Còn phải răn dạy thê tử lão đại dặn dò người trong nhà, thê tử lão tam bây giờ thật sự không giống trước kia, về sau cả nhà đều phải kính trọng nàng một chút, vạn lần không thể chống đối như trước.
Nhìn bộ dạng sợ hãi không thôi của Tô thị, Giang Đường Đường yên lặng giơ ngón tay cái lên với mình.
Không ngờ nàng lại có thiên phú trạch đấu.
Cái này còn không cho nàng chọn kịch bản, phải xuyên vào trong văn chạy nạn, nếu xuyên vào trong cung đấu văn, nói không chừng nàng chính là Hoàn Hoàn kế tiếp.
Nghe được kí chủ tự biên tự diễn, hệ thống vô cùng ghét bỏ đánh ra một chuỗi dấu chấm.
Kí chủ thật đúng là không tự lượng sức.
Với chỉ số thông minh của nàng, nhiều nhất cũng chỉ lừa được một bà lão nông thôn không có kiến thức như mẹ chồng.
Nàng lại còn muốn chinh chiến cung đấu văn.
"Nhưng mấy người Lý đại phu..." Tô thị muốn đi, lại đột nhiên nhớ tới mấy người Lý Thạch, lo lắng nói với Giang Đường Đường.
“Nương yên tâm, Lý đại phu bên kia ta tự có tính toán.”
Giang Đường Đường cảm thấy cũng không cần nàng đi nói cái gì, Lý Thạch hiện tại vô cùng chán ghét dân tị nạn, hắn ngoại trừ cướp bóc ra, tuyệt đối sẽ không nói thêm một câu với các thôn dân, lại càng không tiết lộ chuyện nàng có thể bói toán.
“Vậy thì tốt!" Tô thị thấy Giang Đường Đường dáng vẻ tự có tính toán, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không lề mề ở đây nữa, vội vã đi tìm thê tử lão đại dặn dò.
Lục Thúy Lan thấy Tô thị hùng hổ đi về phía Giang Đường Đường, cho rằng những lời mình nói có tác dụng.
Bà ta đang chờ Tô thị hung hăng răn dạy Giang Đường Đường, không ngờ sau khi Tô thị đi qua, không bao lâu liền tắt lửa.
Tô thị chẳng những không có quở trách răn dạy Giang Đường Đường, ngược lại đối với Giang Đường Đường cẩn thận từng li từng tí, bộ dáng không giống như mẹ chồng, ngược lại giống như là lão bộc của gia đình giàu có.
Lục Thúy Lan rối như tơ vò, muốn đi thăm dò cho rõ ràng, nhưng thái độ Tô thị đối với bà ta đột nhiên quay ngắt 180 độ, sắc mặt không tốt như lúc trước.
“Trời nóng bức thế này, chạy cả ngày đường, ngươi không mệt à?" Tô thị lạnh mặt nói: "Thay vì mỗi ngày nhìn chằm chằm chuyện nhà cháu trai cháu dâu ngươi, còn không bằng quản chặt khuê nữ nhà mình.”
“Đại tẩu, lời này của ngươi có ý gì? Ta không phải là quan tâm, lo lắng ngươi chịu thiệt sao! Sao ngươi lại nói một trưởng bối như ta không biết xấu hổ, đi thăm dò chuyện trong nhà tiểu bối chứ?”
Lục Thúy Lan tức giận nói: "Có phải Giang thị nói xấu gì với đại tẩu hay không? Bội Như nhà ta vừa rồi là nhìn phụ nhân như Giang thị cái gì cũng không làm, lại để cho một nam nhân nấu cơm hầu hạ nàng, đau lòng biểu ca bị thương còn không được nghỉ ngơi, muốn đi qua hỗ trợ.
Không ngờ Giang thị lại nói xấu nó.
Đại tẩu, ngươi sẽ không tin lời Giang thị, mặc cho nàng vẩy nước bẩn lên người Bội Như chứ?
“Con dâu nhà ta mới không rảnh nói xấu người khác." Tô thị liếc mắt nhìn Vương Nhị Cẩu xa xa, “Ta là nói Bội Như nhà ngươi bị lưu manh theo dõi.”
Lục Thúy Lan theo ánh mắt Tô thị nhìn qua, chỉ thấy Vương Nhị Cẩu trốn ở trong góc, đang híp mắt nhìn chằm chằm nữ nhi nhà bà.
Phương Bội Như vì muốn so sánh với Giang Đường Đường, khiến Lục Thời Yến hồi tâm chuyển ý, cố ý chọn một bộ xiêm y tốt nhất trong hành lý.
Bộ xiêm y này không riêng gì màu sắc tươi đẹp, còn rất ôm sát người.
Lúc này, cặp mắt cá chết của Vương Nhị Cẩu tựa như bị bôi keo, gắt gao dính vào bộ ngực phập phồng của Phương Bội Như.
Mà Phương Bội Như còn không hề phát hiện, nàng ta đang do dự đứng ở chân núi, cắn răng nhìn cánh rừng đen kịt.
Phương Bội Như vốn muốn mượn cớ cắt cỏ, vô tình gặp biểu ca trong rừng.
Tốt nhất còn bởi vì cắt cỏ mà bị thương nhẹ, làm cho biểu ca đau lòng.