếch nhếch khóe miệng đồng thời thu tay lại.

"Đi theo ta." Vũ Văn Hiên mang nàng đi lòng vòng một hồi.

"Nghĩa phụ ngươi là ở chỗ này." Vũ Văn Hiên chỉ vào một lão nhân ngồi ở trên ghế đá ở trong hoa viên, nhàn nhã uống trà. Tỉnh Dao quả thực không thể tin được hai mắt của mình, nghĩa phụ được chiếu cố không tệ. Tỉnh Dao rất nhanh chạy đến chỗ nghĩa phụ nàng.

"Nghĩa phụ!" Vừa mở miệng gọi, nước mắt đã tràn ở hốc mắt.

"Là dao nhi a, đến ngồi đi!" Tỉnh Dao nghe lời, ngồi vào ghế đá ở một bên.

"Nghĩa phụ, người sống tốt không? Vũ Văn Hiên có ngược đãi người hay không?" Tỉnh Dao vội vàng hỏi.

"Uy, nha đầu kia, cho rằng ta là người yêu ngược đãi sao? Lão già chính ngươi nói, ta có ngược đãi ngươi không?" Vũ Văn Hiên nghe được lời nói của Tỉnh Dao, trong lòng thập phần khó chịu.

"Dao nhi a, Vương gia là người tốt. Trước kia là nghĩa phụ không đúng, làm rất nhiều chuyện sai, cũng may Vương gia rộng lượng bỏ qua, không trị tội, còn để cho ta ở trong này sống hết quãng đời còn lại."

Vũ Văn Hiên rất đắc ý nhìn Tỉnh Dao, ý tứ là nói với nàng: Nghĩa phụ ngươi cũng đã nói ta là người tốt, ngươi cứ yên tâm gả cho ta đi! Tỉnh Dao trừng nàng một cái.

"Nghĩa phụ, người tại sao có thể nói như vậy? Tên bại hoại này muốn ta gả cho hắn, mới bằng lòng thả người."

"Ai, Vương gia làm như vậy hoàn toàn là vì thích ngươi. Mạng này của ghĩa phụ chính là nhờ Vương gia cứu đến. Lúc trước Hoàng Thượng đã hạ lệnh chém đầu ta, là Vương gia treo đầu dê bán thịt chó, đem mạng già này bảo toàn xuống. Khoảng thời gian ở trong này ta mới suy xét lại, trước kia là chính mình làm không đúng. Dao nhi, Vương gia là người đáng giá để phó thác chung thân." Lão nhân này mỗi câu nói đều là nói tốt cho Vũ Văn Hiên, xem ra Vũ Văn Hiên là thật sự đối hắn không tệ.

"Được rồi, người cũng đã xem qua, chúng ta có thể đi được chưa? Ngươi khi nào muốn tới đây thì cứ tới." Vũ Văn Hiên thúc giục.

"Nghĩa phụ, Dao nhi trước cáo từ, ngày sau lại đến thăm người."

"Ân, tiểu tử, thời điểm thành thân chớ quên cấp lão phu chung rượu a! Còn có hảo hảo đối Dao nhi, nếu không lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, xú tiểu tử!"

"Được rồi, lão nhân, ta thích Tỉnh Dao như vậy, tự nhiên sẽ đối nàng hảo. Bất quá rượu mừng ngươi chắc chắn được uống rồi. Chúng ta đi thôi!" Tỉnh Dao quyến luyến nên mỗi bước đi cũng rất chậm chạp. Vũ Văn Hiên muốn nhanh rời khỏi nên kéo nàng đi theo.

Trong xe ngựa.

"Vũ Văn Hiên, ngươi đã sớm đem nghĩa phụ cứu ra, sau đó gạt ta gả cho ngươi phải không?" Tỉnh Dao cảm thấy việc này càng ngày càng kỳ quái.

"Ta cũng không lừa ngươi, nghĩa phụ ngươi là ta cứu ra rồi cho người đến chiếu cố. Còn muốn ngươi gả cho ta là vì ta thật sự thích ngươi a!" Vũ Văn Hiên nói thập phần thành khẩn.

"Ta không tin. Thái độ ngươi đối Mạc Hi Văn ta đều xem rành mạch. Thời điểm không thích người ta liền đối người ta lạnh lùng, thời điểm thích người ta rồi mới chịu đối tốt." Tỉnh Dao cũng không nhìn nàng cái nào đã nói.

"Nhưng mà từ đầu tới cuối ta đều thích ngươi a, Dao Dao, ngươi không thể gặp được nghĩa phụ rồi lại nói không giữ lời a!" Vũ Văn Hiên thừa cơ cầm tay Tỉnh Dao.

"Buông ra, ta không nói là sẽ lật lộng. Chuyện tình ta đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được, nhờ ngươi đối xử tử tế với nghĩa phụ ta."

"Nhất định nhất định, nghĩa phụ ngươi chính là nhạc phụ tương lai của ta, nhất định đối xử tử tế!" Vũ Văn Hiên da mặt dày lôi kéo tay người ta không buông.

"Nhàm chán, lưu manh!" Tỉnh Dao tránh không ra tay nàng, đành vờ mắng.

"Không bận tâm, chỉ cần có thể cùng với nữ nhân ta thích cùng một chỗ là được. Mặc kệ ngươi tin cũng được không tin cũng được, ta cả đời này sẽ đối tốt với ngươi, ta cũng sẽ hảo hảo thủ hộ các ngươi." Vũ Văn Hiên nói ra lời thề son sắt.

Tỉnh Dao liếc nàng một cái, nói không cảm động là giả, bất quá trên mặt vẫn là biểu hiện bất vi sở động.