Trên xe ngựa...

 "Tê, rượu này uống như thế nào mà lại có cảm giác như bị trói trói a!" Vũ Văn Hiên xoay xoay thân mình mơ mơ màng màng nói,  sau đó mơ mở mắt.


"Ân? Ngươi là ai a?" Vũ Văn Hiên nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp, mắt lạnh nhìn chính mình, lại nhìn đến chính mình đang bị trói. Nàng nháy mắt hiểu được mình là đang bị bắt cóc, hơn nữa người bắt cóc mình chính là vị mỹ nữ lạnh như băng trước mắt.

"Hải, xin hỏi vị mỹ nữ này ta có chỗ nào đắc tội với cô nương sao?" Vũ Văn Hiên giơ lên khóe miệng cho nàng một cái nụ cười thân mật.

"Hừ" Tỉnh Dao lạnh lùng hừ một tiếng, vẫn chưa đáp lại. 

Ai nha, tính tình còn không dễ chịu a! nhìn ngươi như vậy lão tử đã biết ngươi là trường kỳ khuyết thiếu tình yêu, trong lòng âm u khó chịu, mặt thì suốt ngày cau có, nói trắng ra là chính là mặt than. Vũ Văn Hiên ở trong lòng thầm mắng Tỉnh Dao.

Ba hoa.. đã biết ngươi không phải là người tốt, mặc kệ ngươi! Tỉnh Dao liếc nhìn nàng một cái.

"Ngạch, vị mỹ nữ này có thể...."

"Không thể." Vũ Văn Hiên nói còn chưa nói xong, Tỉnh Dao đã muốn cho đáp án, Vũ Văn Hiên cứng họng.. 

"Ý của ta là nói, ta nằm không thoải mái, có thể đỡ ta ngồi dậy một chút không?" Vũ Văn Hiên nơm nớp quan sát đến sắc mặt Tỉnh Dao.

"Hừ" Tỉnh Dao lại hừ một chút, đem Vũ Văn Hiên nâng lên.

"Ai nha, thoải mái hơn rồi." Vũ Văn Hiên lết mông lại bên người Tỉnh Dao ngồi.

"Ngươi tên là gì a? Trước kia chưa thấy qua ngươi, vì cái gì muốn bắt cóc ta đâu?" Vũ Văn Hiên thành thật hỏi, Tỉnh Dao quay đầu liếc nàng một cái, vẫn tiếp tục không nói chuyện.

"Đừng như vậy a, ta bây giờ giống như cá nằm trên thớt, đã trốn không thoát. Chúng ta tâm sự một chút để trao đổi cảm tình đi, ha ha.." Vũ Văn Hiên nói xong cười làm lành.

Tỉnh Dao vẫn là không để ý tới nàng, nhìn cái bộ dáng ti tiện kia của nàng, Tỉnh Dao liền có cảm giác muốn đánh người.

"Nếu không như vậy đi, ngươi cởi bỏ dây thừng cho ta đi, ta tuyệt đối không chạy. Ngươi như vậy là ngược đãi con tin a!" Vũ Văn Hiên nói ra mục đích cuối cùng của mình.

Con tin? Tỉnh Dao cũng không biết nàng đang nói cái gì. Muốn gạt ta cởi bỏ dây thừng, có điên mới tin ngươi. Tỉnh Dao vẫn một mực ngồi đoan đoan chính chính, một bộ dáng vân đạm kinh phong.

"Ai, muốn sống thật khó a!" Vũ Văn Hiên lại cảm khái lên, Tỉnh Dao chọn chọn mi nhìn nàng,xem nàng còn muốn giở trò gì nữa...

"Vị cô nương này, tại hạ muốn nhờ ngươi giúp một chuyện, sau này ta có chết cũng sẽ rất biết ơn cô nương.." Vũ Văn Hiên nói thực đứng đắn..

"Nói đi, sự tình gì?" Tỉnh Dao rốt cục mở miệng nói, thanh âm còn rất dễ nghe. Này đúng là cực phẩm a! Muốn dáng người có dáng người, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, một chút cũng không thua hai cái lão bà ở nhà. Tốt lắm, ta quyết định phải thu nàng cho bằng được. Vũ Văn Hiên bất giác cao hứng, ở trong lòng tính toán mọi chuyện. Tỉnh Dao thấy nàng một bộ mê đắm bộ dáng nhìn mình, 

"Có chuyện gì nói mau!" Tỉnh dao cau mày, chán ghét nhìn nàng, biểu tình như là ngươi nếu dám đùa giỡn với ta, ta sẽ giết ngươi.

"Nga, là như vậy, bổn vương mặc dù là Vương gia cao quý, nhưng cũng là người bình thường thôi, còn thỉnh cô nương giúp tại hạ thoát quần, bổn vương muốn thải." Vũ Văn Hiên nói thực thành khẩn.

Tỉnh Dao vừa nghe, nghĩ nàng thế nhưng muốn chiếm tiện nghi của mình, tiểu tính tình lập tức liền lên đến. "Băng" một quyền đã chụp đến trên mũi Vũ Văn Hiên.

"Ngươi ngược đãi ta a!! Ta muốn thải thì làm sao vậy, ngươi còn có thể quản được chuyện ta muốn thải hay sao?" Vũ Văn Hiên nói xong còn phối hợp thả một cái thí, này thối vô cùng, huân đến Tỉnh Dao ngũ quan đều muốn lệch vị trí.

"Dừng xe" Xa phu sau khi nghe được dừng lại xe ngựa. Tỉnh Dao theo trong xe chui ra đến. Hừ, cho huân tử ngươi, Vũ Văn Hiên thật ra còn vui vẻ , chính mình phóng thí nàng đương nhiên không chê khí chính mình.

"Uy, ta muốn thải a, ngươi mau giúp ta! Bằng không như vậy đi, ngươi điểm vài cái huyệt đạo của ta, ta cam đoan sẽ không chạy được." Vũ Văn Hiên ở trong xe kêu lên. Thực ra dây thừng trên người  không thể làm khó nàng, nàng chỉ cần nhẹ nhàng vận công một chút dây thừng sẽ đứt, bất quá nàng là vì muốn từ từ thu phục vị mỹ nhân kia mới không muốn để lộ ra võ công để tránh Tỉnh Dao cảnh giác, đề phòng mình. 

"Thực phiền toái!" Tỉnh Dao vung tay, trong tay áo bay ra một cái dải lục trắng đem Vũ văn Hiên cuốn ra khỏi xe, ngã trên mặt đất.

"Ai u, mông của ta, chắc bể thành hai nửa rồi!!" Vũ Văn Hiên ngồi dưới đất kêu đau.

Tỉnh Dao khóe miệng giơ giơ lên, mông không phải vốn chính là hai nửa sao? Như thế nào hắn...  sau đó nàng lập tức lại lạnh mặt..

"Cô nương, vị công tử này sợ là thật sự muốn đi đại tiện... người xem..." Xa phu là người tốt, nói giúp Vũ Văn Hiên.

"Được rồi." Tỉnh Dao điểm vài cái đại huyệt để cho Vũ Văn Hiên không thể dùng nội lực. Tuy là người của hoàng gia nhưng ít nhiều vẫn sẽ có chút võ công , điểm ấy đề phòng Tỉnh Dao vẫn là phải có.

"Tốt lắm, ngươi có thể đi, đừng nghĩ chạy trốn biết không?" Tỉnh Dao cởi trói cho nàng.

"Cám ơn , mỹ nữ" Vũ Văn Hiên hướng bụi cỏ ven đường chạy tới, vừa chạy còn vừa kéo quần. Tỉnh Dao nhìn nàng như vậy thập phần buồn bực, thân là Vương gia như thế nào lại thô lỗ, không có dáng vẻ như vậy.

Trong bụi cỏ truyền đến vài tiếng "......"

"Vị công tử này tràng vị thật đúng là..... không tốt lắm" Xa phu che miệng cười trộm, Tỉnh Dao cũng méo mặt, người này như thế nào... thật sự là rất thô tục!

"Ai nha, nên như thế nào thu phục tiểu mĩ nhân này đâu, thực làm cho người ta phát sầu a!" Vũ Văn Hiên tìm một nhánh cây cỡ đầu ngón tay cái hung hăng trạc vài cáiở trước ngực, rốt cục đem vài cái đại huyệt trạc mở, nội lực cũng có thể thu phát tự nhiên. Chỉ là chuyện nhỏ, xem ta ta như thế nào phao ngươi, hừ, ai, dùng phương pháp này giải huyệt ngực thật đúng là đau a! Vũ Văn Hiên ôm ngực ở trong lòng hung hăng mắng Tỉnh Dao.

"Ngươi đã xong chưa?" Tỉnh Dao không kiên nhẫn hỏi.

"Được rồi!" Vũ Văn Hiên đứng, từ trong bụi cỏ đi ra,

"Lên xe ngốc đi!" Tỉnh Dao đem nàng ném vào trong xe ngựa.

"Oa, hảo một cỗ thí vị a! Thực làm cho người ngửi được vui vẻ thoải mái, khí tức tươi mát thoát tục rung động lòng người, giúp thanh thần tỉnh táo, thật sự là vi diệu! Người phóng thí này thật là nhân trung long phượng, nhân gian khó có a!" Vũ Văn Hiên thực không biết xấu hổ tán thưởng chính mình thí, Tỉnh Dao nghe nàng nói mặt càng lúc càng đen.

"Ha ha, thật sự là một vị công tử thú vị!" Xa phu vuốt râu cười ha ha.

"Chạy đi" Tỉnh Dao ngồi vào bên cạnh xa phu, không muốn tiến vào trong xe ngựa cùng cái người không biết xấu hổ, hỗn đản lưu manh kia ngồi cùng nhau. Thế gian sao lại có người da mặt dày như thế, ấn tượng Tỉnh Dao đối với nàng là kém tới cực điểm .

"Được rồi, giá, giá...." Xa phu quất roi cho ngựa tăng tốc...

"Mỹ nữ, ngươi đã biết ta là ai đi! Ngươi tên là gì a, về sau ở chung ta cũng không thể cứ gọi ngươi là mỹ nữ a!" Vũ Văn Hiên nghiêng đầu qua hỏi Tỉnh Dao.

"Ngươi có phiền hay không? Vô lại, nghe cho kỹ ta gọi là Tỉnh Dao, ngươi có thể bảo ta Tỉnh cô nương, còn nhiều chuyện nữa ta sẽ giết ngươi!" Tỉnh Dao không kiên nhẫn cùng nàng lắm lời nên nói cho nàng biết tên nàng khỏi lãi nhải làm phiền mình.

"Nga, Tỉnh Dao cô nương, tại hạ vừa mới đi ngoài nên trong bụng trống trơn, có thể cấp tại hạ một chút đồ ăn không?" Vũ Văn Hiên một bộ dáng lễ phép hỏi.

"Trong xe ngựa có hoa quả cùng điểm tâm, chính ngươi tự lấy ăn đi, đừng làm phiền ta nữa!" Tỉnh Dao vô cùng chán ghét nàng, ta thật sự đã làm nên tội gì mà nghĩa phụ để cho ta tới bắt tên vô lại này trở về. Tỉnh Dao ai thán vận mệnh của mình.

"Nga, cám ơn!" Vũ Văn Hiên lùi về trong xe ngựa tìm đồ ăn.

"Ngươi có muốn ăn một chút hay không a?" Vũ Văn Hiên lại ló đầu ra hỏi nàng.

"Không ăn." Tỉnh Dao thực sự sợ chính mình nhất thời xúc động sẽ không giữ được nghĩa phụ chi mệnh, giết chết tên vô lại này.

"Nga, vậy ta đây ăn a!" Vũ Văn Hiên ngồi trở lại, mở ra gánh hành lý vừa thấy. Ai da cũng có nhiều đồ a. Vũ Văn Hiên đem điểm tâm hoa quảtrong bao hành lý mỗi cái đều cắn một ngụm sau đó trả lại, dù sao chính mình cắn chừa lại lần tới ăn tiếp. Đợi đến lúc nàng muốn ăn, mỗi cái đều bị chính mình cắn qua còn không tức chết nàng! ha ha ha, Vũ Văn Hiên cười xấu xa....

Tác giả có lời muốn nói: Thực tội nghiệp Tỉnh Dao a!!!.......